Chương 125: Tai nạn hay âm mưu? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 125: Tai nạn hay âm mưu? (3)

'Cô nói vậy là khen hay chê tôi đấy?' Hắn bước đến ngồi ở một đầu khác của băng ghế, giữ một khoảng cách tương đối với cô, đôi chân dài vắt tréo nhau, hai tay vòng trước ngực một cách thoải mái.

'Cậu nói thế nào thì là thế ấy.'

'Giang Tâm Đóa...' Lạc Tư chợt ngoảnh sang, miệng gọi thẳng tên cô.

'Có thể đừng gọi tôi như vậy không?' Tuy rằng cho đến giờ cô vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn quan hệ giữa hắn với Phạm Trọng Nam nhưng nghe hắn kêu như vậy, cô luon có cảm giác không được tự nhiên.

Mặc kệ giữa hai người là quan hệ gì, cô biết bối phận của mình cao hơn Lạc Tư một bậc.

'Tại sao chứ?' Lạc Tư không hiểu hỏi lại, ở nước ngoài, là bạn bè hay họ hàng, gọi thẳng tên đối phương là chuyện rất bình thường, cách xưng hô phức tạp của người Trung Quốc khiến hắn không thể hiểu nổi, 'Cho dù cô là vợ của Frank, chẳng lẽ tôi không thể gọi thẳng tên cô hay sao?'

Bàn về bối phận với một người từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài là chuyện không thể nào, thế nên Giang Tâm Đóa quyết định không so đo với hắn về cách xưng hô nữa.

'Gần đây cậu không cần đến Moscow sao?'

Hắn vừa học vừa đến Phạm thị thực tập, tính chịu khó này của hắn Giang Tâm Đóa vẫn luôn rất khâm phục.

'Chuyện bên đó xử lý xong rồi về.' Nếu như không phải Frank cố ý điều hắn đi, hắn sao lại phải chịu khổ chạy đến vùng đất giá lạnh rét mướt đó chứ.

'Vậy học kỳ sau cậu còn ở lại đây không?'

'Không, tôi quay về Anh.' Hắn chỉ làm sinh viên trao đổi một học kỳ thôi. Nhắc đến trường học, chuyện vẫn luôn dằn vặt trong lòng hắn rốt cuộc cũng có dịp bộc lộ, 'Lần đó làm đầu gối cô bị thương, thật sự không phải tôi lấy bóng ném.'

Chuyện này Lạc Tư vẫn luôn mang nặng trong lòng, khiến hắn rầu rĩ bấy lâu.

Bị Frank điều đi Moscow, hắn đã từng hoài khi liệu có phải vì mình từng làm Giang Tâm Đóa bị thương cho nên anh ta mới dùng cách này để trả đũa hay không.

'Chuyện đã qua lâu rồi, sao cậu còn nhớ mãi trong lòng làm gì?' Giang Tâm Đóa không nhịn được bật cười. Người này, tính tình đôi khi cẩn thận quá mức.

'Chuyện không phải tôi làm, có cơ hội tôi đương nhiên phải thanh minh cho mình.' Lạc Tư nhìn nụ cười tươi như hoa của cô, gương mặt anh tuấn chợt nóng lên, có chút bối rối ngoảnh mặt sang hướng khác, 'Lúc đó cô chạy đến đó làm gì? Chắc không phải như đám con gái ấu trĩ kia muốn xem tôi đánh bóng chứ?'

'Lạc thiếu gia, bệnh tự sướng của cậu nặng lắm rồi đấy!'

'Cô không cảm thấy tôi có tư cách để tự sướng sao?' Hắn là ai chứ? Lạc Tư, người mà người gặp người mến hoa gặp hoa nở chứ đâu phải kẻ tầm thường.

Nếu như không phải cô sớm đã kết hôn, có lẽ hắn... ừm, nên dẹp những suy nghĩ vớ vẩn này đi...

Hai người cứ ngồi đó câu qua câu lại vui vẻ nói chuyện phiếm...

Khi Phạm Trọng Nam và Phạm Uyển Viện trở lại bệnh viện, nhìn thấy mỗi người ngồi một đầu ghế, như hai người bạn thân lâu ngày, thoải mái trò chuyện.

Mặt Phạm Trọng Nam tối lại, khi nhìn thấy nét mặt thay đổi của Phạm Trọng Nam, Phạm Uyển Viện vội lên tiếng ngắt cuộc nói chuyện đang hào hứng của hai người, 'Lạc Tư, ba con sao rồi?'

'Mẹ, vừa nãy bác sĩ có ra báo, ba không có nguy hiểm đến tính mạng, chắc chỉ khoảng một tiếng nữa là cuộc phẫu thuật kết thúc.'

Nghe con trai nói vậy, Phạm Uyển Viện mới xem như yên lòng đôi chút.

Giang Tâm Đóa ngẩng đầu lên, thấy hai người thì định đứng dậy nhưng đã bị Phạm Trọng Nam lên tiếng ngăn lại, 'Ngồi đó đừng đi đâu.'

Vừa nói hắn vừa rảo bước đến bên cô, không thèm để ý đến Lạc Tư, ngồi xuống giữa hai người, vươn tay ôm cô vào lòng, 'Sao tự dưng lại chạy qua đây?'

'Em không yên tâm mà.' Giang Tâm Đóa ngước lên nhìn hắn, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, cô rõ ràng nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình.

'Lần sau có đi đâu nhớ gọi điện thoại cho anh trước.' Xem ra hắn nên phái thêm vài vệ sĩ nữa theo bên cạnh cô mới được, hoặc là, thời gian này tốt nhất không nên cho cô ra ngoài.

Suốt trên đường từ sở cảnh sát về bệnh viện hắn một mực suy nghĩ chuyện khuyên cô tạm nghỉ học bảo lưu kết quả nhưng hắn biết cô có thể sẽ không dễ dàng chấp thuận, nên còn định về đến nhà rồi bàn với cô sau.

'Em gọi rồi, tại điện thoại luôn không gọi được.' Cô chu môi, nũng nịu đáng yêu đến cực điểm.

Nhớ tới lúc nãy mình đúng là có gọi điện, hơn nữa là hết cuộc này đến cuộc khác, cộng thêm thấy cô nhu mì nép vào lòng mình thế này, cơn tức có lớn đến đâu cũng như bong bóng xì hơi, tan đi quá nửa.

'Chúng ta về nhà thôi.' Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến Phạm Uyển Viện và Lạc Tư, cúi xuống ngậm lấy môi cô, vốn chỉ định hôn phớt qua rồi thôi, rốt cuộc lại hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng triền miên...

Họ là vợ chồng hợp pháp, muốn hôn, muốn âu yếm thế nào cũng không quá phận, nhưng có thể đừng ở nơi công cộng thế này không?! Frank chắc là cố tình làm vậy dằn mặt hắn đây mà!

Lạc Tư vụt đứng dậy, trên mặt đầy vẻ bất bình.

'Mẹ, mẹ xem họ kìa, thật là...'

Phạm Uyển Viện cũng đứng dậy kéo tay con trai đi về phía cuối hành lang.

'Hai vợ chồng người ta âu yếm nhau, con tức cái gì?' Đi đến chỗ khuất Phạm Uyển Viện mới buông tay hắn ra, nhàn nhã hỏi.

'Con có tức gì đâu? Là Frank quá đáng mà.'

Hắn ngoảnh lại, nhìn đôi vợ chồng còn đang âu yếm hôn nhau kia, thật là...càng xem càng thấy khó chịu!

'Người ta chỉ hôn nhau thôi, có gì quá đáng đâu?' Phạm Uyển Viện thầm quan sát vẻ bất mãn trên mặt con trai, có chút không dám chắc hỏi, 'Lạc Tư, chắc con sẽ không có suy nghĩ gì không nên có chứ?'

'Cho dù có thì sao chứ?' Bị mẹ mình đoán trúng tâm sự, Lạc Tư bối rối ngoảnh mặt sang hướng khác, 'Không phải chỉ là nghĩ thôi sao.'

Một tiến "chát" thanh thúy vang lên, bàn tay ngọc ngà của Phạm Uyển Viện vỗ mạnh lên vai hắn, 'Nghĩ cũng không được nghĩ. Con đừng gây thêm chuyện cho mẹ nữa!' Phạm Uyển Viện suýt nữa thì bị con trai chọc cho tức chết.

Người làm mẹ như bà có phải thất bại quá rồi không? Lâu như vậy mà không phát hiện ra tâm tư của con trai, chẳng trách Frank một mực cấm hắn đến nhà lớn họ Phạm.

'Ngay mai cuốn gói về Luân Đôn cho mẹ.' Bà trực tiếp hạ lệnh.

'Mẹ...'

'Kêu một trăm lần cũng vô dụng thôi.' Phạm Uyển Viện không chút lay động.

'Con không phải con nít đâu.'

'Mẹ mặc kệ con là con nít hay người lớn, nói tóm lại, không thể ở lại Singapore.'

'Con phải ở đây với ba.' Trở về chắc chắn là phải học cho đến lúc tốt nghiệp mới được tự do, mà bây giờ còn chưa khai trường, hắn trở về sớm như vậy làm gì chứ?

'Tình cảm của hai cha con từ lúc nào mà tốt như vậy rồi?' Phạm Uyển Viện hỏi kháy.

'Vốn là vậy mà.'

Hay cho một câu "vốn là vậy"! Phạm Uyển Viện liếc nhìn con trai không nói gì nữa. Bà bây giờ không có tâm tình tranh cãi với hắn, thứ nhất là vì Lạc Khải còn đang trong phòng phẫu thuật, thứ hai là bởi vì còn đang bận tâm suy nghĩ xem, người kia có thật là bất chấp tình thân máu mủ như vậy không?

Còn Lạc Tư cũng không nói gì, cả thân hình cao lớn dựa hẳn vào tường, đầu rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

***

Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam ở ngoài chờ đến khi Lạc Khải từ phòng phẫu thuật được đẩy ra sau đó đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt mới rời khỏi bệnh viện.

Tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng tai nạn lần này khiến ông bị thương đến nội tạng và cả hai chân cho nên tạm thời vẫn phải ở lại phòng chăm sóc đặc biết, đợi sau khi ông tỉnh lại mới xem xét xem có nên chuyển sang phòng bệnh thường hay không.

Phạm Uyển Viện và Lạc Tư sau đó cũng rời bệnh viện quay về nhà họ Phạm bởi vì Phạm Hi Nhiên và Chân Chân hôm nay về nước.

Bữa cơm tối nay ở nhà họ Phạm là một trong những bữa cơm có đông người nhất từ mấy năm nay nhưng bầu không khí thì cực trầm, thậm chí có chút nặng nề.

Phạm Trọng Nam thì khỏi phải nói, hắn trước giờ không nói nhiều trước mặt người ngoài, cho dù là người nhà cũng vậy, hôm nay chỉ khác là thỉnh thoảng hắn lại nhìn sang Giang Tâm Đóa, hỏi cô xem muốn ăn gì không hay lại dặn cô không được ăn món này món kia.

Mà mỗi lần hắn lên tiếng đều khiến ánh mắt của mọi người tập trung về phía cô khiến Giang Tâm Đóa ăn bữa cơm này mà như nhai rơm, chẳng có mùi vị gì, nếu như không phải có mặt nhiều người như vậy, cô thật sự rất muốn rống lên một tiếng với hắn, rằng cô không phải trẻ con.

Nhưng khi Phạm Trọng Nam lần nữa nhắc cô không được ăn món cà ri gà nữa bởi nó quá cay thì có người nhịn không được ra mặt thay cho cô.

'Frank, cô ấy cũng đâu phải con nít, muốn ăn cái gì thì cứ ăn thôi.' Lạc Tư hơi bĩu môi, thản nhiên nói.

Một câu này của hắn lập tức khiến ánh mắt của mọi người xoáy về phía bên này còn Phạm Uyển Viện thì tức đến nỗi hận không thể một cước đá hắn ra ngoài, bất chấp lễ nghi trên bàn ăn, bà đặt mạnh đũa xuống (gần đây bởi vì tình cảm với Lạc Khải thăng tiến không ít khiến bà cũng dần quen dùng món Trung), đôi mắt đẹp trợn to, 'Con ít nói đôi câu, không ai nghĩ con câm đâu.'

'Mẹ, con nói sai sao?' Làm gì mà mọi người đều trừng hắn chứ? Lạc đại thiếu gia bực dọc đặt dao nĩa xuống.

Giang Tâm Đóa thấy vì mình mà bầu không khí trở nên nặng nề hơn thì ngượng ngùng lên tiếng, 'Không sao đâu. Tôi mang thai vốn không nên ăn những món quá cay.'

'Frank, em thấy nếu như Đóa Đóa ăn ngon miệng, ăn thêm một hai miếng chắc cũng không đáng ngại chứ?' Phạm Hi Nhiên có chút đau đầu khi thấy tình cảnh này nhưng không thể không đứng ra hòa giải, còn Chân Chân thì chỉ cắm cúi ăn, không dám nói gì.

Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm cùng nhiều người như vậy, khẩn trương đươngnhiên là có, cộng thêm trên bàn ăn có thêm một người thanh niên mà trước giờ côchưa từng gặp – Lạc Tư, mà giờ mọi người nói chuyện hình như hơi căng thẳng, trườnghợp này cũng là lần đầu tiên cô đụng phải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net