Chapter II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

"Oái!"

Kim Taehyung vừa tỉnh dậy đã giật mình là ngã lăn xuống giường. Bị tiếng kêu của cậu ta đánh thức, Jeon Jungkook cựa mình tỉnh giấc, khó chịu dụi dụi mắt, cằn nhằn:

"Mịa mày! Đến nửa đêm qua tao mới ngủ được, mới sáng ra đã làm ồn cái gì."

"Ha... hả?! Sao mày lại không mặc áo?"

Kim Taehyung lắp bắp chỉ vào thân trên trần như nhộng của Jungkook.

"Chẳng phải nhờ phước của mày sao? Áo của tao bị ướt rồi, đang phơi ngoài ban công kìa."

Kim Taehyung ngoảnh ra nhìn ban công phòng ngủ. Đúng là cái áo phông của Jungkook đang treo phấp phới ngoài đấy.

Jeon Jungkook cũng chẳng ngủ nổi nữa, vò đầu than vãn:

"Hôm qua tao chưa kịp tắm, mày cho tao mượn tạm đồ để thay đi học cái."

Kim Taehyung chống tay đứng dậy, tiến tới tủ quần áo lấy đồ đưa cho Jungkook. Đột nhiên, Jungkook vo cái gì lại, ném thẳng vào mặt cậu ta.

"Mượn quần áo là đủ rồi. Tao đếch cần sịp của mày đâu."

"Mày không định thay ra à?"

"Mặc đồ lót của người khác ấy, tởm lắm!"

Nghe vậy, Taehyung mặt buồn so, xịu xuống y như mấy con cún bị chủ mắng. Jeon Jungkook lật đật tiến về phía nhà tắm. Taehyung cứ dõi theo bóng lưng cậu, tận đến khi có tiếng nước chảy róc rách sau tấm cửa kính nhà tắm mới hoàn hồn. Cậu ta bặm môi, tay chầm chậm mò tới cạp quần, mở ra.

"Đệt! Cương rồi!"

.

"Cảm nhận sâu sắc về tình phụ tử và hậu quả tàn khốc của chiến tranh qua tác phẩm Hai đời thọ nạn..."

Tiếng giảng bài của giáo viên dạy Văn cứ văng vẳng khắp lớp học, cái giọng chanh chua hàng ngày ở phòng giáo vụ sao bây giờ lại hay thế, hay đến mức mà gần ba chục học sinh phải trườn hết ra bàn, mắt lim dim ngái ngủ. Jeon Jungkook cũng chẳng phải ngoại lệ, đây còn là môn cậu không ưa nhất. Đang chuẩn bị rơi vào mộng mị thì bên ngoài cửa sổ, một vật nhỏ đáp vào má cậu. Là một cái kẹo chanh. Lúc này, Kim Taehyung khẽ ngoi từ bên ngoài khung cửa sổ lên, cười tinh nghịch.

"Mày làm gì ở đây thế?!" Jeon Jungkook khẽ quát thầm. May là giáo viên vẫn đang say sưa vào tác phẩm văn học trên bục giảng, không chú ý đến góc ở cửa sổ này.

"Lớp tao đang là tiết tự học. Tao sang rủ Jungkookie đi chơi nà."

"Mày có mù không? Giáo viên còn đứng chình ình ở kia."

"Kêu đau bụng đi. Có một trung tâm thương mại mới mở, đi không?" Cậu ta lại trưng ra cặp mắt cún con.

"Tao ếu có nhu cầu mua sắm." Cậu lạnh tanh đáp.

"Ở đấy có quầy điện tử. Toàn đĩa game mới ra mắt luôn ý."

Jeon Jungkook đắn đo, rồi đứng bật dậy, trưng ra bộ mặt nhăn nhó, giả vờ đau bụng.

"Cô...! Em đau bụng quá, em xuống phòng y tế lát nha cô."

"Sắp tới giờ nghỉ trưa rồi. Học nốt đã."

"Nhưng cô ơi, em đau lắm rồi! Đau như sắp đẻ luôn ý! Nha, cô?"

Jeon Jungkook bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng, còn rất biết tận dụng đôi mắt nai của mình. Từ trước đến giờ, chưa ai là chưa bị hạ gục bởi ánh mắt nai tơ đáng thương cậu. Giáo viên ngập ngừng, mủi lòng, rồi đồng ý cho cậu ra khỏi lớp.

Khu trung tâm thương mại cách trường Nhất trung hơn mười phút chạy bộ. Jeon Jungkook lúc này chả màng gì nữa, cứ như một đứa trẻ con sà vào quầy game điện tử.

"Taehyung! Xem này, là loại mới được nâng cấp server này!" Jungkook thích thú cầm hộp máy mới cóong, thơm mùi thiết bị mới khoe với Taehyung. Cậu ta nhìn Jungkook phì cười, hiếm khi Jungkook trưng ra cái vẻ trẻ con đúng tuổi như này.

"Thích thì mua đi."

"Giá này tao phải dành tiền tiêu vặt ba tháng mới đủ." Cậu tiếc nuối đặt cái hộp lại lên kệ.

Taehyung chẳng nói chẳng rằng, cứ thế cầm lấy cái hộp đó thong dong bước tới quầy thanh toán.

"Ôi m* mày!"

Jeon Jungkook thốt lên, vội đuổi theo túm tay cậu ta lại.

"Điên hả!? Tao bán thận mới đủ trả á!"

"Tao mua tặng mày." Cậu ta thản nhiên nói, y như mua một mớ rau ngoài chợ.

"Ha- hả? Không được, đắt thế này... "

"Thì cứ nhận đi. Bao giờ có tiền trả tao cũng được."

Nói xong, cậu ta đã đứng ở quầy thanh toán. Nhìn số tiền nhảy trên máy quét, tim Jungkook như muốn rụng ra ngoài.

"Cho em quẹt thẻ."

Cậu có thể cảm nhận được mùi tiền nồng nặc tỏa ra từ cái thẻ cứng xịn Taehyung vừa đưa cho chị nhân viên. Tuy ban đầu áy náy vậy, nhưng Jungkook vẫn rất vui vẻ ôm hộp máy, vừa đi vừa cười hì hì.

"Bữa trưa nay tao sẽ bao mày. Còn tiền máy game này thì chắc phải mất một thời gian tao mới trả đủ cho mày được."

"Thực ra, có một cách mà mày có thể trả tao rất nhanh."

"Cách gì?"

Cậu ta nhoẻn cười, chỏ chỏ vào má - "Thơm tao cái đi."

"... Mày đừng tưởng là mua máy game cho tao thì tao không dám đấm mày. Để dành cho bạn gái tương lai của mày ý." Jeon Jungkook đen mặt.

"Gì, sao Jungkookie cứ nói mấy câu đau lòng thế?" Cậu ta phụng phịu, Jungkook mặt lại càng đen. Kim Taehyung sắp lên cơn rồi đấy.

"Tao chỉ nói sự thật thôi."

Cậu ta nhăn mũi, tiến tới ôm lấy vai cậu, cọ cọ hai má vào nhau, làm giọng nũng nịu.

"Ứ ừ. Người ta mua đồ cho cậu mà cậu chả chịu chiều người ta gì hết. Hay là muốn người ta tự chủ động bobo cậu trước?"

Lập tức, Jeon Jungkook bịt miệng cậu ta lại, bóp chặt hai bên má cậu ta. Cậu nghiến răng.

"Ra khỏi đây đã rồi tao tính sổ với mày sau."

Hồi bé cậu ta đâu có dở hơi thế này đâu, sao tự dưng bây giờ lại thành ra như này. Bọn con gái ở trường có mù không vậy? Jeon Jungkook tự nhủ trong lòng, khinh khỉnh nhìn con đuông dừa đang bám dính vào mình.

"Mày bỏ tao ra đã. Hai thằng đực rựa cứ dính sát nhau thế này kì bỏ mịa đi được."

Dù không muốn nhưng Kim Taehyung vẫn chịu đứng dịch ra khỏi Jungkook.

---

"Chết bà! Gần một rưỡi chiều rồi. Quay về trường thôi."

Hai tiết đầu chiều của Jungkook là thể dục, vì thế cậu không muốn bỏ tiết tẹo nào.

Nắng chiều, bóng rổ, mồ hôi và tiếng cười vang rộn. Mùi hương của tuổi trẻ căng tràn !

Tuổi trẻ là độ tuổi vô cùng tươi đẹp, tất cả học sinh. Hay chí ít, đối với Kim Taehyung, đẹp nhất là Jeon Jungkook.

"Đừng nhìn con người ta bằng ánh mắt trần trụi như thế. Phải tao là tao đấm luôn đấy."

"Jungkookie cũng sẽ làm như vậy mà." Kim Taehyung nhếch mép, đáp lại lời của nam sinh vừa mới ngồi xuống bên cạnh.

Nam sinh nọ trông rất nam tính điển trai. Cậu ta lôi cây kẹo mút ra, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng, ngậm phồng một bên má.

"Này, ông anh mày sẽ thả xích mày bao lâu đây?"

"Tao không biết nữa, Minhyuk. Anh ta sẽ không để tâm thằng em trai nhỏ bé này bằng công việc còn đang ở bên trời Tây đâu. Huống hồ, giữa bọn tao còn chả tình cảm đến thế..."

Kim Taehyung vừa nói vừa nhặt đại một viên sỏi lên ném vào không trung. Nam sinh tên Minhyuk kia cũng chỉ thở dài, đưa tay vuốt mái tóc đã lấm tấm mồ hôi vì vừa hoạt động thể thao ra sau, chẹp miệng.

"Mày làm gì thì làm. Tao không muốn dây dưa với anh ta, và cả Jungkook, đừng để anh ta để ý tới cậu ấy."

"Tất nhiên rồi. Nếu như vậy, không biết trong nhà tao sẽ thành cái gì đâu."

"À mà mày vẫn chưa thổ lộ với Jungkook sao?"

Bỗng chợt Minhyuk hỏi như vậy, vẻ mặt bất cần của Taehyung khi nãy giờ lại như bị giẫm phải đuôi.

"Ừ thì... Mày biết đấy, cái "friendzone" này đã kéo dài từ năm cấp một rồi, giờ đùng một phát tao tỏ tình, không bị chửi là hâm thì cũng ăn mấy chưởng vào mặt."

"Ờ ha. Với Jungkook thì cũng dám lắm. Tao sợ sau hôm đấy tao phải ra viện thăm mày. Cơ mà không nhanh lên là có kẻ khác giật dây đấy. Không phải tao thì cũng là thằng nào con nào thôi. Kể ra cậu ấy trông mơn mởn thế mà lị."

"M* mày!" Kim Taehyung huých cùi chỏ vào Minhyuk, khiến cậu ta đau điếng.

Cả hai tán dóc một lúc, xong Minhyuk phải về lớp vì có tiết.

"Vào lớp đây. Tiết của bà chủ nhiệm nên đếch trốn được."

"Phắn cụ mày đi!" Giơ ngón giữa.

"À chết! Mải chém quên không báo cho mày biết. Anh trai mày, tuần tới anh ta về nước."

Gương mặt Taehyung cứng lại, nhíu mày. Minhyuk nói tiếp:

"Tao nghe được từ bố đấy. Có vẻ là về để hợp tác với một số cổ đông trong nước, chắc sẽ ở một thời gian dài. Mày lo mà tìm cách đối phó đi."

Kim Taehyung cười khẽ, vẻ mặt đầy thách thức nói.

"Sợ quái gì chớ! Tao cũng không phải là thằng nhãi mười hai tuổi năm nào rồi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net