Crimson

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngang qua mắt em

Vệt máu đỏ thắm

Vương trên môi em

Nỗi đau ngọt ngào


"Đi đi. Đừng quay lại nữa."


Khi em tỉnh dậy, sắc trời đã ngập trong làn sương trắng hớn mờ đục và ẩm mốc. Không. Em dụi đôi mắt dính đầy những giọt nước nhớp nhúa đọng lại. Không phải sắc trời. Mà là địa ngục.


Bóng tối vẫn bao trùm lấy không gian kín vụn vỡ. Chiếc ghế sofa lăn lóc vương màu, những bức tranh còn dang dở vứt bừa trên mặt đất, chiếc đèn chùm vỡ nát, một chiếc rìu trông mới cóng, vài chiếc tách còn nguyên vẹn trên chiếc bàn trà màu xanh đen, và...


Hoàng Đình Đình.


Lý Nghệ Đồng thẫn người nhìn người con gái xinh đẹp tựa như thiên thần đang say nồng trong giấc ngủ. Là Hoàng Đình Đình, là giấc mộng của em. Là thứ tình cảm ngờ nghệch nhiệt thành mà em từng tôn sùng đến mù quáng. Giờ thì chẳng là gì nữa. Em cười cười, cay đắng ngậm khóe môi vương vị chát chúa lạ lùng.


"Hoàng Đình Đình, tỉnh lại đi."


"Hoàng Đình Đình."


Em nhẹ nhàng lay lấy người kia. Ban đầu là một tiếng kêu yếu ớt tựa như loài chim non mới sinh. Sau, là đôi mắt xinh đẹp thánh khiết chiếu thẳng vào mắt mình.


"Kẹp...Lý Nghệ Đồng."


Hoàng Đình Đình gượng người ngồi dậy, ngơ ngác nhìn lấy xung quanh.


"Chúng ta đang ở đâu, không phải là trên đường đến nhà hát ư?"


Nàng dáo dác đảo mắt liên tục. Hình như là đang quan sát mọi thứ. Vẫn luôn là như vậy, tình huống xung quanh, vẫn luôn là trọng yếu nhất. Không rõ lắm, nhưng có một chút thất vọng, chắc chắn là vậy rồi.


"Em không nghĩ chúng ta ở gần nhà hát."


Em nhún vai nhát gừng. Lúc này, ánh mắt em đã dần quen với bóng tối. Những hình thù mờ ảo bắt đầu phác họa rõ nét dưới đáy võng mạc. Một căn phòng ngập sương trắng, ắt hẳn vậy. Mà vì sao cả hai lại ở đây? Em bắt đầu lục lọi lại trong làn ký ức u mê như cổng mê cung của Thần.


Em cùng với một vài thành viên team ZII đang trên đường đi đến nhà hát, tham dự buổi công diễn kỷ niệm thành lập team. Bỗng dưng cả chiếc xe có em và các thành viên lắc lư, chao đảo dữ dội như một hòn đá lăn lóc từ trên đỉnh núi xuống. Một làn khói trắng nhanh chóng tỏa ra, nhanh như lửa bén vào giấy. Khoang xe ngập tràn tiếng la thét giãy dụa. Đồ đạc lăn lóc, va đập vào nhau. Và sau đó, ừm, sau đó, em không còn nhớ gì nữa.


Đúng lúc này, trong khoảng không u tối, một giọng nói rè rè trầm như tiếng vang trong hang động sâu hun hút vang lên, thật rõ ràng.


"Muốn sống, cầm lấy chiếc mặt nạ thở oxi được thả từ trần nhà xuống. Còn không thì cầm chiếc rìu lên và chiến đấu với những con rối. Tất nhiên" – Giọng nói rè rè khùng khục cười man rợ - "Mặt nạ thì chỉ có một, nhưng muốn sống thì phải giết cả bảy. Chúc may mắn."


"Cái quái quỷ gì vậy?"


Lý Nghệ Đồng gầm lên, như một con sư tử xù lông. Hoàng Đình Đình ngồi kế bên em tròn mắt nhìn làn sương màu trắng đục dần chuyển sang màu xanh rêu quỷ dị. Trên trần nhà, quả thật chiếc mặt nạ oxi đang được hạ xuống, tựa như món quà đến từ địa ngục.


Mặt nạ thì chỉ có một.


Lời thì thầm quái dị của kẻ lạ mặt tựa như một thứ thuốc độc mê hoặc Lý Nghệ Đồng. Chỉ có một. Chỉ có một.


Lý Nghệ Đồng nhìn sang Hoàng Đình Đình.


Chỉ có một.


Lý Nghệ Đồng đột ngột giật lấy chiếc mặt nạ oxi. Khi Hoàng Đình Đình còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra, Lý Nghệ Đồng đã đeo lấy chiếc mặt nạ oxi lên mặt nàng.


"Giữ lấy."


"Em điên rồi. Chỉ có một chiếc mặt nạ thôi!"


"Cũng như chị, chỉ có một. Dù gì chị như vậy, còn không cầm nổi cây rìu."


"Lý Nghệ Đồng!"


Hoàng Đình Đình tóm chặt lấy cổ áo em, giật mạnh. Ánh mắt nàng nhìn em, lạnh lùng mà giận dữ xen lẫn bàng hoàng. Hệt như lúc ấy nàng nhìn em, khi em không còn nghe theo lời nàng nữa. Ương bướng như một chú ngựa hoang dã mất cương. Là ai đã từ chối sự nhiệt thành năm ấy, là ai chủ động rời xa em, là ai làm cho giấc mộng năm xưa của em tan vỡ? Là ai? Em cười gằn, đôi mắt đỏ lên vì thứ chất lỏng ấm nóng không ngừng tuôn rơi nơi hốc mắt, vốn nên cạn kiệt từ lâu rồi.


Không ai cả.


Dù vậy.


Em đưa tay nắm chặt chiếc rìu.


Dù vậy.


"Nụ cười của Đình Đình – san, vĩnh viễn là số một trong lòng em."


Nàng vẫn từng là người em yêu.


Làn khói xanh rêu ngày một dày đặc hơn. Thấm vào trong phổi em, sâu trong khí quản em, len lỏi vào trong dòng máu em với hương thơm nồng đậm quyến rũ không thể gọi tên. Xanh như màu cây, đỏ như màu máu. Nắm chặt lấy chiếc rìu trong tay, lần cuối cùng em quay lại nhìn người nọ. Chết tiệt – Đừng lắc đầu như vậy, em không có ý định dừng lại đâu.


Những hình nhân tựa như những con người. Những bóng ma chập chờn nhấp nhô ẩn hiện. Chúng dật dờ, lao vào em và nàng như những con rối được điều khiển bằng dây. Chúng muốn giết nàng. Chúng muốn giết Hoàng Đình Đình của em.


Em siết chặt thứ vũ khí duy nhất trong tay.


"A a a a a."


"Không! ! !"


Máu không đổ.


Mà là người.


Em xé những con rối thành từng mảnh vụn, chẻ những bộ xương làm đôi, máu thịt mơ hồ lẫn trong lớp khói mù xanh rêu. Tất cả hòa quyện lại thành một thứ mùi tanh tưởm mà ngọt ngào đê mê.


Lý Nghệ Đồng lao vào những con rối, chất adrenaline dồn dập trong từng mạch máu. Máu văng đầy lên mặt em tựa như lớp rượu vang đỏ hảo hạng vấy vào một thiên sứ. Rối mà cũng có máu sao? Haha. Người mà còn vô tình, thì rối cũng sẽ có máu thôi.


Một hình nhân tranh thủ lúc em bận rộn với đám hình nhân còn lại, lách qua em mà xông qua chỗ của Đình Đình - san.


"Không!"


Em hét lên. Nhưng không kịp nữa rồi. Trước khi em kịp xông đến và chẻ kẻ đáng nguyền rủa kia ra, nó đã kịp chém hai nhát lên tay nàng ấy.


"Đình Đình."


Em hoảng hốt đặt tay mình lên nơi đang đổ máu. Máu tựa như suối, tuôn chảy không ngừng. Nhưng chị ấy vẫn nhìn em, dịu dàng như không có chuyện gì xảy ra, yếu ớt mỉm cười. Tựa như ngày ấy, trước ngàn vạn tinh quang ánh sáng, trong tiếng hò reo tựa như hư không, lúc chị và em lướt ngang qua nhau, đâu đó nơi khóe môi em bắt gặp được nụ cười bất lực buông xuôi ấy.


"Không sao đâu. Chị chịu được mà."


Hoàng Đình Đình lắc đầu, ra hiệu cho em nguy hiểm vẫn còn ở sau lưng. Em thu hồi lại tất cả sự hoảng hốt trên gương mặt mình, gật đầu nhặt lên chiếc rìu, ánh mắt sắc lại tựa như dao, tiếp tục chiến đấu. Sau lưng em, ánh mắt ấy vẫn bám chặt, như thể chưa từng rời khỏi em. Một giây phút nào.



Màn chém giết không diễn ra quá lâu. Khi tất cả những hình nhân gục xuống cũng là lúc thiên thần gục ngã. Thiên thần nhuốm đầy máu tươi, tựa như một vết ố trên bức tranh hoàn mỹ nơi thiên đường. Không đáng được tha thứ. Nhưng không có bi kịch nào sánh bằng.


"Đình Đình. Hoàng Đình Đình..."


Lý Nghệ Đồng quơ quào trong màn đêm đầy những vệt máu.


"Đình Đình..."


Em gọi tên nàng trong tuyệt vọng.


"Đình Đình – san!"


Em hô lên, cổ họng nghẹn lại bởi dòng chất lỏng đang trào dâng nơi cuống họng. Đắng chát.


"Kẹp Tóc."


Chiếc rìu đứt lưỡi rơi xuống. Vòng tay ấm áp từ phía sau, ôm lấy eo em như đôi cánh mềm mại bảo bọc lấy thứ mà đôi ta trân quý nhất. Những ngón tay leo dần lên bả vai, xoay lại. Em thấy tầm mắt mình mờ dần đi. Tựa như những ký ức hiện lên đang trôi lạc về miền đất vĩnh hằng. Nỗi đau trong em. Tình yêu của em.


Ngang qua mắt em

Vệt máu đỏ thắm

Vương trên môi em

Nỗi đau ngọt ngào


"Em đau quá... Đình Đình – san."


Đột nhiên, em thấy đôi môi mình như nứt ra. Bởi nụ hôn nồng nàn từ người mà em từng yêu hơn cả bản thân mình. Linh hồn người ấy đang rót qua em, không khí nơi buồng phổi em như rút cạn. Giấc mộng năm xưa, phải chăng đang quay về bên em? Em hơi hé mắt, nhìn người trước mặt.


Đình Đình – san của em.


"Em..."


"Chị yêu em."


Hoàng Đình Đình mỉm cười yếu ớt, khẽ ôm lấy tấm lưng người nọ.


"Tha thứ cho chị nhé."


XXX


Sáng ngày hôm sau, cảnh sát phát hiện ra căn phòng đã giam giữ các thành viên team ZII. Cảnh tượng thật kinh khủng với những vết máu văng khắp nơi và thi thể bị chặt nằm la liệt khắp phòng. Chỉ có hai cỗ thi thể duy nhất là tương đối còn nguyên vẹn. Một cô gái mặc sơ mi trắng tựa như thiếu niên thuần khiết đang say ngủ trong lòng thiếu nữ vấy đầy thứ chất lỏng đỏ sẫm tựa như loài hoa hồng quỷ dị mọc giữa địa ngục. Cảnh tượng dị kỳ đến như thế, vậy mà trên gương mặt của cả hai, nụ cười như loài trường sinh vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net