🤯 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em thật sự...muốn chị. Mỗi ngày em đều suy nghĩ tới, ngay cả trong mơ cũng đều liên tưởng đến, lần lượt giữ lấy chị. Nghĩ đến muốn nổ tung rồi."

Hạ thân cậu đặt vào giữa hai chân Thùy Dương nhẹ nhàng cọ xát, ma sát đến khu tam giác của cô như nóng cháy lên rồi.

" Đừng... Đừng đùa Quốc Bảo. Em không biết bản thân mình đang làm gì sao? Đây là phạm tội. Hơn nữa em cũng biết, chị là bạn gái của của Nhật Nam mà." Không sai, Thùy Dương đang là bạn gái của Nguyễn Nhật Nam.

" Tên xấu xa đó đã rời đi hai tháng rồi, chị à, chị bối cảm thấy anh ấy còn có thể trở về sao. So với chị thì em hiểu anh ấy hơn, dù sao...nói gì thì em cũng là em trai của anh ấy mà."

Theo tiếng nói nho nhỏ, Quốc Bảo càng ngày càng liếm láp đi xuống, áo thể thao Berets rơi xuống đất, khuôn mặt thiếu niên đã nhanh chóng vùi sâu vào ngực Hổ Phách.

" Đừng như vậy...Quốc Bảo..."

Trong giọng nói của Thùy Dương pha lẫn chút nức nở, cô không biết làm thế nào để phản kháng, nói Nguyễn Nhật Nam sẽ quay về, đến chính cô còn không tin, anh không nói một tiếng liền rời đi, trong hai tháng không gọi điện cũng không có lấy một cái tin nhắn nào, nếu không có hôm nay thì chắc cô đã quên mất rằng mình đang có bạn trai, cô bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức để đẩy Quốc Bảo đang càng ngày càng liếm đi xuống kia ra khỏi người mình.

"Dừng tay... Đừng như vậy..."

Thùy Dương giãy dụa, tay Quốc Bảo lần theo vạt áo luồn vào trong thân thể cô, cảm nhận da thịt mềm mại, sau đó đưa tay lên trên, lại bị nội y thiếu nữ ở đôi gò bồng đảo chặn lại.

"Nếu việc này bị phát hiện ra ngoài, Quốc Bảo sẽ không thể tham gia thi đấu các cuộc thi đá bóng ở trường nữa, Quốc Bảo thích bóng đá như vậy, nhất định không muốn như thế đúng không, cho nên hãy dừng tay đi Quốc Bảo, chị sẽ coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không nói việc này với ai khác biết."

Bàn tay vỗ về chơi đùa với bộ ngực của cô chợt ngừng lại, bỏ ra khỏi vạt áo, Thùy Dương thấy thế liền có chút vui mừng, phảng phất thấy được hi vọng.

"Chị nói không sai, nếu chuyện này bị biết, tuy rằng vì vẫn còn là vị thành niên không cần phải ngồi tù, cùng lắm sẽ bị đưa vào trung tâm cải tạo, nhưng nếu bị đồn ra ngoài thì từ nay về sau em sẽ không được tham gia các trận thi đấu chính quy nữa, hơn thế còn bị những người xung quanh nhìn vào bằng ánh mắt kỳ thị, có lẽ còn có thể bị bố đuổi ra khỏi nhà, không được tiếp tục đọc sách, không được tiếp tục đá bóng, em dường như cũng đã có thể tự tưởng tượng ra bi kịch của mình thảm khốc đến thế nào rồi."

"Cho nên nhân lúc còn chưa muộn em hãy mau dừng tay lại đi!" Thùy Dương rốt cục bật khóc.

"Nói như vậy thì vận mệnh về sau của em, đều nằm trong tay chị rồi. Nhưng là em không thể buông chị ra." Quốc Bảo khẽ vuốt khuôn mặt Thuỳ Dương, chóp mũi chạm vào chóp mũi, hô hấp phả quyện vào nhau: "Vậy thì chị hãy lựa chọn đi, chọn lớn tiếng kêu cứu, để cho người khác biết chúng ta làm loại sự tình này, đưa em đến trung tâm quản giáo, hay là chọn..." Quốc Bảo ngừng một chút, Thùy Dương khẽ nhíu mày nhìn thiếu niên vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mặt, đồng tử màu vàng đã bị bóng tối xâm chiếm, tay cậu vuốt ve mặt cô trượt xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Trở thành của em."

Đè nén cỗ hoả nhiệt đang nóng bừng lên trong thân thể, cổ áo Thùy Dương bị kéo mở, mảng lớn da thịt tuyết trắng lõa lồ hiện ra, thiếu niên vội vàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi dò xét vào trong miệng cô, cạy mở hàm răng đang khép chặt, mềm mại đảo qua từng ngóc ngách trong khoang miệng, hấp thụ nước bọt ngọt ngào từ đầu lưỡi, đem chiếc lưỡi mềm mại đang cố trốn chạy hút vào trong miệng mình, bắt cô phải quấn giao với mình, phảng phất muốn đem cô nuốt vào.

Bàn tay theo vạt áo bị xé mở mà thăm dò vào, nắm chặt láy dây quai dùng sức giật một cái, đôi ngực thiếu nữ run run rẩy rẩy liền lập tức lộ ra, Quốc Bảo nhanh chóng đưa bàn tay mình cầm lấy đôi ngực mềm mại, ngón tay cái gảy nhẹ nhuỵ hoa ở trên khiến nó dần dần dựng thẳng lên.

Cậu cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi của Thùy Dương, một sợi chỉ bạc theo môi hai người mà bị kéo dài ra: "Chị lựa chọn cái nào đây? Không cần phải vội, lựa chọn này luôn luôn có hiệu lực, vậy nên chị có thể từ từ mà suy nghĩ, còn bây giờ em muốn chuyển động rồi."

Tuy rằng cậu chỉ mới là học sinh cấp hai, nhưng dáng người Quốc Bảo rất to lớn, cậu hoàn toàn đem cô ở trước mắt che lại, cô xinh xắn lanh lợi như vậy, tựa như hiện tại, cậu muốn dùng môi hôn lên đôi ngực của nữ thần trước mặt, liền phải khom người xuống.

Không giống như những bộ ngực vĩ đại cao ngất mà cậu nhìn thấy trên tạp chí, bộ ngực của cô mềm mại trắng nõn, mượt mà rắn chắc, vừa vặn có thể bị một tay của cậu nắm bóp thưởng thức, rãnh ngực thiếu nữ lộ ra hương thơm đặc hữu, khiến cậu nhịn không được dùng chóp mũi cọ xát.

Thứ xúc cảm mềm mại ở trong tay, khiến cậu nhớ lại lúc trên lớp học, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cô đang chạy bộ bên ngoài, trên người mặc áo thể thao, dùng chiếc áo sơ mi thường phục buộc bên hông, hở ra bộ ngực vì chạy bộ mà nẩy lên nẩy xuống, nhìn đến cảnh đó hạ thân của cậu liền cương, hại cậu suýt chút xấu mặt.

"Đều là do chị không tốt, lúc nào cũng dụ dỗ em."

Cậu hơi ủy khuất than thở, lại nghĩ tới không biết có bao nhiêu người thấy được hình ảnh lôi cuốn hấp dẫn như vậy, dường như là muốn hả giận liền cắn lên nhũ hoa trước mắt một cái. Đầu ngực truyền đến cảm giác hơi đau khiến Thuỳ Dương cúi đầu rên rỉ một tiếng.

Cô biết bản thân đáng lẽ là phải lớn tiếng kêu cứu, để cho người khác đến ngăn cản loại sự tình này, nhưng là trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Quốc Bảo ở trên sân bóng, dưới chân giữ chặt lấy chiếc bóng, ánh mắt không khuất phục, khát vọng chiến thắng, thật sự...muốn hủy diệt tất cả sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#otp