2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Yeonjun à , anh có dậy đi học không vậy sắp muộn học rồi đấyyyyyy" Beomgyu đứng ở dưới nhà hét to đủ để Yeonjun ở trên nghe thấy giờ này mà anh vẫn còn chưa dậy thì tính nghỉ học luôn đấy à
Mãi không thấy người kia  đáp lại Beomgyu phi thẳng lên phòng anh đập vào mắt cậu là con sâu ngủ đang cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp kia 'chả lẽ nhét ổng vào bao rồi phi thẳng vào thùng rác' cậu thầm nghĩ rồi tiến lại gần để đánh thức anh dậy
" Này anh có dậy không hả Choi Yeonjun "
" Ưm.... cho anh ngủ 5 phút nữa thôi " Yeonjun từ từ mở mắt ậm ừ đáp lại
" Sắp muộn rồi đấy mau dậy đi nhanh lên 5 phút của anh là mấy tiếng luôn đấy " Beomgyu lôi thẳng người anh dậy , anh bị kéo dậy trong tình trạng chưa tỉnh ngủ nên lảo đảo không vững
" Được rồi anh dậy rồi đây ra ngoài đi để anh thay đồ " anh mắt nhắm mắt mở đáp lại
Beomgyu ậm ừ rồi đi ra ngoài
Mắt anh lại sưng nữa rồi , đêm qua anh lại khóc nữa hả ? Sao anh phải đau khổ như vậy chứ đã 3 năm rồi đấy hãy buông bỏ tất cả đi
Yeonjun à đừng có đổ lỗi cho bản thân mình nữa cả hai đều sai mà sao anh lại tự trách mình vậy chứ anh vẫn luôn cố gắng vui vẻ suốt những năm qua nhưng khi màn đêm buông xuống anh lại lủi thủi khóc một mình
Chỉ có Beomgyu mới biết được những điều đó chỉ có cậu mới biết Choi Yeonjun yếu đuối như nào , anh luôn bao bọc mình bởi sự mạch mẽ nhưng không ai nhìn thấy sự yếu đuối của anh cả
Đứng ở ngoài suy nghĩ một hồi cánh cửa đằng sau liền mở ra kéo cậu khỏi đống suy nghĩ ấy
" Đi thôi không muộn giờ " Yeonjun bước ra
" Không phải do ông dậy muộn nên ta mới muộn hả " cậu trách móc con sâu ngủ kia
" Rồi rồi anh xin lỗi mà " anh nũng nịu xin lỗi

Beomgyu chỉ biết bất lực với ông anh như trẻ con này
Cả hai học chung trường đại học Yeonjun là sinh viên năm cuối còn Beomgyu là sinh viên năm hai , cả hai đều chọn cùng một chuyên nghành đó là vũ đạo
Yeonjun là sinh viên xuất sắc nhất của khoa anh luôn đứng đầu trong các bài kiểm tra của tháng , Beomgyu cũng không kém là bao nhiêu cậu luôn đứng thứ hai chỉ sau Yeonjun chưa ai có thể vượt lên vị trí này của hai người họ , nhìn cách họ luyện tập là đủ hiểu họ xuất sắc như nào rồi ai cũng công nhận họ , cả hai đều được mọi người yêu quý bởi sự tốt bụng của bản thân tuy Beomgyu hơi đanh đá nhưng cậu biết cách quan tâm người khác chính cái sự đanh đá của cậu mà ai cũng nhìn cậu như con gấu vậy một con gấu đanh đá và đáng yêu . Hôm nay là buổi học chính thức của học kì do dịch bệnh nên năm nay vào học muộn hơn mọi khi




Yeonjun ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ , môn triết lí học là cái môn mà anh ghét nhất trần đời ghét cay ghét đắng vì nó khiến anh buồn ngủ vô cùng , khoảng một lúc sau cuối cùng tiếng chuông reo lên báo hết giờ học mặt ai cũng tỉnh ngay lập tức Yeonjun bật dậy gọi Beomgyu đang ngủ bên cạnh
" Này Beomgyu dậy đi hết tiết rồi xuống căn tin không? "
Cậu từ từ tỉnh dậy rồi ngước lên nhìn anh
" Có chờ tỉnh ngủ đã " cậu khẽ nói thì một lực nào đó kéo cậu dậy
Bỏ ngoài tai lời cậu nói anh kéo cậu chạy thẳng ra cửa trông cậu như cái xác không hồn bị kéo đi vậy , đúng lúc hai người đó ra ngoài thì giáo viên bước vào
" Nào cả lớp ngồi vào chỗ tôi có chuyện muốn thông báo " giáo viên vỗ tay ra hiệu mọi người về chỗ
" Hôm nay lớp ta sẽ có bạn mới , bạn ấy chuyển từ Mĩ về nên các em hãy giúp đỡ bạn nhé "
Nói xong một cậu trai m8 bước vào khiến cả lớp phải Ồ lên vì sự đẹp trai và cao ráo này trời ạ nhìn cậu ta đẹp dã man luôn ý

" Cả lớp trật tự , giờ em hãy giới thiệu bản thân với mọi người nhé "
" Dạ vâng , chào mọi người mình tên là Choi Soobin rất mong được mọi người giúp đỡ " cậu trai cất lời giọng cậu ấm thật đấy nghe còn hay nữa chứ
" Được rồi em ngồi ở bàn thứ hai kia nhé "
" Dạ vâng em cảm ơn " hắn cúi người cảm ơn vị giáo viên kia rồi nhẹ nhàng ngồi vào chỗ được xếp

Sau khi giáo viên rời lớp đám con gái thi nhai vây quanh hắn để làm quen
" Soobin à cậu đẹp trai thật đó "

" Cậu có ig không cho tôi xin với "

" Này bọn con gái kia để cho người ta thở xem nào " cậu trai vừa cất lời thì bị bọn con gái lườm cho sợ run cả người đúng lúc này chuông vào lớp reo lên tất cả bọn con gái giải tán khỏi chỗ của Soobin thì một cậu trai ngồi bên cạnh bắt chuyện với hắn
" Cậu ở bên Mĩ chuyển về đây hả ?"

" Ừm vì vài chuyện nên tôi phải về hàn "

" Ồ "
" Tiết sau là tiết toán á cậu có mang sách đi không ? "

" À tôi có mang theo cảm ơn cậu đã cho tôi biết "

" Haha không có gì đâu "

Cuộc trò chuyện kết thúc thì một tên tiến lại gần rồi lên tiếng

" Này jiwoon mày thấy Yeonjun đâu không? "

" À tên đó vừa xuống căn tin rồi , sao vẫn chưa lên nhỉ đã bảo đợi đi cùng mà vừa hết tiết phát quay xuống đã mất tích rồi "

" Để tao đi xem nó rúc ở đâu "

Cuộc nói chuyện này đã lọt vào tai hắn , hắn đơ người khi tên kia nhắc đến cái tên nghe rất quen thuộc ấy 'có phải người đó là anh không?' hắn nghĩ ngợi một lúc lâu thì thầy giáo bước vào kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ ấy và bắt đầu tiết học

" Yeonjun lại rúc ở đâu rồi hả ?" thầy cất tiếng hỏi

" Thưa thầy bạn ấy xuống căn tin ăn xong mất tích luôn rồi Chanwin vừa đi tìm cậu ấy với Beom rồi ạ "

" Trời ạ trò giỏi của thầy lại rúc ở đâu làm gì rồi không biết " thầy bất lực tiếp tục vào bài giảng
Yeonjun là thủ khoa môn toán và được rất nhiều thầy cô quý mến nhưng khổ cái là tên nhóc đó bị lười nên đâm ra các thầy cô đến khổ với nhóc đó

Vài phút sau ba con người bước vào lớp học ai cũng ướt nhèm khiến thầy ngạc nhiên
" Sao mấy ướt hết vậy ? "

" Thầy cho phép em giết cái tên trò cưng này ngay tại đây ạ  " Chanwin cúi đầu tỏ ý xin phép
" Nào nào trật tự mấy đứa sao lại ướt như vậy"

" Hai cái đứa này vặn nước kiểu gì mà cái vòi nó rụng ra luôn nước cứ ào ào ra lúc em vào thì hai đứa nó đang vẩy nước nhau :))) "
Nghe Chanwin nói xong mà cả lớp đúng bất lực cũng quen rồi hai cái người này là chuyên gia phá hoại mà động vào cái gì là cái đó hỏng đúng là hết nói nổi

" Được rồi ba đứa lấy cặp rồi về sớm đi để vậy tý cảm đấy " thầy xoa trán nói

" Dạ em cảm ơn thầy " Beomgyu lẽ phép cảm ơn quay người tiến về chỗ thì chạm ánh mắt với người  kia cậu ngay lập tức phản ứng lại 'CHOI SOOBIN ? CÁI GÌ VẬY SAO ANH TA LẠI Ở ĐÂY ?' bộ não cậu đang gào thét đặt ra câu hỏi thì thấy hắn hướng mắt sang hướng khác cậu quay lại nhìn Yeonjun lúc này anh đã đứng nhìn chằm chằm hắn

Yeonjun và hắn bốn mắt nhìn nhau nó giống như giấc mơ vậy không thể tin được là Soobin đang ở ngay trước mắt anh sau 3 năm không gặp thì tự nhiên hôm nay hắn lại xuất hiện ngay trước mặt anh đúng là điên rồ mà , Beomgyu kéo anh ra ngoài
" Yeonjun à....." cậu khẽ gọi anh
" Em có thấy gì không ? là Soobin đúng không"
anh hoảng loạn nói những giọt nước mắt cứ vậy mà tuôn trào ra
" Yeonjun bình tĩnh lại mọi chuyện sẽ ổn thôi em không biết tại sao tên đó lại ở đây nhưng mà anh bình tĩnh đã , nghe lời em giờ hãy về nhà đã để em vào lấy đồ anh cứ đứng đợi ở đây nghe chưa " cậu xoa nhẹ vai anh giúp anh bình tĩnh lại sau khi nhận được câu trả lời vừa ý cậu nhanh chóng vào lớp lấy đồ khi đi ngang qua bàn Soobin cậu tỏ rõ sự chán ghét hắn tại hắn mà Yeonjun đau khổ suốt những năm qua bỏ đi không một lời từ biệt bây giờ quay lại để làm gì không biết cái tên khốn chết tiệt này

* Vừa thi tuyển sinh xong cái bị bí ngôn từ :((((



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net