Ta là ai, đây là đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Suk Hwang hướng Choi Ae-ri nhìn một cái, rõ ràng rất là hài lòng.

Nữ nhân hào phóng hiểu chuyện như vậy mới có thể xứng với thân phận ngày sau, bất quá Park Chaeyoung thích ăn giấm như vậy, thỉnh thoảng nhìn cũng rất khả ái.

Han Suk Hwang tựa hồ cũng cảm thấy thái độ trước đây của mình đối với cô quá ác liệt, vì vậy chủ động hướng Park Chaeyoung đi tới, sắc mặt nhu hòa không ít, bất quá giọng nói vẫn là cao cao tại thượng " Chaeyoung, tôi biết cô có tâm ý đối với tôi nhưng chuyện tình cảm thì không nên miễn cưỡng, giống trước cô như vậy dây dưa tôi, quả thực làm tôi rất không thoải mái, nhưng dù sao chúng ta cũng nhận biết lâu như vậy rồi, chỉ cần cô sau này làm việc đừng quá khích, cũng đừng làm việc tổn thương Ae-ri, mọi người sau này còn có thể làm bạn..."

Chaeyoung mặt không biểu tình nhìn Ae-ri cùng Suk Hwang đứng ở trước gót chân cô, giọng không kiên nhẫn mở miệng nói "Chó khôn không cản đường, phiền toái nhường đường một chút?"

Choi Ae-ri cùng Han Suk Hwang nghe vậy sắc mặt nhất thời đồng loạt cứng đờ. Chaeyoung cũng không để ý đến bọn hắn, nói xong trực tiếp tự mình vượt qua hai người họ, trong tay nắm chai nước, tiếp tục đi về phía trước. Thấy một màn như vậy, người chung quanh tất cả đều là ngẩn ngơ, một lát sau trố mắt nhìn nhau.

"Ế? Park Chaeyoung này là muốn đi đâu a?"

"Chẳng lẽ cô ấy không phải là đến tìm Han Suk Hwang?"

"Ngoại trừ Han Suk Hwang cô ấy còn có thể tìm ai a? Ai? Đây chẳng phải là hướng đi đến đội bóng rổ Cẩm Tú sao?"
...

Dưới vô số tầm mắt hiếu kỳ của Bát Quái, Chaeyoung lại thật sự hướng tới đội bóng rổ Cẩm Tú mà đi tới.

Không chỉ là người bên Thanh Hòa, đám các đội viên đang ủ rũ cúi đầu của đội bóng rổ Cẩm Tú kia thấy một nữ sinh đẹp đẽ hướng bọn hắn đi tới, cũng đều ngẩn ra.

"Oa! Mỹ nữ ai! Là ai đây?"

"Không nhận biết a!"

"Cái này hình như là nữ sinh Thanh Hòa đi!"

Một người nam sinh trong đó nhuộm tóc vàng đẩy mọi người ra, mặt đầy ân cần đi tới trước mặt của Chaeyoung "Vị mỹ nữ này, cô tìm ai?"

"Đây chẳng phải là Park Chaeyoung sao? Làm sao tìm chúng ta?" cách đó không xa còn đang dạy kèm cho Jimin đội bóng rổ đội trưởng nghi ngờ lẩm bẩm.

Tiếng nói rơi xuống trong nháy mắt, liền nghe được Chaeyoung trả lời: "Tôi tìm Park Jimin"


"Jimin..."

A!? Park Jimin? Đội trưởng nhất thời kinh ngạc hướng Jimin nhìn, mà nhân vật chính giờ phút này biểu tình đờ đẫn, lỗ tai đỏ bừng, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút, tựa như mới vừa chạy xong 3000 m.

Nam sinh tóc vàng nghe vậy nhất thời mặt đầy thất vọng "A, không phải chứ! Lại là tìm Jimin cái đồ ung thư đấy! Gào —— ai đạp ta!"

Tóc vàng vừa mới dứt lời, sau lưng liền bị Jimin đạp một cước.

Jimin khẩn trương đến cơ hồ muốn run tay run chân, còn cố làm bình tĩnh gắng gượng, hướng Chaeyoung đi tới "Chaeyoung... Cậu... Cậu tìm tớ..."

Chaeyoung gật đầu.

"Có chuyện gì sao?" Jimin cảm thấy chính mình xong đời rồi, nhất định là biểu hiện ban nãy quá mất mặt, chưa kịp xuất sư đã tử vong!

Không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm Jimin đã tự cho mình chết một trăm lần, Chaeyoung đột nhiên đem bình nước kia đưa tới trước mặt của hắn "Cho cậu."

"..." anh nhất thời không cách nào tin, thật là phảng phất trong nháy mắt từ băng thiên tuyết địa đến xuân về hoa nở.

Nam sinh giống như nhận lấy Ngọc Tỷ Truyền Quốc vô cùng kích động mà nhận lấy bình nước kia "Cảm... Cảm ơn..."

Chaeyoung đưa nước xong, theo bản năng hướng trên khán đài nhìn một cái, chỉ thấy Lisa đang dùng khẩu hình khoa trương nhắc nhở cô tiếp tục bước kế tiếp.

Chaeyoung hết cách rồi, suy nghĩ một chút hắn hôm nay đánh thành như vậy chính mình cũng có trách nhiệm, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dựa theo cách Lisa dạy cô mà làm.

Chaeyoung giơ tay khối khăn lông màu trắng trong tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi trên trán của nam sinh, sau đó mở miệng nói: "Cậu cố lên nhé!"

Park Jimin: "..."

Ta là ai, đây là đâu, tại sao trước mắt hắn nở đầy hoa nhỏ...

Trong phút chốc tất cả nam sinh đội bóng rổ trường Cẩm Tú đều kêu gào, bắt đầu kích động.

"Oh oh oh oh —— "

"Ai yêu! Ta đi a! Park Jimin ngươi thâm tàng bất lộ a! Hóa ra hôm nay đột nhiên khác thường như vậy không phải là bị thất tình, mà là vì yêu, tâm tư toàn đặt ở trên người bạn gái mình thôi!"

"Khó trách tiểu tử này mới vừa rồi một mực hướng trên khán đài nhìn suốt thôi!"

"Cô em ngươi đừng bị mặt của tên tiểu tử này lừa a!"
...

"Tất cả câm miệng hết cho lão tử! " Jimin tức giận trợn mắt nhìn những người đó một cái.

"Cái kia tớ đi trước nha, bằng hữu của tớ còn đang chờ ta". Chaeyoung mở miệng nói.

Jimin nhất thời mặt đầy ý không muốn rời xa, có chút thấp thỏm hỏi " Vậy... Gặp lại sau?"

" Ừ. " cô gật đầu.

Nghe được cái này âm thanh "Ừ " trái tim Park Jimin đã chạy vòng quanh địa cầu nhảy nhót một vòng, rốt cuộc cũng trở lại trong thân thể.

Hắn không có bị ném bỏ! Tối nay còn có lời ước hẹn gặp nhau nữa!

So sánh với bên Cẩm Tú một mảnh huyên náo cùng âm thanh chế nhạo, bên Thanh Hòa chính là một bầu không khí quỷ dị.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Suk Hwang.

Dù sao ngay tại một khắc trước, hắn còn tự mình đa tình địa cho là Chaeyoung tới tìm mình, kết quả người ta lại là đi tìm người phía đối diện - Park Jimin.

"Wase! Thật là Bát Quái siêu cấp lớn! Chaeyoung cùng Jimin? Hai người này từ lúc nào đã có nhận biết thế?"

"Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng không khỏi cảm thấy hai người này rất xứng đôi nha!! Ta vẫn là lần đầu tiên thấy Jimin bộ dáng mắc cở như vậy, ha ha ha vô cùng đáng yêu!"


"Quả thật rất xứng đôi, hơn nữa còn môn đăng hộ đối, nghe nói gia thế của Jimin cũng rất tốt!"

"Ta còn tưởng rằng Chaeyoung bị bỏ rơi ngã xuống một cái hết gượng dậy nổi chứ, không nghĩ tới thoáng qua liền tìm được người khác!"

"Các ngươi cũng là mù rồi sao, người ta là Chaeyoung lấy điều kiện của mình ở chỗ này, muốn tìm dạng gì không có à? Ngược lại Han Suk Hwang, ta cảm thấy hắn thật ra là mắt bị mù!"
...
Han Suk Hwang trơ mắt nhìn Park Chaeyoung đi đưa nước cho nam sinh khác, còn thân mật giúp đối phương lau mồ hôi, giận đến nỗi cả mặt đều đen, sau đó nghe một chút nghị luận của những người chung quanh, sắc mặt càng là khó coi.

Lúc Chaeyoung đi ngang qua bọn họ, Han Suk Hwang nhanh chân đi tới ngăn lại đường đi của cô "Park Chaeyoung, cô đây là có ý gì?"

Cái nữ nhân đáng chết này, trước mặt nhiều người như vậy lại cắm sừng cho hắn.

"Cái gì?" Chaeyoung hơi nhíu mày.

Han Suk Hwang thời khắc này sắc mặt âm vụ gần như có chút dữ tợn "A, luôn mồm luôn miệng nói yêu thích tôi, kết quả quay đầu lại cùng tiểu bạch kiểm ở trường học cách vách cùng một chỗ! Cô sẽ không phải là trước đây cũng đã cùng với hắn cấu kết làm bậy đi chứ?"

Chaeyoung cười lạnh một tiếng "Phải thì thế nào, không phải thì thế nào? Tôi thích ai, cấu kết làm bậy với ai, mắc mớ gì tới anh?"

"Phốc —— " người chung quanh nghe vậy nhất thời đều cười ra tiếng.

Dù sao lời Chaeyoung nói cũng không phải không đạo lý a, lúc đầu hai người bọn họ không liên quan, trước đây khi muốn tẩy trắng, rửa oan cho Choi Ae-ri hắn trước mặt mọi người đã chối bỏ trách nhiệm dùng bộ dạng này giải thích hay sao?

Han Suk Hwang tức đến cơ hồ muốn nổi điên, không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên "Cô đừng quên chúng ta là có hôn ước, nhưng là cô lại cắm sừng sau lưng tôi..."

"Hôn ước? Chúng ta từng có hôn ước từ lúc nào, sao tôi lại không biết?"

"Chúng ta... " Suk Hwang lúc đầu muốn phản bác, nhưng ánh mắt khi nhìn đến Choi Ae-ri, nhất thời không nói ra lời, dù sao trước đây không lâu hắn mới công khái đăng bài post nói mình cùng Chaeyoung không có bất cứ quan hệ nào, hôn ước cũng không tồn tại.

Nếu như lúc này còn nói có, há chẳng phải là tự mình vả miệng mình sao.

"Park Chaeyoung, cô có biết rõ hậu quả nếu cô làm như vậy không!" Han Suk Hwang gắng gượng nuốt một bụng lửa giận trở về.

"Hậu quả sao? Rất nhanh thì ngươi sẽ biết thôi" Chaeyoung cười một tiếng, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC