chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Viễn nhìn tôi ngây ngốc rồi che mặt nhìn đi chỗ khác và nín cười. "Bạn lên cân đấy à?"

Gì cơ?

Tôi nhanh chóng vạch áo khoác ra cho anh xem mình mặc bao nhiêu lớp. Tống Viễn gật đầu ghi nhận rồi bảo tôi lên xe. Anh chỉ đơn giản là mặc áo cổ lọ, khoác thêm áo khoác và đeo một khẩu trang. Tôi hỏi anh có thấy lạnh hay không khi hai tai anh đã đỏ ửng lên.

"Không sao, tôi chịu được". Tôi tặc lưỡi, bảo anh dừng xe.

Tôi đưa anh mũ beanie của mình và bắt anh đội nó vào. "Vậy thôi à?". Tống Viễn hỏi tôi. Anh ấy còn muốn gì nữa?

"Tôi cũng lạnh lắm đấy". Tôi sụt sịt mũi nói. Kéo nón áo khoác lên đội sau khi đã đưa mũ cho anh. Tống Viễn cười, bảo biết rồi và tiếp tục đạp đến điểm hẹn.

Bọn họ ai cũng bất ngờ khi thấy Tống Viễn chở tôi. Tôi giải thích qua loa trong khi tay chân đều có chút run rẩy.

"Đi xe à? Tụi này còn tính đi bộ". Bạn nam P nói.

Tôi với bạn học C đồng thanh. "Bị bệnh hả?".

Tôi với bạn C đã là bạn tốt của nhau dù lúc đầu cũng có chút xích mích. Còn bạn B thì do hổ thẹn nên không hay nói chuyện với tôi.

Nói chung sau bốn năm học cùng, mọi người đều hiểu được tính cách của nhau dù ít hay nhiều. Nên những chuyện nông nổi, ngốc nghếch của quá khứ đều tự khắc chôn sâu, không muốn đào lên nữa.

Không biết trường tôi bao nhiêu người đỗ cao trung X, nhưng nếu tính lớp tôi thôi thì đã có năm người. Chúng tôi tám nhảm với nhau suốt đoạn đường đi, chỉ mỗi tôi là im hơi lặng tiếng vì có chút lạnh.

"Gấu ngủ đông rồi sao? Sao không nói gì vậy?". Tống Viễn hỏi tôi khi cả bọn đang chờ đèn xanh. Tôi lườm anh. Tôi không phải gấu. Nhỏ giọng nói. "Không dư năng lượng"

"Gấu bắc cực lúc nào cũng dự trữ năng lượng cả. Đông tới bạn sống nỗi không đấy?". Tôi đánh vào lưng anh, ra hiệu đèn đã chuyển màu. "Tôi không phải gấu bắc cực".

"Vậy bạn là chim cánh cụt, thế nào?". Tôi đánh thêm một cái thay cho câu trả lời. Hôm nay anh ấy nói nhiều quá!

"Được rồi. Bạn là một con mèo lúc nào cũng giơ nanh vuốt". Tôi không thèm nói, yên lặng nhìn xung quanh. Thở mạnh thử và thấy làn khói trắng bay bay nên có chút thích thú. Đến lúc nhận ra thì mũi đã đỏ như mũi chú hề.

***

Bảng thông báo tập trung khá đông. Chúng tôi chen được vào tới bên trong là cả một quá trình gian nan. Đưa ngón tay rà tên mình nhưng không thấy. Tôi bắt đầu hoảng. Bọn họ đánh thiếu tên tôi sao?

Rà lại lần hai, quả thực không thấy. Tôi rưng rưng nhìn Tống Viễn. "Sao không có tên tôi?". Tôi hỏi. Tống Viễn phì cười. "Đây này, chúng ta lại chung lớp đấy". Tôi nhanh chóng nhìn nơi tay của Tống Viễn.

"Sao lúc nãy không thấy". Tôi phồng má nói. Làm tôi sợ một phen đứng tim.

Ba người kia cũng tìm ra tìm mình. P và C cùng một lớp. K thì học cạnh lớp tôi. Vì P gần với thông báo nhập học nhất nên cậu ấy bảo chúng tôi ra chỗ khác chờ trước. Nhìn cậu ấy chật vật trở ra, tóc tai loạn cả lên khiến ai nấy cũng bật cười.

"Sinh hoạt vào đầu tháng. Khối mười học buổi sáng chung với phần nửa lớp mười hai, mười một học buổi chiều. Thời khóa biểu sẽ có vào hôm sinh hoạt". Bạn P nói trong khi vuốt lại tóc mình.

Chúng tôi không vội về, náng lại đi tham quan trường. Ba người con trai bọn họ rất được người khác chú ý đến.

Bạn nam K đẩy gọng kính một cách nặng nề, cậu ấy không thích bị người khác dòm ngó. Chắc chắn đang cảm thấy rất khó chịu.

Còn bạn P thì nói chuyện liên hồi với bạn học C. Bọn họ cứ đoán bừa phòng này là gì dù cho bên trên có đề tên. Hai tên ngốc!

Tống Viễn đưa mắt quan sát xung quanh, anh căn bản là không quan tâm đến mấy ánh nhìn kia. "Bạn đoán xem chúng ta học lầu mấy?". Tôi ngước lên nhìn. Trường này tận bốn lầu... Sao tôi biết được?

"Chắc lầu ba". Tôi đoán bừa.

Chúng tôi đi sang những khu mở rộng. Bạn P trầm trồ trước sân học thể dục của trường. Nó không quá lớn nhưng nếu bị phạt thì chạy ba vòng thôi cũng đã đuối sức.

Phòng tập hát thì không lớn lắm nhưng phòng dụng cụ thì khác. Mọi thứ từ đàn các loại, cho đến kèn, sáo đều được giữ rất cẩn thận ở bên trong. Tôi thật háo hức đến lúc được chơi đàn piano nha.

Đi ngang căn phòng này chỉ có mỗi bạn C là hứng thú. Tôi lùi vài bước, không dám nhìn vào trong. Chính là phòng nấu ăn. Tôi cảm thấy tương lai mình mù mịt khi nhìn thấy căn phòng này. Mới nãy thôi nó còn sáng sủa lắm mà.

"Mấy đứa lớp mười à?". Tôi khựng lại nhìn mấy anh chị trước mặt. Bắt gặp ánh mắt của người tóc đen cắt cao, tôi hơi cúi người coi như chào hỏi. Bọn họ lập tức nói chuyện được với nhau nhưng tôi thì còn chút e dè.

Tôi cứ đứng sát Tống Viễn, đưa mắt nhìn quanh khi rảnh rỗi. "Vậy bọn anh đi nhé. Chào mừng đến với cao trung X". Tôi lại cúi người khi anh ta nhìn mình.

Tôi giữ tay bạn C, có hơi mếu nói. "Cái người cắt tóc cao ban nãy đáng sợ quá". Cô ấy gật đầu. "Trông cũng có chút hầm hố". Tôi run lên rồi lắc đầu tự trấn an.

Chúng tôi chỉ vừa gặp nên chắc không có vụ tôi làm phật lòng ai đâu nhỉ? Nhưng nhớ lại thì vẫn có chút đáng sợ.

***

Đế Vân chia sẻ với tôi là cô ấy đỗ vào trường B, ngôi trường chỉ cách trường chúng tôi một tuyến xe. Dù nói như vậy nhưng cô ấy chẳng có thời gian rảnh nào để sang trường X cả.

Tống Viễn chở tôi đến nhà sách để mua đồ dùng học tập. Anh ấy mua cả rồi, còn tôi thì ngoài sách với vở ra, tất cả đều chưa. Chợt tôi thấy cặp móc khóa dễ thương được tặng kèm khi mua hai bình giữ nhiệt nên tôi kéo anh đến xem thử.

"Không mua". Tống Viễn lạnh nhạt bỏ đi. Tôi mặc kệ anh có đồng ý hay không, nhất quyết bỏ hai bình giữ nhiệt vào giỏ và chọn một cặp móc khóa hình mèo.

Chạy đến chỗ anh đang chọn bút, anh tư vấn cho tôi loại viết này dùng rất tốt, khuyên tôi nên mua thử. Tôi gật đầu liên tục và lấy ba cây liền cho vào giỏ. Sau đó thì đưa cho anh xem bình giữ nhiệt.

"Tống Viễn, nhìn xem. Không phải rất cool sao?". Tống Viễn thở dài, cầm xem thử. Bình giữ nhiệt màu đen, bên ngoài có hình con mèo đang lăn ra ngủ. Anh đòi xem của tôi và tôi đã đưa cho anh ấy.

Của tôi màu trắng, trên thân bình là chú mèo đang chơi đùa với cuộn len. Tôi háo hức đưa cho anh xem cả móc khóa mình chọn. "Tôi sẽ cho bạn chọn nên chúng ta mua nhé?". Cuối cùng cũng gật đầu.

Tống Viễn đã chọn cái màu đen cho trùng màu với bình giữ nhiệt. Tôi có chút tiếc vì ban đầu mình đã chấm em mèo đen ấy. Nhưng vì đã nói cho đối phương chọn nên tôi đành kìm lại sự tiếc nuôi kia.

***

Tống Viễn gắn vào balo của anh ấy, còn tôi thì gắn vào hộp bút. Chúng tôi đã sẵn sàng để đi học rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net