chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng nói với tôi rằng, không cần cố gắng để làm những việc bản thân không muốn, cũng không cần gượng ép bản thân ăn những món không thích. Tôi khắc cốt ghi tâm câu nói ấy trong lòng. Nhưng khi nghe theo nó thì lại bị mắng cho một trận.

"Cô giáo lại gọi về mắng vốn đấy. Rốt cuộc con ở trường học hành thế nào?"

Tôi quỳ gối, hai tay khoanh lại ngay ngắn. Đưa mắt nhìn người nóng giận trước mặt. Ba tôi, Tử Lôi Châu, năm nay đã ngoài bốn mươi và đang làm chủ của một cửa hàng đồ uống ở cuối phố.

"Ba, không phải ba từng nói với con không cần cố gắng làm những việc mình không muốn sao? Con không muốn học, con muốn đến cửa hàng để phụ giúp. Nữ nhi đâu cần học nhiều, đúng chứ? Ba cứ lo cho anh hai ăn học là được rồi"

Tôi không thật sự hối hận khi nói ra mấy lời đó.

Ba đã thuật lại cho mẹ tôi nghe và tôi bị nhịn đói hôm đó. Anh hai đứng bên ngoài thở dài, liên tục khuyên bảo tôi là xin lỗi với ba mẹ một câu. Nhưng tôi lúc đó cảm thấy mình không có lỗi nên đã im lặng chấp nhận hình phạt.

Sáng hôm sau vẫn bị cưỡng ép đến trường như thường lệ.

Năm đó chỉ mới lớp năm...

Giờ đến vế sau của câu nói trên.

Tôi không thích ăn cà chua, măng, hành hay hẹ. Nói chính xác là không thích rau củ. Dù biết điều đó, mẹ tôi vẫn luôn nấu bữa tối và có sự hiện diện của tất cả đầy đủ các món tôi ghét. Ngày nào cũng vậy, đêm nào cũng thế. Không măng thì cà chua. Không cải thìa thì đến xà lách.

Một lần tôi quyết định nói thẳng với mẹ rằng muốn ăn thịt nhiều một chút. Nhưng mẹ tôi lắc đầu cự tuyệt. Kết quả tôi tự mình tuyệt thực ba ngày liền và cuối cùng cũng chấp nhận ngồi vào bàn ngày thứ tư.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy cà rốt thật ngon.

***

Hè lớp năm, sau khi thi chuyển cấp xong thì nhà đối diện có người dọn đến. Tôi không tin được cái tên mình ghét cay ghét đắng ấy sau này lại là người nằm một nửa phần giường còn lại.

"Năm đó em thật sự ghét anh". Tôi nhìn người đang đọc báo bên cạnh, nói.

"Anh biết". Tôi gật gù. Cũng phải, tôi luôn thẳng thắn nói lòng mình hay thái độ bạn, thù đều thể hiện rất rõ ràng. Nhận ra cũng phải.

"Khi đó anh cảm thấy em thế nào?". Tôi dựa vào vai anh, chống cằm đặt câu hỏi.

"Một đứa ồn ào". Tôi hừ lạnh. "Nhưng lúc em cứu anh khỏi con mèo đó thì anh lại nghĩ em cũng rất tốt tánh". Anh vỗ vỗ vào đầu tôi rồi tiếp tục xem báo.

À, là lần đó...

Một ngày nào đó trong kỳ nghỉ hè khi lớp bảy kết thúc, Tống Viễn ngồi đọc sách ở trước sân. Ánh mắt hoàn toàn chăm chú vào quyển sách trong tay nên không để ý có chú mèo mướp đang lăm le mình trên nóc nhà.

Vừa vặn lúc đó tôi từ nhà dì Châu về, nhà ấy kế nhà Tống Viễn. Tính đi ngang xem thử đối phương đang làm gì. Thì thấy cảnh Tống Viễn đang chật vật tránh con mèo dữ tợn. Lạ thật. Loài mèo vốn không hay gây chiến với con người.

Hoàng thượng sao lại "đi gây gổ" với dân đen như Tống Viễn?

Tống Viễn dùng sức đẩy con mèo ra xa, chưa kịp đứng dậy đã bị nó bổ nhào đến lần nữa. Phút chốc bắt gặp ánh mắt của anh. Tôi tặc lưỡi và lấy ít cá cơm dì Châu cho lúc nãy ra để dụ dỗ. Chỉ với vài ba con cá đã có thể giúp đối phương thoát chạy vào nhà.

Mọi việc chính là như vậy.

"Thật ra em không cho là anh lại sợ mèo". Tôi nói.

"Không sợ". Tống Viễn nói. Tay còn vuốt ve chú mèo lông trắng đang cuộn tròn bên cạnh. "Anh sợ chó".

Tôi phì cười nhưng rồi bày ra vẻ uất ức. "Bánh Mì cũng vì anh mà phải sang nhà anh hai ở".

"Có Đậu Phụ rồi. Em đừng đòi hỏi thêm nữa". Tống Viễn bế Đậu Phụ đặt lên đùi tôi. Thuận tay vuốt lông nó trước khi thu tay về.

"Anh không thấy Đậu Phụ rất cô đơn sao? Hay là nuôi thêm một đứa nữa". Tống Viễn xoa đầu tôi. "Nuôi em thôi là nghèo rồi"

Tôi tức giận. Ý anh ấy là bảo tôi ăn lắm. Nhưng chí ít, tôi vẫn còn kiếm ra tiền, không hoàn toàn nằm không ăn bám.

Chuông cửa reo, Tống Viễn lười nhác bảo tôi ra mở. Tôi hậm hực vặn tay nắm và nhìn cậu nhân viên mặc đồ xanh lam. Cậu ta đưa tôi một hộp quà lớn và rời đi sau khi ký nhận.

Tôi đưa mắt dò xét nhìn Tống Viễn. Ngồi xổm ngay ở cửa để mở quà. Một chú mèo mun ngóc đầu dậy, nó kêu lên chào hỏi tôi. Tôi mỉm cười hạnh phúc.

"Chuẩn bị nước tắm cho anh". Tống Viễn đặt tờ báo xuống bàn và di chuyển thân người to lớn của anh ấy. Tôi vâng dạ, ôm Cục Than đến ghế, cho nó nằm cạnh Đậu Phụ rồi mới đi lên lầu.

***

"Em đặt tên không hay". Tống Viễn ngồi trong bồn tắm, ngửa mặt nhìn trần nhà nói tôi. Tôi phồng má, vặn vòi để xả mớ xà phòng trên tóc.

"Phải nói là chân thực. Là chân thực". Tôi hừ lạnh biện minh. Vươn tay lấy chai sữa tắm để trên kệ.

"Vậy lúc đó anh giống Cà chua à?". Tống Viễn hỏi.

Tôi lắc đầu phủ nhận, nhìn anh nói. "Là vì em ghét ăn cà chua"

Tống Viễn mặt mày đen như đít nồi, không nói không rằng rời bồn tắm. Giành lấy sữa tắm trong tay tôi, thay tôi làm phần việc còn lại.

Ông xã, em sai rồi.

***

Hồi có tin báo tôi đã đậu trường sơ trung X, ba mẹ tôi rất vui mừng, anh hai còn ôm tôi rất lâu. Nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, tôi không nỡ nói rằng mình muốn dừng việc học. Tôi cảm thấy không chút hứng thú với nó nhưng lúc nào bọn họ cũng nói học là việc thiết yếu, không thể thiếu trong cuộc sống.

Vì muốn có thành tích tốt nên mẹ đã cho tôi đi học đủ thứ dù vẫn còn một tháng hè.

Đã nhồi nhét các môn ở trường tại các lớp học thêm, còn tìm thêm lớp nấu ăn và piano cho tôi. Thời gian biểu cả ngày gần như kín mít. Tôi lúc đó cảm thấy rất khổ sở, rất bế tắc. Liền muốn trốn đi đâu đó để bọn họ không tìm được.

Hôm thứ bảy, một giờ chiều tôi phải đến lớp học thêm. Mẹ sau khi đưa tôi đến đó thì trở về nhà. Tôi đợi bà đi khỏi rồi chạy biến khỏi trung tâm, trốn ở công viên của khu phố bên cạnh. Ngồi với cái bụng rỗng đến sáu giờ, tôi bất ngờ gặp Tống Viễn.

Nhìn bánh bao trong tay anh, tôi đã không ngần ngại hỏi xin.

Tống Viễn ngồi xích đu bên cạnh nhìn tôi ăn gấp gáp. "Ba mẹ bạn đâu?". Tống Viễn mở lời.

"Này nhé, khi bạn trở về, không được nói với bọn họ là mình ở đây đâu nhé". Tôi hướng bánh bao đến mặt anh dặn dò. Tống Viễn hỏi tôi lí do nhưng tôi không nói cụ thể. Chỉ nói bị ép học quá nhiều nên trốn đi.

Tống Viễn chia tay tôi và đi về.

Đang tuột cầu trượt thì thấy ba mẹ mặt đầy giận dữ đứng cách đó hai mét. Tôi bị lôi về nhà và mắng cho một trận. Hôm sau dĩ nhiên vẫn tiếp tục chuỗi hoạt động khô khan đó.

Có lần vừa trở về nhà sau buổi học piano, tôi gặp Tống Viễn đang mang túi rác lớn đi bỏ. Tôi lườm anh, còn cố tình đá vào thùng rác trước nhà khiến bên trong đổ đầy ra ven đường. Tôi đã phải trả nó về vị trí ban đầu vì hành động ngu ngốc của mình.

Sau sự việc đó, tôi càng ngày càng ghét anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net