Chương 77: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cây búa tinh xảo vẽ trên không trung một đường cong màu bạc, rắc, có âm thanh vật cứng nào đó bị đập gãy đôi.

Cơn đau nhói từ cổ tay và khuỷu tay lan ra toàn thân. Tròng mắt Kim Bưu Hổ trợn lồi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch đi, cảm giác đau đớn khiến trán gã liên tục tuôn ra mồ hôi lạnh, đầu óc gã trống rỗng. Mặc dù đã biết Mộc Như Lam là một kẻ biến thái nhưng Kim Bưu Hổ vẫn không thể nào tin được, cô sẽ thật sự đập gãy xương của gã với nụ cười thường trực trên môi.

"Hừm..." Mộc Như Lam tựa hồ không để tâm đến nỗi thống khổ mà Kim Bưu Hổ đang phải chịu đựng, cô thả búa xuống, chạm lên cánh tay đã bị đập gãy thành hai khúc của gã, ngón tay ấm áp đụng vào làn da thô ráp cuồn cuộn những cơ, dùng sức ấn xuống tận xương. Mộc Như Lam nhíu mày, ra chiều không hài lòng, "Chưa được, chưa đủ hoàn mỹ, vẫn còn xương vụn, do sức ta không đủ mạnh hay là do dụng cụ có vấn đề?"

Mộc Như Lam muốn đạt tới hiệu quả vết gãy bằng phẳng như dùng dao cắt trong khi da và cơ bắp vẫn được giữ nguyên vẹn, không được có mảnh vụn hoặc chỗ lồi. Cô yêu chế tác rối, yêu chế tác những con rối hoàn mỹ.

"Hay là thử đóng đinh vào xem sao?" Mộc Như Lam cầm một cây đinh nhọn đặt lên cánh tay Kim Bưu Hổ, ngay chính giữa bả vai và cùi chỏ, chiếc búa bạc hơi chạm lên đầu cây đinh như thể sẽ gõ xuống bất cứ lúc nào. Kim Bưu Hổ sợ tới mức chỉ muốn ngất xỉu, nhưng có lẽ là vì cơ thể quá mức cường tráng nên gã không tài nào ngất đi được, chỉ có thể tiếp tục lo lắng hãi hùng mà thôi.

"Không, không được." Ngay khi trái tim Kim Bưu Hổ sắp nhảy ra ngoài, Mộc Như Lam chợt thu hồi chiếc búa và cây đinh, "Bây giờ đóng đinh hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Trước tiên phải làm gãy xương, sau đó đóng đinh vào thì mới có thể dễ dàng điều khiển... Chậc, quả là đánh đố."

Mộc Như Lam trầm tư đi tới chỗ tủ gỗ, vươn tay mở ra một trong số mấy cánh cửa tủ, để lộ hình ảnh một con rối. Con rối bị sợi tơ siết chặt, biểu cảm kinh hãi, tư thế vặn vẹo, thoạt nhìn tương tự những con ma nơ canh trong các cửa hàng quần áo.

Mồ hôi trên trán Kim Bưu Hổ khẽ trườn xuống thái dương, gã run run nhìn sang, nhất thời ngỡ ngàng đến nỗi không kịp phản ứng, một hồi lâu sau, gã mới dần dần nhận ra đó là cái gì, con ngươi khiếp đảm co rụt lại.

Cảm giác được tâm trạng của Kim Bưu Hổ có vẻ không ổn, Mộc Như Lam quay đầu nhìn gã một cái, khóe môi gợi nụ cười, "A, suýt nữa thì quên mất, bọn mi biết nhau mà ha? Gặp lại bạn cũ có thấy vui không? Hắn đã ở đây lâu lắm rồi, có lẽ cũng rất yêu ta nha."

Kẻ đã mất tích từ hai năm trước, nhân vật chính trong "vụ án bốc hơi khỏi nhân gian", tên "huynh đệ" từng theo Kim Bưu Hổ làm xằng làm bậy giết người phóng hỏa, lúc này đang khỏa thân xuất hiện trước mặt gã trong một tư thế vặn vẹo. Nỗi sợ dâng lên như thủy triều đen ập đến từ bốn phương tám hướng, bủa vây lấy gã không chừa một đường thoát.

Thì ra là cô ta...

Trái tim Kim Bưu Hổ cuồng loạn đập, từng nhịp từng nhịp nói lên sự kinh hoảng và khiếp sợ của chủ nhân. Gã nhìn Mộc Như Lam như nhìn loài sinh vật đáng sợ bậc nhất, Mộc Như Lam năm nay mười sáu tuổi, hai năm trước mới chỉ mười bốn tuổi, một bé gái mười bốn tuổi mà đã là kẻ giết người? Vì sao? Vì sao cô ta lại làm như vậy? Động cơ của cô ta là gì...

Sực nhớ ra một chuyện trong quá khứ, con ngươi Kim Bưu Hổ run run. Đây là trả thù? Mộc Như Lam trả thù vụ bắt cóc năm năm trước? Nhưng khi đó bọn họ có làm gì cô ta đâu! Cùng lắm chỉ là bắt cóc mà thôi! Chẳng lẽ cô ta cũng giống những kẻ biến thái khác, nghĩ rằng mình là thợ săn còn nhân loại thì là con mồi, sau đó tiến hành một cuộc săn đuổi đẫm máu, tàn nhẫn tra tấn hành hạ rồi mới giết chết?

Kim Bưu Hổ nào biết rằng, Mộc Như Lam không phải hạng xấu xa nhưng cũng tuyệt đối không phải người hiền lành. Cô là một kẻ biến thái, nhưng không chỉ đơn giản như vậy. Cô có tất cả đặc tính của một kẻ biến thái: ưu tú, thông minh, quyến rũ, rất được yêu mến, giỏi ngụy trang, máu lạnh, vị kỷ; nhưng cô đồng thời cũng có cái mà đám biến thái còn lại không hề có, đó chính là —— thiện ác rạch ròi.

Trên thế giới này tồn tại rất nhiều kẻ xấu, thậm chí xung quanh Mộc Như Lam cũng có không ít, vì sao cô lại cứ túm chặt lấy bọn Kim Bưu Hổ không tha?

+ + +

Lam gia.

"Bộp" một tiếng, mấy tập văn kiện bị vứt mạnh lên bàn, Lam Bỉnh Lân đang ngồi viết cái gì đó cũng phải dừng lại một chút, giương mắt nhìn về thiếu niên đứng đối diện bàn đọc sách.

Dưới ánh đèn sáng ngời, cái bóng cuồng ngạo của thiếu niên lại càng thêm đặc quánh, nó bao trùm lên người Lam Bỉnh Lân, đôi mắt hắn sắc lạnh như băng đá, vẻ hung ác nguy hiểm ẩn ẩn hiện hiện, tựa như dã thú ăn thịt chưa trưởng thành.

"Đây là cái gì?" Lam Nhất Dương lạnh lùng hỏi.

Lam Bỉnh Lân nghe vậy thì tùy ý lật vài trang văn kiện vừa bị vứt xuống bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thờ ơ pha lẫn khinh thường, "Chỉ là mấy vụ hợp tác làm ăn mà thôi."

"Mà thôi? Mày nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, Lam thị không phải do mày gầy dựng thì mày có thể tùy ý phá hoại hả?" Lam Nhất Dương không ngờ mình chỉ đột nhiên muốn quan tâm giang sơn của ông nội một chút mà cuối cùng lại phát hiện ra chuyện này! Hôm nay mới hay tin Chu Nhã Nhã và Kim Bưu Hổ được thả tự do, hắn không hiểu đầu đuôi thế nào, về nhà thì liền nhìn thấy kế hoạch Lam gia và Mộc gia hợp tác thâu tóm công ty của Hoa Phương và Kim Bác Hùng. Lam Nhất Dương có đầu óc tư duy logic rất mạnh, suy nghĩ một chút là đã hiểu ra.

Thằng hèn hạ này, vì lợi ích của bản thân, lúc trước nó lựa chọn hợp tác với Kim gia hòng đẩy An gia đi làm kẻ chết thay, bây giờ thì lại vứt bỏ Kim gia để cùng Mộc gia hợp tác thâu tóm hai nhà! Chẳng lẽ nó không thấy lương tâm cắn rứt hay sao? Vì nó mà thanh danh trong sạch của Lam gia bắt đầu bị vấy bẩn, hai kẻ vốn nên bị pháp luật trừng trị được thả tự do, vậy còn Mộc Như Lam suýt bị chúng hại chết thì sao?

"Nói vậy sao được." Lam Bỉnh Lân vẫn giữ nguyên nụ cười khinh thường, "Tôi vì muốn Lam gia bước lên đỉnh cao nên mới cống hiến sức lực. Nhắc đến phá hoại, anh trai yêu quý của tôi, chẳng phải anh mới chính là kẻ phá hoại Lam thị hay sao? Nếu không có tôi, anh nghĩ với tên Lam Bạch Phong lười biếng kia thì Lam gia còn có thể đứng vững gót chân để mà phát triển không ngừng trên thương trường này chắc?" Để phát triển, để thăng tiến thì thanh danh quan trọng lắm à? Cái nghề này làm gì có ai trong sạch? Chỉ có hạng ngu xuẩn như Lam Nhất Dương mới đi cổ súy cái gọi là chính nghĩa và lòng lương thiện mà thôi, bởi thế mới bị Lam Bỉnh Lân hắn đây cướp đi tất cả mọi thứ, đúng là đáng đời.

Lam Nhất Dương siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn Lam Bỉnh Lân cũng hệt như lần đó hắn nhìn Lý Diễm ở bệnh viện, hung ác hiểm độc tựa dã thú ẩn mình trong bóng đêm.

"Anh chỉ giỏi dùng quả đấm với cái miệng để thị uy mà thôi." Lam Bỉnh Lân không mảy may cảm thấy sợ hãi, trái lại hắn còn càng thêm khinh thường, thành công của hắn hôm nay hoàn toàn không thua kém trí tuệ thiên tài của Lam Nhất Dương, tạo nên một thiếu niên mười bảy tuổi tâm cao khí ngạo tràn trề tự tin. Hiện tại, Lam Nhất Dương không còn địa vị gì trong Lam thị, lão già ở Úc nay cũng chẳng thể gây thêm ảnh hưởng. Lam Bạch Phong tin tưởng hắn, ỷ lại hắn, hắn dĩ nhiên là người thừa kế hàng đầu của Lam thị. Hắn thật nghĩ không ra, tên anh trai vừa ngoan cố vừa yếu đuối này có thể làm gì để đánh bại hắn, có năng lực gì để đánh bại hắn.

Lam Nhất Dương bị chọc giận, bất ngờ nhào đến túm lấy cổ áo Lam Bỉnh Lân. Lam Bỉnh Lân vẫn bình thản như không, "Đánh đi, anh đánh đi, dù sao thanh danh của anh cũng đã thối lắm rồi, thối thêm chút nữa, bị đuổi ra khỏi nhà thì chắc cũng chẳng sao đâu."

Kỳ thật Lam Bỉnh Lân sẽ không để Lam Nhất Dương bị đuổi ra khỏi nhà, hắn thích cảm giác đạp Lam Nhất Dương dưới lòng bàn chân. Hắn bắt đầu yêu thích cảm giác này từ cái ngày phát hiện hóa ra người cha lâu lâu mới về nhà một lần còn có một đứa con trai khác, đứa con đó được cha và một người phụ nữ xa lạ yêu thương, trên mặt hắn ta luôn là biểu cảm tùy ý tùy hứng, thật khác biệt với vẻ cẩn thận dè dặt của mình. Sự khác biệt này lại càng thêm rõ ràng khi hắn ý thức được độ chênh lệch trời vực giữa con vợ cả và con bồ nhí trong mắt mọi người xung quanh.

Dựa vào cái gì mà một người bốc đồng như vậy lại được nhận mọi sự cưng chiều, còn hắn thì lại phải chờ cha bố thí tình thương như một đứa ăn xin? Dựa vào cái gì mà hắn cũng thông minh nhưng lại không được kẹo? Dựa vào cái gì mà hắn ngoan ngoãn vâng lời nhưng lại bị ghét bỏ khinh khi? Dựa vào cái gì mà cùng là huyết thống Lam gia, hắn ta tôn quý còn hắn thì lại hèn mọn?

Lam Bỉnh Lân khác với Lam Nhất Dương, hoàn cảnh sống khiến hắn trưởng thành nhanh hơn hẳn. Hắn đã sớm nhìn thấu mặt tối của xã hội, đã sớm cầm lấy vũ khí. Lam Nhất Dương thua ngay từ điểm xuất phát, cho nên lúc này, Lam Bỉnh Lân ngồi, còn hắn thì đứng.

Động tác của Lam Nhất Dương đột nhiên sựng lại, hắn nhìn nụ cười và ánh mắt ngập tràn khinh thường của Lam Bỉnh Lân, trong bóng tối mờ mịt chợt vang lên một âm thanh dịu dàng từ xa xăm, cô ấy nói: Đời người dài lắm, rồi anh sẽ gặp phải vô số kẻ khiến anh căm ghét – hết tên này đến tên khác. Để không bị coi rẻ và hãm hại thì trên tay nhất định phải cầm vũ khí. Chỉ như thế mới có thể khiến bọn họ sợ hãi anh, a dua lấy lòng anh, hoặc né tránh anh.

Lam Nhất Dương siết chặt quả đấm đang nổi đầy gân xanh, cực kì kích động nhưng rốt cuộc vẫn không xuống tay. Hắn đẩy Lam Bỉnh Lân trở lại ghế, xoay người nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Lam Bỉnh Lân ngồi trên ghế nhìn theo bóng lưng khác thường của Lam Nhất Dương, trong con ngươi xẹt qua một tia nghi ngờ, thật đúng là kỳ quái...

Trở lại phòng mình, Lam Nhất Dương đóng sầm cửa rồi đứng tựa lưng lên đó, hắn thở thật sâu, tầm mắt rơi trên bộ sách pháp luật đã lâu chưa đụng tới, ánh nhìn nửa hốt hoảng, nửa thất thần.

Có lẽ là vì quá tổn thương, vì quá muốn giữ lấy cho riêng mình nên khi nghe Mộc Như Lam thốt ra những lời đó, hắn mới có cảm giác bị phản bội nặng nề đến nỗi tới tận bây giờ vẫn chưa thể gượng dậy. Vốn nghĩ thôi thì cứ để nước chảy bèo trôi như vậy đi, dù sao cũng không chết đói, yêu làm gì, không ai quan tâm cũng chẳng sao, thế nhưng Mộc Như Lam lại một lần nữa làm hắn nhận ra: trong thế giới mà hắn đang sinh tồn, không có vũ khí là không được.

Không có vũ khí, bị Lam Bỉnh Lân cười nhạo hắn cũng không đánh trả được, sự trong sạch của Lam gia hắn cũng không bảo vệ được, Mộc Như Lam gặp bất trắc... hắn cũng không giúp đỡ được. Từ trước tới nay, đều tại hắn tự cho là đúng.

Hắn bỗng hiểu ra, Mộc Như Lam không sai, người sai là hắn, là hắn cũng không đủ giá trị lợi dụng nên Mộc Như Lam mới lựa chọn Lam Bỉnh Lân và Lý Diễm. Nếu muốn vẽ biểu đồ đo lường quan hệ giữa người với người thì chắc chắn giá trị lợi dụng sẽ trở thành thông số thống kê. Giá trị lợi dụng của hắn thấp hơn Lam Bỉnh Lân, không có khả năng cùng Mộc Như Lam vẽ nên những đường biểu đồ tích cực. Tác dụng của ngươi ít hơn người ta thì dựa vào đâu mà muốn người ta đối đãi đặc biệt với ngươi? Dựa vào đâu mà muốn người ta bỏ thời gian cho ngươi? Ngươi không biết thời gian chính là sinh mạng sao? Có ai lại đi lãng phí sinh mạng cho một kẻ chẳng thể nào báo đáp mình?

Đã nghĩ thông suốt, nhiều chuyện cũng rộng mở sáng sủa hơn. Lam Nhất Dương vươn bàn tay vẫn còn dán vài miếng băng cá nhân, che mặt rầu rĩ cười. Thiên tài cái gì chứ, hắn đúng là đồ ngốc, không dưng lại giận dỗi Mộc Như Lam chỉ vì chuyện ngớ ngẩn này. Dù có là thiên sứ thì cô cũng sống giữa khói lửa trần gian, cũng phải tìm cách tự bảo vệ mình.

Quyết định rồi, ngày mai phải đi xin lỗi Mộc Như Lam, hắn muốn quay lại mối quan hệ tốt đẹp ngày trước, hắn sẽ cầm lấy vũ khí lợi hại, sẽ trưởng thành, sẽ chiến đấu.

Mặt trời một lần nữa soi sáng thế giới tối tăm, nắng ấm chứa chan khiến nhân gian hạnh phúc. Lam Nhất Dương cầm lấy bộ sách, từng con chữ khô khan phức tạp như cũng trở nên sinh động đầy sức sống.

  Bóng đèn bên ngoài nhà xưởng bị gió thổi đung đưa, ánh sáng mông lung cũng theo đó lóe lên rồi lại vụt tắt.

Mặc Khiêm Nhân đứng trước nhà xưởng, cách một lớp khăn tay, hắn gõ gõ lên cánh cửa sắt. Chỉ chốc lát sau, cánh cửa hoen rỉ hé ra một khe hở nhỏ, một người phụ nữ trung niên cảnh giác nhìn hắn, xác nhận trước đây hắn từng đến cùng với cảnh sát thì mới mở hẳn cửa ra, nghi hoặc hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn gặp ông chủ của bà." Mặc Khiêm Nhân bình thản đáp.

Người phụ nữ đánh giá Mặc Khiêm Nhân trong giây lát, không biết có phải vì hắn sở hữu khí chất đặc thù làm người ta không có cảm giác bị kẻ xấu uy hiếp hay không, bà ta đồng ý để hắn đi vào.

Lúc đi ngang qua từng cái đệm ngủ dưới tầng một, Mặc Khiêm Nhân vẫn không khỏi cảm thấy bất khả tư nghị. Người già neo đơn sống ở đây rất nhiều, thậm chí còn sống khá tốt, vị Đông Bắc hán tử kia nếu không phải kẻ lừa đảo thì chính là một người vô cùng tốt bụng nên mới thu nhận những người già neo đơn không đạt tiêu chuẩn về khả năng cũng như trình độ lao động này.

Vị Đông Bắc hán tử tên là Lưu Bắc Phương, năm nay bốn mươi mốt tuổi. Tư liệu có viết, bốn năm trước ông ta làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, vô cùng khó khăn. Ông ta đã phải bán hàng rong và đi ăn xin, bán hàng rong thì bị thành quản đuổi đánh rồi tịch thu hàng hóa, đi ăn xin thì bị những tên khất cái khác tẩm quất tối ngày. Sau đó trong một lần đánh bạc, ông ta thắng được ít tiền, từ đấy về sau bắt đầu gặp may mắn, cuối cùng xây nên nhà xưởng này.

Tư liệu không hề có sơ hở.

Dưới ánh nhìn của những người già yếu, Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh đi theo người phụ nữ lên tầng hai nhà xưởng. Tầng hai hiện tại không có công nhân ở. Người làm việc trong nhà xưởng này có vẻ rất hạnh phúc, không bị áp bức lao động và cũng không phải chịu cảnh ăn mặc thiếu thốn, chẳng những thế lợi nhuận của nhà xưởng cũng rất ổn định, tiền bọn họ kiếm được đều là nhờ chế tạo một số dụng cụ xuất khẩu mà chủ yếu là nhạc cụ.

Người phụ nữ bước vào văn phòng, ít phút sau lại trở ra, cùng đi theo chính là bóng dáng cao lớn như Đông Bắc hán tử của Lưu Bắc Phương.

Lưu Bắc Phương quan sát Mặc Khiêm Nhân, nhận ra lần trước hắn đã tới đây cùng với đám người ở cục cảnh sát, ông ta cau mày, giọng điệu có hơi mất kiên nhẫn, "Lại chuyện gì nữa?"

Mặc Khiêm Nhân cũng không tỏ vẻ khó chịu, hắn rút ví tiền, trực tiếp mở ra cho ông ta xem, "Ông có biết cô gái này không?"

Bên trong ví tiền là bức ảnh chụp một cô gái, dưới ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp của cô như tỏa ra một vầng hào quang màu vàng, tựa như thiên sứ bị chúa trời lạc mất dưới trần gian.

Mặc Khiêm Nhân nhìn biểu cảm của Lưu Bắc Phương, thấy ông ta hạ mí mắt, nhanh chóng liếc sang chỗ khác, "Không biết."

Hắn thu lại ví tiền, thần sắc lạnh nhạt, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, "Tôi biết. Ông và cô gái này bắt đầu quen biết từ bốn năm trước, có lẽ là khi ông bị thành quản đuổi đánh hoặc là khi ông ăn xin ở ven đường, cô ấy đã cho ông chút tiền, hoặc là đã cứu mạng ông hay làm điều gì đó cho ông tia hy vọng, vì thế ông mới tận dụng nhà xưởng này để giúp cô ấy chế tác một vài thứ, tỉ như loại dây đàn piano có thể dùng làm dây rối và kiểu đinh bạc không bán rộng rãi ngoài thị trường."

Lưu Bắc Phương sửng sốt nhìn Mặc Khiêm Nhân, thế nhưng vẻ mặt kinh ngạc ấy ngay tức khắc được ông ta giấu đi chỉ trong vòng chưa đến một giây, mà nắm bắt vẻ mặt kiểu này lại chính là sở trường của Mặc Khiêm Nhân.

Tốt lắm, xem ra lời hắn nói là hoàn toàn chính xác.

"Tôi không biết, tôi không có gì để nói. Mời anh đi nhanh cho, tôi còn có việc phải làm." Lưu Bắc Phương khoát tay bỏ đi, tỏ vẻ không muốn nhiều lời với Mặc Khiêm Nhân.

"Ông không biết cô gái này muốn ông chế tác sợi dây và cây đinh để làm gì sao?" Mặc Khiêm Nhân không hề di chuyển mà còn hỏi ngược lại.

"Anh hãy để tôi yên! Tôi đã nói là không biết!" Lưu Bắc Phương nóng nảy quát.

Mặc Khiêm Nhân thoáng nheo mắt, im lặng xoay người chuẩn bị rời đi, ngay lúc này, từ đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói có chút hung dữ của Lưu Bắc Phương, "Anh là cảnh sát?"

Lúc còn trẻ, Lưu Bắc Phương rất mê Cổ hoặc tử* nên đã đến Hồng Kông làm xã hội đen, nhiều năm trôi qua, ông ta cũng tích góp được kha khá kinh nghiệm trông mặt mà bắt hình dong. Mặc Khiêm Nhân thoạt nhìn không giống người xấu, giống cảnh sát thì lại càng không. Nếu cảnh sát có khí chất như hắn thì trong đám đông liếc mắt một cái là đã nhận ra, đừng nói đến chuyện theo dõi tội phạm, chỉ đi thăm dò tư liệu thôi là đã bị phát hiện mất rồi.

*Cổ hoặc tử: một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen.

Mặc Khiêm Nhân nhàn nhạt trả lời, "Không phải."

Lưu Bắc Phương không nói gì nữa, Mặc Khiêm Nhân không cần quay đầu cũng biết đối phương đang có biểu hiện ra sao. Hắn bước xuống lầu, hai tay đút trong túi quần, một tay chạm phải cái ví tiền. Mộc Như Lam... vì sao lại bí ẩn đến như vậy? Những tưởng mọi chuyện đã sắp được phơi bày, nào ngờ nó chỉ càng thêm phức tạp khó hiểu, tựa như mở chiếc hộp Pandora.

Rời khỏi nhà xưởng, Mặc Khiêm Nhân ngồi vào trong xe, đang chuẩn bị nổ máy thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, hắn không thể không dừng lại lấy điện thoại ra, hơi nhíu mày khi thấy tên người gọi.

"Buổi sáng tốt lành, Amon." Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp chuẩn Anh Mỹ.

"Tôi đã nói rồi, trước khi tôi trở về thì đừng gọi điện làm phiền tôi." Mặc Khiêm Nhân trả lời không chút khách khí, hắn nói tiếng Anh trơn tru lưu loát như tiếng mẹ đẻ.

"Hey! Đám tội phạm của anh đã bắt đầu rục rịch, bằng không tôi cũng chả thèm gọi điện để bị anh độc mồm." Người bên kia bực dọc, "Ive suýt nữa đã cắn đứt cổ một cô nương xinh đẹp hiền thục, làm cho con gái nhà người ta mất đi giọng nói êm ái như tiếng chim hót, bên gia đình yêu cầu bệnh viện của anh bồi thường một khoản lớn."

"Tôi nghĩ nhân viên làm việc trong bệnh viện của tôi hẳn là đã cảnh báo cô ta đừng tới gần bọn chúng. Đến cả tấm kính dày cũng không thể ngăn cô gái ngu xuẩn kia tự sát thì tôi có liên quan gì chứ?" Mặc Khiêm Nhân đáp lại bằng một thái độ thờ ơ. Chuyện như vậy xảy ra không phải chỉ một lần, đối với những trường hợp này, dẫu đối phương có dọa kiện ra tòa thì hắn cũng nhất quyết không bồi thường dù chỉ một xu. Đã được cảnh báo là nguy hiểm mà vẫn cứ bị vẻ ngoài của bọn chúng mê hoặc – thậm chí cả một tấm kính dày cũng không thể ngăn nổi, chết là đáng lắm, còn dám đòi hắn bồi thường sao?

"Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây." Mặc Khiêm Nhân chưa định trở lại Mỹ, tạm thời không muốn biết đám người kia tặng cho hắn chuyện tốt gì.

"Hey hey! Đừng như vậy mà Amon. Ive tỏ vẻ rất muốn gặp anh, hắn nhớ anh cực, muốn cùng anh xem đá bóng, anh mau trở về đi!"

"Vậy hả? Lời nói dối của anh đúng là trăm ngàn chỗ hở, nguyện vọng lớn nhất của Ive chính là không muốn nhìn thấy bản mặt tôi thì sao có thể nhớ tôi được? Thêm nữa, tôi không có cùng hắn xem trận bóng đá nào hết. Nâng cao kỹ năng giao tiếp ngờ nghệch của anh đi rồi hẵng nói chuyện với tôi, gặp sau." Dứt lời, Mặc Khiêm Nhân đặt điện thoại xuống, thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước, bẻ tay lái nhanh chóng rời khỏi nhà xưởng vắng vẻ này.

  Thời gian lặng lẽ trôi qua, đồng hồ dần chỉ hướng mười một giờ.

Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, Mộc Như Sâm đành bật dậy khỏi giường, lặng lẽ thay quần áo rồi cầm di động đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu.

Bãi đỗ xe có ba chiếc xe, hai chiếc xe thường và một chiếc xe máy phân khối lớn màu đen, đây chính là xe của cậu.

Mộc Như Sâm đội mũ bảo hiểm rồi ngồi lên xe, cậu muốn đi tìm Mộc Như Lam, lúc này cậu rất nhớ Mộc Như Lam. Không biết có phải vì tâm tình thay đổi hay không, cậu bỗng dưng muốn biết tất cả mọi thứ về Mộc Như Lam, mà bí mật lớn nhất của Mộc Như Lam trong mắt bọn họ, đó chính là hắc ốc.

Trong căn nhà kia có cái gì, nó có ý nghĩa gì với Mộc Như Lam mà đến cả đứa em trai cô cưng chiều nhất cũng không được phép bước vào? Lúc trước cậu cứ nghĩ không cho vào thì thôi, dù sao cũng chỉ là một căn nhà,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net