CHƯƠNG I - Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái đéo gì vậy, ít nhất thì hắn cũng nên xin lỗi chứ." Wayne cáu bẳn sau khi tạm biệt Philip.

Bộ quần áo dính đầy rượu vốn thuộc về cha hắn và đã khá cũ cả về chất liệu lẫn thiết kế, khiến nó trở thành một món đồ khá hiếm. Ban đầu, hắn vốn dự định sẽ dùng nó trong các buổi gặp mặt quan trọng, nhưng giờ hắn sẽ phải chuẩn bị lại từ đầu.

Sau cùng thì, quý tộc chẳng khác gì một đám sinh vật chỉ biết đánh giá người khác qua ngoại hình. Quần áo tự nhiên là một phần của trò chơi, vì vậy những gì vừa xảy ra là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Nhưng sự thật là Wayne vốn đã ở dưới đáy của xã hội thượng lưu, một vài bộ quần áo đẹp có thể cải thiện được gì chứ?

Ngược lại, bộ trang phục tồi tàn này thể hiện sự kém cỏi của chủ sở hữu, và do đó nó rất hữu ích cho những người muốn được đặt dưới sự bảo hộ của kẻ khác. Một bộ trang phục như thế này là thứ cần thiết để hắn có thể đóng vai một quý tộc kém cỏi. Vì vậy, cho đến khi hắn có thể đảm nhận một vai trò khác, hắn vẫn phải chạy theo vai diễn này.

Đó là lý do tại sao hắn lại bực bội đến vậy khi thấy bộ quần áo bị làm bẩn.

"Đúng vậy."

Giọng nói đến từ bên cạnh khiến Wayne phải quay sang.

"...Dừng lại, đủ rồi."

Giọng nói của hắn cùng với bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên u ám. Nếu Philip nhìn thấy việc này, chắc sẽ sốc đến mức không nói lên lời.

Wayne chưa bao giờ là kiểu người hướng ngoại, hắn chỉ đơn giản là không thích trò chuyện với người khác. Để làm như vậy, hắn đã phải tạo ra vài lớp mặt nạ để cố gắng giả vờ một cách tuyệt vọng rằng hắn ta là kiểu người hướng ngoại và hăng hái.

"Xin lỗi, tôi chẳng thể diễn trò đó được, đành phải vứt hết lại cho anh."

Igthorn cũng đã thay đổi khác hẳn với con người vừa nãy của mình, từ ngữ của anh ta không có chút tinh tế nào, đến mức chẳng có một quý tộc nào dám để bị bắt gặp nói năng kiểu này.

"Không cần, nếu anh thực sự thấy có lỗi, đi tập lấy một vài câu đùa xã giao đi. Đám quý tộc cấp thấp như chúng ta phải cố gắng rất nhiều để chiều lòng mấy kẻ đứng đầu."

"Cuộc sống càng ngày càng khó khăn. Tôi cứ tưởng rằng một khi chúng ta có được quyền thừa kế, ta có thể tham gia vào tầng lớp quý tộc... Những lời nịnh nọt và tâng bốc đáng hổ thẹn, chỉ hai thứ đó thôi cũng đủ làm tôi cáu vãi cứt."

"Pffft, anh nói gì thế...? Đám nông dân cũng phải xử lí những thứ bốc mùi chẳng kém. Cũng chẳng quan trọng ai tệ hơn, bất kì ai phải làm việc dưới trướng kẻ khác thì rồi cũng sẽ trở thành một tên nịnh bợ thôi."

"Đó là lí do tại sao tôi chẳng bao giờ muốn trưởng thành... Trời ạ, tôi nhớ những ngày tháng vô lo vô nghĩ, có thể vung vẩy mấy cành cây rồi tưởng tượng mình là dũng sĩ diệt rồng quá."

"Chẳng thể quay ngược được thời gian đâu, vậy nên đừng nghĩ về nó nữa. Dù sao thì, hãy cố học cách nịnh hót kẻ khác đi. Tên não phẳng đó có vẻ như là một mục tiêu tốt để luyện tập, phải không? Ngay cả khi chúng ta có làm hỏng thì cũng chẳng bị thiệt hại gì nhiều."

Đối với đám quý tộc cấp cao hoặc những kẻ đã có nhiều kinh nghiệm sống, về cơ bản là những kẻ từng trải, không dễ gì để có thể qua mặt được họ trừ khi đó là những kĩ năng đã được mãi dũa một cách hoàn hảo. Đó là lý do tại sao hai người họ phải kiếm lấy kinh nghiệm mỗi khi có cơ hội.

"Thật sao...? Well, lần sau gặp hắn, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Yeah, sẽ được thôi. Chẳng có ai không thích được nịnh bợ. Nếu có ai đó cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với anh, điều đó đơn giản là do khả năng nịnh hót của anh chưa đủ tầm mà thôi... Igthorn, tôi biết việc này rất khó khăn. Chúng ta phải bù đắp cho những thiếu sót của nhau, đó là thỏa thuận, nhưng thế không có nghĩa là nên bỏ bê việc cải thiện bản thân. Chúng ta chẳng thể ở bên nhau mãi mãi được."

Mặc dù có thể nói Wayne thông minh hơn một chút so với người bình thường, hắn có một thể chất thật sự kém cỏi. Igthorn thì lại hoàn toàn ngược lại.

Nếu cùng trình độ, có lẽ họ đã coi nhau như những đối thủ cạnh tranh. Nhưng họ cảm thấy may mắn vì nhờ sự khác biệt này mà họ đã không hề nghĩ về nhau theo hướng đó. Khá là hiếm khi các lãnh chúa láng giềng lại có thể thân thiện với nhau, nhưng vì họ là con trai thứ ba và thứ tư của gia đình, nên họ đã không bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ đó từ gia tộc. Đó là lý do tại sao họ rất gần gũi với nhau.

"Vậy sao...? Những thứ mà chúng ta đã thảo luận với hắn thì sao?"

"Hoàn toàn tệ hại."

Wayne còn chẳng lưỡng lự lấy một giây khi trả lời câu hỏi đó.

Để một kẻ như tên đó ở vị trí lãnh đạo của phe này đúng là một tình huống tệ hại.

"Nhưng, chẳng phải hắn rất dễ thao túng hay sao?"

"Mhm, đúng vậy."

Cái phe này, thực sự mà nói thì, đúng là một đống rác.

Các thành viên tham gia vào đây chỉ để thể hiện bản thân như những quý tộc, và hoàn toàn không có hứng thú với việc phát triển lãnh địa của họ. Giống như đứa trẻ con với được một thanh kiếm sắt, họ lạm dụng quyền lực của bản thân. Rặt một lũ vô dụng, nhưng lại có quá thừa sự tự tin. Đám này thực sự hết thuốc chữa. Ngay cả một người như Wayne cũng có thể nhận thức được rằng hắn chỉ là quý tộc hoàn toàn bình thường, nhưng bọn chúng thì không thể. Phe này toàn một đám người như vậy.

Có thể nói rằng, bởi bọn chúng mà phe cánh này đã trở nên tệ hại.

"Việc Vương quốc Ma thuật tích trữ ngũ cốc ở thủ đô là một động thái phiền phức vì về mặt lý thuyết họ có khả năng thao túng giá cả thị trường. Bọn họ chắc chắn sẽ tăng giá sau vụ mất mùa năm nay của chúng ta. Điều đáng sợ hơn cả là việc một lượng không nhỏ bọn quý tộc lại quá sức lạc quan rồi rơi vào cái bẫy trắng trợn như thế và đã bắt đầu chuyển đổi đất canh tác của chúng sang chỉ trồng hoa màu. Tâm lý của bọn chúng là ngay cả khi có mọi việc có xấu đi, họ vẫn có thể vượt qua nạn đói bằng cách nhập ngũ cốc từ Vương quốc Ma thuật, dù cho giá có cao hơn một chút."

Rất nhiều quý tộc trong phe của họ có tâm lý này. Bất chấp những nỗ lực của hắn khi gợi ý một cách tế nhị về những nguy hiểm có thể xảy ra khi làm như vậy, thái độ của bọn họ thể hiện một niềm tin rõ ràng về việc chỉ mình bọn họ sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì. Họ đã quyết tâm làm theo kế hoạch đó.

"...Chúng ta đã mất đi rất nhiều lực lượng lao động do chiến tranh. Thật dễ dàng để nhận thấy việc họ đang chìm đắm vào việc thu lấy lợi nhuận trước mắt dựa trên cách mà họ phân phối lực lượng lao động còn lại."

Gạt bỏ đi lợi ích trước mắt và tập trung vào những lợi ích lâu dài, đó mới là suy nghĩ cần thiết của những người lãnh đạo.

"Chỉ nghĩ đến việc hắn dám đề nghị cướp một đoàn xe vận tải của Vương quốc Ma thuật cũng đủ để hiểu não hắn bị khuyết tật đến mức nào rồi. Chắc chắn không có kẻ nào lại ngu dốt tới mức không hiểu được rằng hành động tấn công một đoàn xe mang cờ của Vương quốc Ma thuật sẽ được coi như lời tuyên chiến và dẫn đến hậu quả nghiêm trọng? Ngay cả khi hắn ngu đến— Chờ đã, có lẽ nào hắn chỉ nói đùa như vậy thôi?"

Có khả năng việc này chỉ là dàn dựng nhưng hắn vẫn không thể hiểu được ý định của kẻ đó là gì. Có lẽ việc chấp nhận đề nghị đó cũng không hẳn là một lựa chọn tồi.

"Không, chẳng phải anh đang suy nghĩ quá nhiều hay sao? Có lẽ đó là do hắn thực sư ngu dốt đến mức chẳng nhận ra những hậu quả có thể xảy đến khi hắn lập ra cái kế hoạch đó."

"Thật sự thì" Wayne cười một cách cay đắng, "để có thể không nhận ra những hậu quả có thể xảy ra khi tấn công đoàn xe đó dù chỉ một chút— thực sự tồn tại một kẻ ngu dốt đến vậy sao?"

"Well... nếu anh nghĩ như vậy..."

Thật sự thì, không có cách giải thích hợp lý nào cho việc một quý tộc còn không có nổi chút nhận thức cơ bản như thế lại có thể trở thành người kế thừa gia tộc được. Vậy nên, Philip hẳn phải có mục đích gì đó. Nhưng mục đích của hắn có thể là gì được chứ?

"Tốt nhất là chúng ta nên hỏi Cygnaeus, phải không?"

"—Không, đừng có kể cho cô ta."

Hilma Cygnaeus, người phụ nữ đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để duy trì phe này.

Có tin đồn rằng cô là người tình của một bá tước nào đó, nhưng sự hình thành của phe này chẳng thể đem lại lợi ích dưới bất kỳ hình thức nào cho một bá tước. Và vì vậy, nguồn gốc của quỹ đầu tư quá dồi dào và mối quan hệ rộng lớn của cô ta vẫn còn là một bí ẩn.

Hẳn phải là một tổ chức, chứ không phải một cá nhân, đứng đằng sau người phụ nữ này. Chỉ với phép loại trừ đơn giản, người ta có thể dễ dàng biết được tổ chức nào có khả năng làm điều đó.

The Eight Fingers (Bát Chỉ).

Tổ chức tội phạm kiểm soát thế giới ngầm của Vương quốc.

Trong trường hợp đó, Hilma có lẽ là người sẽ dễ dàng bị loại bỏ, giống như một vật thế thân.

Không, trực giác của Wayne mách bảo hắn.

Sau một vài lần trò chuyện, hắn có thể chắc rằng cô ta không thể nào là một con tốt thí đơn thuần. Trên thực tế, nhiều khả năng cô là một trong những kẻ đứng đầu của tổ chức đó. Có một người như cô ta nhúng tay vào phe này khiến mọi thứ trở nên đáng ngại hơn bao giờ hết. Mặc dù một số quý tộc có quyền lực vẫn hay có những thỏa thuận ngầm với các tổ chức tội phạm, Wayne không muốn bị vướng vào những thứ như vậy.

Chính bởi là họ đã không nghĩ quá nhiều về bản thân, họ chỉ muốn tận dụng lợi thế của cô ấy trong khi giữ cho mọi thứ hoạt động trơn tru.

"Tại sao...? Có vẻ như anh lại nghĩ về điều gì đó mà tôi chẳng thể hiểu được, nhưng chẳng phải đã đến lúc anh nói cho tôi nghe rốt cuộc có chuyện gì đang diễn ra hay sao? Ngay cả tôi cũng hiểu được rằng đồng ý với tên đó sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối trong tương lai. Chúng ta chuẩn bị tấn công một đoàn xe của Vương quốc Ma thuật trong lãnh thổ của anh đấy, anh biết chứ? Tên khốn xương xẩu đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho việc này đâu. Không đời nào mà tên đần kia có thể không bay đầu sau việc này, và số phận của anh cũng sẽ chẳng khá hơn được đâu."

Igthorn hoàn toàn chính xác, nhưng Wayne đã có một ý tưởng; hắn có sự hiểu biết đầy đủ về các rủi ro liên quan khi đồng ý với đề xuất đó.

"Có thể đó là kế hoạch của tên ngốc đó, nhằm biến chúng ta thành vật thế thân và một mình chiếm lấy số hàng hóa cướp được. Sẽ ra sao nếu chúng ta cứ thuận theo kế hoạch của hắn? Chúng ta sẽ đơn giản là đang tuần tra trên lãnh địa của mình và tình cờ bắt gặp một nhóm cướp, những kẻ chịu trách nhiệm cho vụ tấn công vào đoàn xe của Vương quốc Ma thuật. Sau đó, chúng ta chỉ việc giết hết tất cả bọn chúng. Quan trọng nhất, chúng ta phải là người giết bọn chúng."

Nếu một đoàn xe bị tấn công, không chủ nhân nào chỉ đơn giản để yên mọi thứ ngay cả sau khi nhận được tin rằng thủ phạm đã bị giết. Điều này đúng ngay cả ở cấp quốc gia. Chắc chắn sẽ có kẻ phải trả giá. Đây là chính là lý do tại sao họ không được để lại bất kỳ bằng chứng nào về sự liên đới của mình. Hơn nữa, họ phải xoay sở để có thể dễ dàng duy trì vỏ bọc vô tội bằng cách vẽ lên một câu chuyện đơn giản về việc giải quyết một vụ cướp trong lãnh địa của mình.

"Sao nào? Không phải đó là một kế hoạch tốt để lấy lòng Vương quốc Ma thuật hay sao? Ngay cả khi chúng ta bị nghi ngờ có liên quan đi nữa, chúng ta chỉ cần nói rằng ta đã cố gắng bảo vệ đoàn xe. Mọi thứ sẽ vẫn ổn miễn là tất cả thủ phạm đều chết. Anh biết họ nói gì rồi đấy, người chết không biết nói." (Trans: ơ thế Undead là cái giống gì)

"Chúng ta đang đi quá xa, ta phải xem xét đến khả năng những linh mục có thể hồi sinh người chết. Anh biết họ cũng nói gì không? Linh mục không biết nói dối."

"...Anh thật sự nghiêm túc tin rằng có những linh mục có thể phục sinh người chết trong Vương quốc Ma thuật? Một quốc gia mà đám xác sống tự do đi dạo trên đường phố, đe dọa sự sống?"

"Không, có lẽ vậy?"

Wayne cười toe toét đồng tình với Igthorn.

"Bất kể mục tiêu của tên đó là gì, một cuộc tấn công vào đoàn xe của Vương quốc Ma thuật có lợi cho chúng ta bất kể kết quả là gì. Chẳng sao cả nếu cuộc tấn công thành công hay thất bại— mặc dù tôi không nghĩ nó có cơ hội thành công nào, vì Vương quốc Sorcerous sẽ cảnh giác hơn với các cuộc tấn công tiếp theo trong tương lai. Họ sẽ ngừng việc tích trữ ngũ cốc với các thương nhân của Vương quốc. Bằng cách đó, đám đần độn kia sẽ nhận được một gáo nước lạnh và bắt đầu tính toán các kế hoạch một cách cẩn trọng hơn. Ngoài ra—" Wayne cười nhạo, "Tên đó tiêu là cái chắc."

"Liệu hắn có đáng không? Để chúng ta phải nhận lấy hết những rủi ro này?"

"Tất nhiên, về mặt cá nhân mà nói, hắn vô giá trị, nhưng việc đó là cần thiết để cản trở Cygnaeus, người đứng sau hắn, dù chỉ là một chút. Cô ta hẳn có kế hoạch sử dụng hắn nhằm thao túng các phe phái và kéo sự chú ý khỏi cô ta, cuối cùng cho phép tổ chức tội phạm của cô ta hoạt động tự do. Nếu là vậy, sẽ dễ hiểu khi bọn họ đầu tư nhiều đến vậy vào phe này."

Phe Hoàng gia và phe Quý tộc đã mất đi phần lớn quyền lực. Nếu một người có thể tự do thao túng phe thứ ba này, kẻ đó sẽ nắm giữ một lượng quyền lực đáng sợ. Điều này có nghĩa là Eight Fingers sẽ chi phối toàn bộ Vương quốc.

"Tôi chỉ có thể nhìn ra giải pháp tạm thời cho tình thế này, nhưng anh thực sự đã tính xa đến vậy, huh?"

Như Igthorn nói, một suy nghĩ như vậy thường sẽ nằm ngoài tầm với của ngay cả những quý tộc, chứ đừng nói đến một Nam tước thấp hèn. Mặc dù hiển nhiên là, không phải tất cả các nam tước đều như nhau, một số trong số họ sở hữu nhiều đất đai hơn cả những quý tộc có cấp bậc cao. Thật không may cho hai người họ, lãnh thổ họ có tương ứng với một Nam tước, vì vậy họ chỉ là những nam tước bình thường trong Vương quốc.

Tất cả những gì mà phe Quý tộc hay các quý tộc không có liên hệ với phe Hoàng gia muốn là lãnh địa của họ phát triển. Để làm được việc này, Vương quốc cũng phải phát triển.

Họ có những suy nghĩ như vậy không chỉ vì họ là quý tộc, mà còn bắt nguồn từ những tham vọng của chính họ.

Những gì mà họ mong muốn là trở nên giàu có và hạnh phúc hơn.

Đó là lý do tại sao họ sẽ khai thác bất kỳ cơ hội có lợi nào với tất cả khả năng.

"Tuy nhiên, ngay cả khi chúng ta chuyển sang một phe tốt hơn, chúng ta sẽ lại phải xây dựng danh tiếng và các mối quan hệ một lần nữa, phải không?"

"Đúng vậy."

Họ đã gia nhập phe phái này để có tìm kiếm những cơ hội mà họ không thể tìm lấy ở phe nhóm khác. Tuy nhiên, họ không bao giờ mong đợi việc Eight Fingers bổ nhiệm một kẻ đần độn như vậy vào vị trí lãnh đạo. Có vẻ như tham gia phe này là một sai lầm.

"Nhân tiện, Liệu Vương quốc Ma thuật có sử dụng việc này như một cái cớ để gây chiến với Vương quốc?"

Wayne nghĩ về nó một lúc rồi lắc đầu.

"Không hẳn. Vương quốc Ma thuật là quốc gia với duy nhất một thành phố, họ thiếu nhân lực để kiểm soát toàn bộ Vương quốc. Ngay cả khi họ có nhiều xác sống, chúng chỉ thích hợp cho những công việc đơn giản. Chúng không thể quản lý một quốc gia đúng cách, vì vậy ngay cả khi chiến tranh xảy ra, họ sẽ chỉ yêu cầu những vùng đất gần với họ nhất. Đó không phải là vấn đề đối với những quý tộc như chúng ta khi có lãnh địa nằm cách xa Vương quốc Ma thuật. Giờ thì..."

Anh ta giơ nắm đấm siết chặt lên khi nói và Igthorn cũng đưa tay ra đấm vào nó.

"...Cùng thực hiện việc này nào!"

"Yeah!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net