Chương 72: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  So với bộ dạng hoảng sợ như gặp phải quỷ của Lưu Sùng, những người không biết thân phận thật sự của Mặc Khiêm Nhân lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng ba người được cử xuống từ thủ đô lập tức đứng thẳng người, trong mắt lộ rõ sự tôn trọng kính nể, "Mặc tiên sinh."

Thái độ của Mặc Khiêm Nhân rất lạnh nhạt, hắn tuyệt nhiên không để tâm đến những người khác mà chỉ một mực dán mắt vào Mộc Như Lam, hắn thấy nụ cười ấm áp nhu hòa lúc trước nay đã không còn, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo, trông có vẻ như đang tức giận.

Cô cho rằng hắn lừa cô sao? Thật đau lòng, hắn trước nay chưa từng chân thành hơn thế.

"Vị này là...?" Chu thị trưởng nghi hoặc nhìn ba người kia, sau đó lại chuyển sự chú ý sang Mặc Khiêm Nhân, người này nhìn cùng lắm chỉ là một gã công tử xuất thân tương đối cao mà thôi, việc gì bọn họ phải có phản ứng mạnh như vậy?

Thế nhưng chẳng ai muốn giải thích cho Chu thị trưởng cả, trong ba người đến từ thủ đô, lão đại khoảng hơn ba mươi tuổi tiến tới nghênh đón Mặc Khiêm Nhân, "Mặc tiên sinh, có chuyện gì vậy?"

Mặc Khiêm Nhân chỉ trả cho ông ta một cái nhìn chứ không hề lên tiếng đáp lời. Hắn hướng thẳng về phía Lưu Sùng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén lập tức đập tan toàn bộ phòng vệ, "Lưu Sùng tiên sinh, tôi cứ tưởng anh đã từ bỏ chí hướng bước vào ngành tâm lý học từ sau lần gặp gỡ ở bệnh viện tâm thần Coen rồi."

Toàn thân Lưu Sùng run lẩy bẩy, y thực sự sợ hãi, tầm mắt như bị một áp lực vô hình tóm chặt, không thể nào thoát ra.

"Xem ra môi và bóng ma tâm lý của anh đã hoàn toàn bình phục, bằng không đã chẳng đứng ở đây, đúng chứ? Lưu tiên sinh?" Chất giọng bình thản lọt vào tai Lưu Sùng lại trở thành một cái móc câu đen sì, câu kéo những kí ức kinh khủng luôn hành hạ y mỗi khi đêm về.

Đeo kính, mặc áo choàng trắng, vị bác sĩ với đôi mắt xanh thâm thúy, gã có diện mạo đẹp đến mê người, lời nói ôn hòa nhã nhặn, tính cách khôi hài lịch thiệp, mọi thứ ở gã đều làm người ta nảy sinh thiện cảm. Vậy mà khi y đưa tay ra, bàn tay vô cùng hợp với việc cầm dao phẫu thuật ấy liền lôi y lại gần, y bị hôn, vị máu tanh nồng xông vào khoang miệng, bác sĩ thiên tài đáng mến kia trong nháy mắt đã biến thành quái vật đáng sợ!

Kí ức hắc ám kinh hoàng khiến người ta khiếp đảm và khó quên hơn cả chuyện gặp quỷ! Y sợ không dám ra ngoài, y sợ lại bị mê hoặc, sợ lại bị thương tổn, sợ lại phải gặp đám sinh vật biến thái đó...

Y đinh ninh lần này chỉ là giúp bạn của bố chút việc mà thôi, rồi y sẽ lại lùi về cái góc của riêng mình, nào ngờ lại đụng phải một kẻ càng đáng sợ hơn nữa!

Mặc Khiêm Nhân...

Viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen – nhà tù tội phạm biến thái tại California, Mỹ – năm ấy hai mươi lăm tuổi, mười chín tuổi lấy được học vị tiến sĩ ở GSAS và học vị thạc sĩ ở trường Y khoa Harvard cùng trường Luật Harvard, tham mưu đặc biệt của FBI, mỗi năm giúp FBI phá hơn hai vụ án biến thái, vị bác sĩ thiên tài biến thái kia cũng là do Mặc Khiêm Nhân tự tay bắt được. Một người như thế, bị đám biến thái thông minh gọi là "Bạo quân", hắn tuyệt đối không ôn hòa, hắn có một cái miệng đáng sợ, kể cả biến thái cũng không dám chọc giận hắn.

Lúc Lưu Sùng đặt chân vào bệnh viện tâm thần Coen thì Mặc Khiêm Nhân mới có hai mươi ba tuổi. Thấy Mặc Khiêm Nhân chỉ xấp xỉ tuổi mình, Lưu Sùng tâm cao khí ngạo cho rằng tin đồn thật không đúng sự thật, người đàn ông trẻ tuổi gầy gò không chút cơ bắp này làm sao có thể lợi hại đến vậy được? Tội phạm biến thái bị bắt vào đây đa phần là thiên tài với chỉ số thông minh cao, làm sao có thể thu phục hết chỉ bằng một mình hắn? Cho nên, y đã chủ quan phớt lờ cảnh cáo của Mặc Khiêm Nhân. Mặc Khiêm Nhân tưởng y là đồ ngốc chắc? Đã biết rõ đối phương là kẻ biến thái xảo trá đáng sợ, y ngu gì mà nghe theo lời của bọn chúng cơ chứ?

Nhưng thật ra —— tin vào Khiêm Nhân, trường sinh bất lão*.

*Nguyên văn là "Tín Khiêm Nhân, đắc vĩnh sinh" – được cải biên từ "Tín Xuân ca, đắc vĩnh sinh" (tin vào anh Xuân thì sẽ trường sinh bất lão). "Anh Xuân" ở đây chỉ Lý Vũ Xuân, một nữ ca sĩ với vẻ ngoài ái nam ái nữ. Vào năm 2009, trên các diễn đàn mạng Trung Quốc xuất hiện trào lưu "đạo anh Xuân", đặc trưng của trào lưu này là ghép đầu của Lý Vũ Xuân vào ảnh cơ thể đàn ông, hoặc tuyên truyền những câu khẩu hiệu như "tin vào anh Xuân thì sẽ đỗ đại học", "tin vào anh Xuân thì chính quyền sẽ không phá nhà chúng ta", trong đó "tin vào anh Xuân thì sẽ trường sinh bất lão" là câu khẩu hiệu phổ biến nhất.

Lưu Sùng rất sợ Mặc Khiêm Nhân, nói chính xác hơn, ai tiến vào bệnh viện tâm thần Coen mà không thể toàn vẹn đi ra thì đều sẽ sợ hãi Mặc Khiêm Nhân, bởi vì bọn biến thái kia sợ hãi Mặc Khiêm Nhân. Một người mà đến cả những tên tội phạm nguy hiểm bậc nhất cũng phải sợ hãi, hắn sẽ đáng sợ đến mức nào a!

Vì thế, đối mặt với câu hỏi của Mặc Khiêm Nhân, Lưu Sùng chẳng khác nào một con rối gỗ chỉ biết cứng nhắc gật gật lắc lắc.

"Nói không nên lời? Được, đã thế đừng lãng phí thời gian, đưa báo cáo kiểm tra Mộc Như Lam cho tôi, tôi không ngại giúp anh kiểm tra một chút, xem cái đầu ngờ nghệch của anh có tiến hóa chút nào sau hai năm không." Những lời cực kỳ không khách khí của Mặc Khiêm Nhân khiến Kha Uyển Tình và Chu thị trưởng phải trợn mắt há hốc mồm, nhưng ba người đến từ thủ đô thì lại chẳng lấy làm ngạc nhiên. Ở thủ đô ai mà chẳng biết bản lĩnh độc mồm độc miệng của Mặc tiên sinh Mặc Khiêm Nhân, nói chuyện với người có địa vị cao nhất mà hắn cũng thỉnh thoảng trào phúng vài câu, huống chi những kẻ khác? Nếu có một ngày Mặc Khiêm Nhân không độc mồm độc miệng, ấy mới là đáng ngạc nhiên.

Nghe Mặc Khiêm Nhân nói vậy, Lưu Sùng luống cuống nhìn Chu thị trưởng cầu cứu, khổ nỗi Chu thị trưởng lại đang mải quan sát Mặc Khiêm Nhân, trong lòng có chút bất an, người này rốt cuộc là ai đây? Vì sao hắn biết Lưu Sùng? Hơn nữa còn biết rất rõ chuyện Lưu Sùng bị đứt môi?

"Đưa đây." Mặc Khiêm Nhân vươn tay, ánh mắt thờ ơ bỗng trở nên sắc lạnh.

Đầu óc Lưu Sùng lập tức trống rỗng, y sợ đến nỗi nhũn chân ngã ngồi ra đất, cứ như đang cầu xin quân vương tha mạng, "Không, không phải lỗi của tôi! Tôi không cố ý! Tôi chỉ... Đều tại ông ta muốn tôi làm như vậy! Đều tại ông ta!" Lưu Sùng cuống cuồng giải thích.

Chu thị trưởng bị một màn này dọa chết khiếp, ông ta nhìn Lưu Sùng chỉ tay vào mình, trái tim hoảng hốt nhảy loạn, "Cậu..."

Những người còn lại hết sức hoang mang, thế này là thế nào?

"Ông ta muốn anh làm gì?" Mặc Khiêm Nhân nhàn nhạt liếc Chu thị trưởng một cái, Chu thị trưởng lập tức trắng bệch cả mặt.

Lưu Sùng luống cuống giải thích, "Ông ta... ông ta nhờ cha tôi bảo tôi giúp đỡ, muốn, muốn tôi phải xác nhận... Mộc Như Lam tiểu thư bị bệnh tâm thần..."

Những người bị lừa đều sửng sốt nhìn sang Chu thị trưởng, Chu thị trưởng lúc này mặt xám như tro tàn, ông ta biết mình tiêu đời rồi, không dưng lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim!

"Thế, Mộc Như Lam có bệnh tâm thần không?"

Lưu sùng vội vàng lắc đầu như trống bỏi, tựa hồ sợ hãi Mặc Khiêm Nhân sẽ làm gì mình nếu trả lời chậm trễ.

"Kết quả chẩn đoán của anh đâu?"

"Mộc, Mộc Như Lam tiểu thư... rất, rất khỏe mạnh, không có gì dị thường..." Tuy đã trốn trong nhà hai năm nhưng Lưu Sùng dù sao cũng là thạc sĩ tâm lý học, trong đầu vẫn tồn tại ít nhiều tri thức về tâm lý học, theo kết quả chẩn đoán của y, Mộc Như Lam quả thực rất bình thường, tâm lý của cô hết sức khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Tốt lắm, có cần tôi kiểm tra lần nữa không?" Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nhìn về phía những người đến từ thủ đô.

Tới tận lúc này mà vẫn chưa nhận ra Mặc Khiêm Nhân bảo vệ Mộc Như Lam thì đúng là đần độn, bọn họ liền vội lắc đầu, xem ra tin đồn trong đại viện ở thủ đô là thật! Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam thật sự có quan hệ – đương nhiên bọn họ không hay chuyện Mặc Khiêm Nhân phải lòng tên tội phạm biến thái mà chính hắn luôn nghiên cứu và truy đuổi. Biết thế cứ trực tiếp nhờ Mặc gia liên lạc với Mặc Khiêm Nhân cho xong, đỡ mất công chạy đến đây làm rộn như mấy tên ngớ ngẩn.

Mặc Khiêm Nhân chuyển sự chú ý sang Mộc Như Lam, cô gái ấy lại lần nữa nở nụ cười ấm áp, đôi mắt cô tỏa sáng rực rỡ khiến trái tim hắn không khỏi đập thình thịch, nó bất chợt lỡ nhịp, rồi dần dần gia tốc. Hắn vội dời tầm mắt, khuất dưới những sợi tóc đen, có đôi vành tai lặng lẽ nhuộm hồng.

"Xem ra Chu thị trưởng cũng cần được kiểm tra rồi."

Lời nói của Mặc Khiêm Nhân ngay tức khắc chiếm được sự tán thành của mọi người, các viên cảnh sát đứng sau lưng Chu thị trưởng còng tay ông ta lại. Thân là thị trưởng mà lại tìm cách hãm hại một cô bé mới 16 tuổi, hơn nữa còn rắp tâm đẩy cô vào bệnh viện tâm thần, biết luật mà vẫn cố ý phạm luật thì lại càng đáng bị trừng trị. Mọi người ai cũng hiểu được mục đích của Chu thị trưởng: ông ta không muốn con gái mình phải chịu khổ cực. Nếu bác sĩ tâm lý thật sự chẩn ra bệnh tâm thần thì mọi lời khai của Mộc Như Lam đều sẽ bị nghi ngờ độ chính xác, dưới tình huống đó, luật sư bên kia chỉ việc ra sức khua môi múa mép, bọn chúng chín phần mười sẽ được tòa xử trắng án.

Rất nhiều bậc phụ huynh có thể thấu hiểu cảm giác của Chu thị trưởng, nhưng trên phương diện đạo đức, chỉ cần đứng ở bên thứ ba thì sẽ không ai tán thành hành vi này. Con gái ông mới 15 tuổi, tuy phạm tội nhưng cũng chưa hại chết một ai, cùng lắm chỉ phải vào trại giáo dưỡng chịu khổ vài ba năm thôi, vậy mà ông lại muốn đẩy người bị hại vào bệnh viện tâm thần. Ở cái chỗ đó, một khi đã bị đưa vào với tư cách là bệnh nhân thì mỗi ngày sẽ bị ép buộc uống thuốc, mỗi ngày sẽ phải nghe một đám người điên kêu khóc la gào, không điên cũng thành điên!

  Chính mình đã sai mà còn tiếp tục hãm hại nạn nhân, cả nhà Chu thị trưởng cứ chờ bị quả báo, bị người đời thóa mạ đi.

Kha Uyển Tình vừa biết đây là hãm hại thì tức giận đến bốc khói, ngay lập tức muốn khởi tố Chu thị trưởng và Hoa Phương, trong mắt Kha Uyển Tình, bọn họ chính là lũ đáng hận dám cướp đi kho báu của bà ta, bà ta nhất định phải kiện cho bọn họ trắng tay mới thôi!

Kha Uyển Tình cùng đám người lo liệu xử lý phần còn lại, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đi ra cửa tòa án.

Bầu trời vẫn ảm đạm như trước, những mảng nắng ít ỏi nép mình sau đám mây mù, không khí thật lạnh lẽo. Phía nam mùa đông không có tuyết, có điều thành phố K nằm gần biển, mùa hè vốn không quá nóng, sang đông đương nhiên sẽ rất lạnh.

Đối diện tòa án trung tâm là một quảng trường có đài phun nước lớn, lúc này ở quảng trường không có mấy người, phía trước tòa án cũng tương đối vắng vẻ, nhưng số ít người này lại như cảm ứng được thứ gì đó, bọn họ đưa mắt về phía những bậc thang cẩm thạch nằm trước cửa tòa án, trên đó đang đứng hai người, chiều cao cách biệt trông rất lãng mạn, khí chất tương phản nhưng lại hòa hợp đến kỳ lạ, tựa như mặt trăng và mặt trời, cũng tựa như ngày sáng và đêm đen...

"Thiếu chút nữa là đã nghĩ oan cho Khiêm Nhân tiên sinh rồi." Mộc Như Lam cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. A... Lại không tìm được lý do để chế hắn thành rối, tiếc quá đi, nếu làm thành rối, đôi mắt đẹp đẽ ấy sẽ là của cô, khối thân thể trông rất đỗi thoải mái ấy cũng sẽ thuộc về cô. Thật muốn, thật muốn chiếm hắn làm của riêng...

Mặc Khiêm Nhân chỉ nhìn Mộc Như Lam, hắn im lặng không nói một lời, đôi đen trong trẻo như mặt kiếng vừa được gột rửa phản chiếu hình dáng Mộc Như Lam.

Cái cảm giác mình thật lòng mà lại không được tin tưởng thật chẳng tốt đẹp gì, nhưng nếu người đó là Mộc Như Lam thì không sao hết, cô không phải người bình thường, Mặc Khiêm Nhân không thể đối đãi cô như một người bình thường, bởi nếu làm thế thì hắn sẽ không cách nào đến gần cô, lòng phòng bị của biến thái vốn dày và cao hơn bất cứ thứ gì. Hơn nữa chính cô cũng không biết đây là một cái bẫy, hắn không có lý do để trách cứ cô, bọn họ vẫn chưa là gì của nhau cả.

Mộc Như Lam bỗng vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, Mặc Khiêm Nhân liền cúi xuống theo hành động của cô, vì thế hai bên xích lại rất gần. Đây là lần đầu tiên Mộc Như Lam đánh giá khuôn mặt của người đàn ông này một cách gần gũi như vậy, hắn thực thanh tú, hắn rất dễ nhìn, không phải suất, không phải khốc, cũng không phải thân thể cường tráng, mà là một kiểu thanh tú đến trong trẻo. Là một mỹ nam tử, nhưng khí chất của hắn lại quá mức lạnh lùng cường thế khiến không ai dám khinh nhờn. Mà cặp mắt đang phản chiếu bóng dáng cô, cô cũng không biết nên hình dung ra sao, nếu phải dùng một đồ vật nào đó để so sánh, có lẽ ngọc mắt mèo tinh xảo sẽ là một sự lựa chọn vô cùng phù hợp.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, trong hơi thở đều là hương vị của đối phương, một hương thơm nhu hòa mang vị sữa, một mùi hương bạc hà lạnh tựa băng, cả hai cùng hòa quyện vào nhau, như một ly trà sữa bạc hà, lưu mãi trong cổ họng một hương vị mát lạnh sảng khoái mà không chút ngọt ngấy.

Hai người dùng một tư thế ái muội đứng giữa thanh thiên bạch nhật, nam đẹp trai, nữ cũng xinh xắn, hình ảnh ấy đương nhiên không thể nào xấu được, hoặc là nói, duy mĩ.

Thình thịch thình thịch...

Có trái tim ai đó đang từ từ tăng tốc, vành tai lặng lẽ nhuộm sắc hồng.

Tư thế này hình như không ổn lắm, bởi lẽ nó sẽ khiến người ta muốn xúc tiến một ít chuyện thân mật, như hôn môi chẳng hạn.

Bọn họ quả thật đã làm thế, bất quá có hơi sai lệch.

Làn môi hồng nhạt mê người nhẹ nhàng chạm lên mí mắt hắn, sau khi hôn xong, Mộc Như Lam còn thốt ra một câu tương tự như lời tỏ tình, cô nói, "Nếu có một ngày Mặc tiên sinh chết, hãy tặng thi thể cho em nhé."

Nếu không thể chế hắn thành rối khi còn sống thì cứ đợi đến lúc hắn chết cũng được. Đôi mắt làm người ta mê muội này, cô sẽ lấy xuống, tẩm chất bảo quản nhằm giữ mãi độ tươi, sau đó lại nhét trở vào, cô làm sao có thể để xuất hiện một chút sai sót nào?

Mặc Khiêm Nhân trầm lặng nhìn cô, không khí thân mật vừa mới hình thành đã bị câu nói này đánh cho tan thành mây khói.

"Khiêm Nhân?"

"Đừng có mơ." Mặc Khiêm Nhân quay người sang chỗ khác, hai tay cắm trong túi quần, cố gắng nhịn xuống ý muốn sờ sờ mí mắt. Hắn bất giác liếc nhìn đôi môi của Mộc Như Lam, nó hơi lạnh, giống như thạch hoa quả, sẽ có vị ngọt chăng?

Mộc Như Lam chớp mắt nhìn đôi tai hồng hồng kia, sau đó lại nhìn sang khuôn mặt lạnh nhạt điềm nhiên, cô chợt hiểu ra, "Mặc tiên sinh thẹn quá hóa giận à?"

"..." Mặc Khiêm Nhân vẫn nhìn đăm đăm về trước, làm như không nghe thấy gì.

"Thôi thì cho anh hôn lại nha?"

"..." Người thì giả bộ không nghe nhưng hai tai lại thành thật đỏ lên. Biến thái chính là không biết xấu hổ, loại lời nói dụ người ta phạm tội như vậy mà cũng dám tùy tiện bật ra.

"Vì sao anh lúc thẹn lại đỏ hai tai mà không phải hai má?" Mộc Như Lam rướn đầu xem xét khuôn mặt tái nhợt mà vẫn đẹp trai của Mặc Khiêm Nhân, chà, nếu mặt đỏ thì hẳn sẽ rất rõ ràng.

"Nếu chỉ số thông minh của em có thể sánh bằng độ dong dài thì đã chẳng ai hãm hại được em." Người đàn ông thẹn quá thành giận bắt đầu ác mồm độc miệng .

"..." Xin lỗi vì cô không phải thiên tài.

Ít phút sau, Kha Uyển Tình đi ra cùng một gương mặt u ám, hiển nhiên là đã bị vụ hãm hại của Chu thị trưởng chọc tức chết. Bà ta đi đến bên cạnh Mộc Như Lam, quét mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân một cái rồi cau mày kéo tay cô, "Đi, về nhà."

Động tác thô lỗ của Kha Uyển Tình làm thân hình Mộc Như Lam hơi lảo đảo, cô không lên tiếng, chỉ ngoái đầu vẫy tay với Mặc Khiêm Nhân.

Chờ Mộc Như Lam và Kha Uyển Tình ngồi xe lái đi rồi, Mặc Khiêm Nhân mới vươn tay sờ lên mí mắt bị hôn, nơi đó như lưu lại một cảm giác lạnh lẽo phảng phất, làm hắn nảy sinh ý muốn lấy nó xuống cất đi.

Ngay lúc ấy, một chiếc xe bất ngờ chạy tới, Lục Tử Mạnh tựa hồ đang nổi giận đùng đùng, trên tay còn ôm vài bộ quần áo, "Hỗn đản Mặc Khiêm Nhân! Cậu có muốn lấy quần áo của cậu không hả?!" Cái tên này, rõ ràng là ra vẻ muốn thay đồ nhưng chả hiểu sao lại đột nhiên bỏ ngang, hại hắn đặc biệt đi tới tiệm giặt ủi một phen, đến khi trở về mới đau đớn phát hiện người ta đã chạy mất dạng. Lục Tử Mạnh dưới cơn tức giận liền mang quần áo đến đây kháng nghị.

"Có." Mặc Khiêm Nhân giật giật cánh mũi, bàn tay vừa định đưa ra liền rụt trở về, thần sắc lạnh nhạt, giọng điệu có chút ghét bỏ, "Giặt chưa sạch."

"..." Lục Tử Mạnh chỉ muốn quăng luôn đống quần áo vào cái tên cuồng sạch ghê tởm này.

  Kha Uyển Tình ngồi lên xe cho Trần Hải lái đi, nhịn không được quay đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân đang đứng trên bậc đá cẩm thạch, bà ta nhíu mày, thật kỳ quái, vì sao một tên thầy giáo con rơi lại được những người ở thủ đô kính trọng đến vậy? Kha Uyển Tình tuyệt nhiên không nghi ngờ độ chính xác của thông tin đời tư do Kha lão gia tử cung cấp, bởi vì theo bà ta, nam Kha bắc Hoắc, hai nhà này song song đứng đầu trong nước, ngoài ra không còn tồn tại một gia tộc nào khác có khả năng so bì với họ, bao gồm cả Mặc gia của Mặc Khiêm Nhân.

Vậy, nếu không phải vì thân thế của Mặc Khiêm Nhân thì có lẽ là vì năng lực xuất chúng của hắn? Hắn đã làm nên đại sự nào đó ở thủ đô? Dĩ nhiên, Kha Uyển Tình chẳng mấy đếm xỉa đến vấn đề này, bà ta mặc kệ năng lực của Mặc Khiêm Nhân xuất chúng thế nào, cho dù có xuất chúng đến mức khiến nhà nước phải coi trọng thì bà ta cũng không cho phép Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đến với nhau, bởi vì cái bà ta muốn không phải chỉ đơn thuần là thực lực, mà còn là gia thế hùng hậu và xuất thân cao quý.

Kha Uyển Tình dời mắt sang Mộc Như Lam, nghiêm túc hỏi, "Con và vị Mặc tiên sinh kia rất thân thiết sao?"

Mộc Như Lam nhìn bà ta một cái, mỉm cười đáp, "Cũng tạm được."

"Hừ, đừng nói là con thích cậu ta đấy nhé?" Kha Uyển Tình còn chưa chờ Mộc Như Lam trả lời thì đã tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Con nên biết, mẹ sẽ không đời nào đồng ý cho con kết giao với hạng đàn ông không rõ lai lịch. Tư liệu về Mặc Khiêm Nhân mẹ cũng đã cho con xem qua rồi, chẳng lẽ con muốn qua lại với một gã con rơi nghèo kiết xác hay sao? Trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, bộ con tưởng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng là dễ dàng lắm hả? Cho dù cậu ta thực sự thành công, chỉ cần có người ra tay chèn ép thì bao nhiêu công sức cũng sẽ đổ sông đổ biển! Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép, con tốt hơn hết nên chết tâm đi."

Đàn ông có qua lại với Mộc Như Lam trước nay không hề ít, Âu Khải Thần, Trần Thanh, và cả Đoạn Nghiêu, nhưng đây là lần đầu tiên Kha Uyển Tình kích động đến như vậy, ngay cả ý kiến của Mộc Như Lam cũng chẳng thèm nghe lấy một lời mà chỉ biết thẳng thừng phản đối, thậm chí còn ra lệnh một cách hết sức nghiêm khắc. Khả năng duy nhất chính là, Mặc Khiêm Nhân khiến bà ta cảm thấy nguy hiểm, sức quyến rũ của hắn quá lớn, bà ta sợ rằng đứa con gái mà mình những tưởng sẽ không dễ dàng thích ai sẽ bị đối phương mê hoặc.

"Mẹ nói thế làm con càng thêm tò mò về Mặc tiên sinh." Mộc Như Lam vẫn dịu dàng cười nói như trước, không mảy may bị Kha Uyển Tình hù dọa. Mặc tiên sinh à, ngay cả Kha Uyển Tình cũng phải sợ hãi anh đấy, quả nhiên là một người rất cường đại a, cho dù không quần áo sang trọng, không đồng hồ hàng hiệu, không hoa tai kim cương, cho dù sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy gò, cũng vẫn toát ra khí chất của một kẻ cao sang quyền quý.

Loại khí chất ấy khiến Kha Uyển Tình sợ hãi, bà ta sợ Mộc Như Lam sẽ bị mê hoặc rồi sa vào lưới tình. Bản thân không có gì cả ngoại trừ thứ khí chất đầy cám dỗ đó, kẻ như vậy quả thực chính là tên lừa đảo trời sinh, người có nhãn giới cao đến mấy cũng đều sẽ sa đọa.

Nghe Mộc Như Lam nói thế, Kha Uyển Tình nhất thời dựng thẳng lông mày, bà ta phát cáu, "Con dám!" Rõ ràng nó biết tâm trạng mình không tốt mà còn dám chọc giận mình, đứa con gái này càng ngày càng hư đốn càng ngày càng không ra gì!

Mộc Như Lam nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đùa thôi."

"Hừ! Tốt nhất là như vậy!" Kha Uyển Tình tức anh ách, xoay người phớt lờ Mộc Như Lam, hôm nay bà ta thật tức muốn chết!

Mộc Như Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào, bầu trời đã bắt đầu mênh mông mưa phùn, bọt nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net