Chương 116: Cuộc đối đầu giữa những người đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con của Cung tiên sinh và Tiểu Niệm nhất định vô cùng đáng yêu xinh đẹp, thật muốn sớm nhìn thấy" Đường Nghệ mỉm cười nói.

"Dĩ nhiên là đẹp hơn con của cô rồi!" Cung Âu vẻ mặt đương nhiên.

Sắc mặt Đường Nghệ có chút lúng túng, gượng gạo cười.

Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào giống như Cung Âu vậy, không chu đáo khéo léo, không biết người biết ta, chỉ có cao cao tại thượng thích làm theo ý mình.

Người đàn ông như vậy ngay cả trả lời cũng khó, càng đừng nói đến chuyện khác.

Cô còn muốn nói gì đó để gần gũi với Cung Âu, Cung Âu đã đi nhanh lên trước, không chịu được kéo tay Thời Tiểu Niệm đang nắm tay Bob, đẩy Bob về phía Đường Nghệ.

"Canh chừng tốt con của mình đi, cứ nói nhảm với tôi làm gì!" Cung Âu không vui trừng Đường Nghệ.

Sắc mặt Đường Nghệ càng thêm lúng túng.

Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm ra khỏi tòa nhà A, bên ngoài một loạt xe đã chờ sẵn, Phong Đức và vệ sĩ im lặng chờ ở đó.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu mạnh mẽ ôm đi phía trước, Cung Âu cúi đầu liếc cô một cái, giọng trầm thấp nói "Thời Tiểu Niệm, nhắc nhở em một chuyện"

"Chuyện gì?"

"Nếu em còn muốn cùng cái người bạn học này tiếp tục cái tình bạn không đáng giá để nhắc tới kia, tốt nhất nhanh bảo cô ta cút đi!" Cung Âu nói, giọng điệu vẫn ngang ngược như thường.

"Tại sao?" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc hỏi.

Cung Âu liếc cô một cái, lạnh lùng nói "Bởi vì cô ta muốn cạy góc tường của em" (ý nói cướp bạn trai)

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm cứng đờ.

Nghĩ cô nghe không hiểu, Cung Âu lại nói "Người đàn bà này nghĩ làm sao để lên giường của tôi, đã hiểu chưa? Tình bạn của phụ nữ thật là.... ha ha"

Thời Tiểu Niệm giật mình.

Cô biết, Đường Nghệ đã rất chừng mực, tiến hành chậm rãi, hoàn toàn không quá khích, thế mà Cung Âu liếc mắt một cái đã nhìn ra mục đích của Đường Nghệ.

Ánh mắt của hắn cũng quá hiểm rồi.

"Sẽ không đâu, anh đừng nghĩ nhiều" Thời Tiểu Niệm qua hồi lâu mới nói được một câu.

"Em không tin tôi?"

"Không có"

"Ha..." Cung Âu cười lạnh một tiếng "Cũng may là tôi, nếu đổi là người đàn ông khác, em chờ mà khóc đi"

Đường Nghệ vừa nhìn thì biết là cao thủ hái hoa, đẳng cấp so với Thời Tiểu Niệm cao hơn rất nhiều.

Đổi lại là người khác, cô sớm đã bị cướp mất bạn trai rồi.

Thời Tiểu Niệm nói không được gì, cắn môi.

Ánh mắt Cung Âu lợi hại như vậy, kế hoạch còn hoàn thành được không?

Không đúng, hắn có lợi hại thế nào, cũng không thể đoán được tất cả.... đều là Thời Tiểu Niệm cô sắp xếp.

Còn cơ hội...

Cô chỉ có thể nghĩ như vậy, cả người bị Cung Âu ôm đi phía trước.

Cách đó không xa, một chiếc xe thể thao Porsche trắng chậm rãi tiến tới gần, đậu kế bên hàng xe của bọn họ.

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn, Mộ Thiên Sơ ngồi ở ghế lái, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu lên gương mặt anh tú, đôi mắt đang nhìn vào bọn họ.

Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm nhìn một cái, liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu chuẩn bị ngồi vào xe, Cung Âu lại dừng bước.

"Thì ra là Mộ thị thái tử gia" Cung Âu nhìn Mộ Thiên Sơ, không khỏi cười lạnh một tiếng, châm chọc nói "Không đúng, hiện tại có phải nên gọi thái tử gia nghèo túng?"

Mộ Thiên Sơ bước xuống xe, vẻ mặt nhẹ nhàng cười "Nói vậy phải cám ơn sự chiếu cố của Cung tiên sinh"

"Đừng khách khí" Cung Âu hất cằm.

Chỉ vài ba câu, Cung Âu thừa nhận tất cả đều là kiệt tác của hắn.

Tầm mắt Mộ Thiên Sơ xẹt qua cánh tay Cung Âu khoát lên vai Thời Tiểu Niệm, trong ánh mắt có chút u ám, anh buộc mình phải dời tầm mắt đi, chỉ nhìn vào gương mặt không ai sánh được kia của Cung Âu.

Mộ Thiên Sơ mỉm cười, nói "Tôi thật là biết ơn Cung tiên sinh, nếu không nhờ Cung tiên sinh, tôi bây giờ còn chưa thoát được"

Ánh mắt Cung Âu chợt lạnh "Anh bị đả kích đến mức nói năng lung tung rồi?"

Mộ Thiên Sơ chỉ cười, không nói gì, đi vào tòa nhà A.

Khi lướt qua Thời Tiểu Niệm, bước chân anh dừng một chút, trong mắt toàn là u ám.

Cả người Thời Tiểu Niệm cứng ngắc.

Sau đó, Mộ Thiên Sơ đi thẳng vào trong, không có quay đầu lại.

Đi vào tòa nhà A, Mộ Thiên Sơ mới chậm rãi thả lỏng tay mình, giằng co với Cung Âu, anh xiết chặt nắm tay của mình, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Giờ phút này, anh mở lòng bàn tay ra, một mảnh máu tươi.

Tiểu Niệm, cô ấy còn ở cạnh Cung Âu, anh vẫn còn chưa mạnh đến mức có thể trực tiếp đoạt cô về, chỉ có thể trơ mắt nhìn.....

Mộ Thiên Sơ, mày thật sự rất hèn nhát!

Mộ Thiên Sơ chưa bao giờ hận mình như bây giờ, người anh yêu hiện đang ở đây, anh cũng không thể trực tiếp đưa cô đi được.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm máu tươi trong lòng bàn tay.

Một ngày nào đó, anh sẽ vượt qua Cung Âu!

Mộ Thiên Sơ âm thầm thề, gương mặt lộ ra kiên quyết.

Sau một lúc lâu, anh tiếp tục đi vào, đến trước cửa, một thân ảnh gầy yếu ngồi xổm trên đất, là Thời Địch.

Thời Địch không trang điểm, hai mắt ướt át, xinh đẹp đáng yêu ngồi xổm ở đó.

Mộ Thiên Sơ dừng bước, Thời Địch ngẩng đầu, nhìn thấy anh lập tức đứng lên, giọng nói búp bê mang theo chút đáng thương "Thiên Sơ....."

"Cô sao lại ở đây?" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi.

"Anh còn ở đây, chứng tỏ anh vẫn chưa quên tình cảm của chúng ta, phải không?" Thời Địch vọt tới trước mặt anh, bắt lấy tay anh, hai mắt ướt át nhìn anh.

"Cô muốn nghe sự thật sao?"

"........"

"Không phải tôi còn tình cảm với cô mới trở về nơi này" Mộ Thiên Sơ cúi đầu nhìn cô "Là Tiểu Niệm còn ở đây, tôi phải trông chừng em ấy"

Nếu không, Thiên Chi Cảng này, một giây anh cũng không muốn ở lại.

Thời Địch ngơ ngác nhìn anh, tay từ trên người anh trượt xuống.

Mộ Thiên Sơ lướt qua cô, đi về phía cửa.

Thời Địch lại một lần nữa bắt lấy tay áo anh, đau khổ nói "Thật xin lỗi, Thiên Sơ, em biết em sai rồi, kì thật lúc đầu em không nghĩ là ba sẽ làm vậy, nhưng sau đó... sau đó...."

"Sau đó thế nào?" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi.

"Sau đó em thấy anh từng ngày từng ngày tốt với em, em chỉ sợ..." Thời Địch run rẩy nắm lấy tay áo anh, giọng nghẹn ngào "Em sợ anh khôi phục trí nhớ, sẽ giống như bây giờ không để ý tới em... chỉ nghĩ tới Thời Tiểu Niệm"

"........"

"Từ lúc anh bước chân vào nhà em, anh cũng chỉ nói chuyện với Thời Tiểu Niệm, thế giới của anh chỉ có cô ta, chưa bao giờ để em bước vào..." Thời Địch nức nở nói "Em thấy anh mất trí nhớ, em thấy anh yêu em, em thật sự rất vui, em thật không muốn mất anh... Thiên Sơ, em chỉ là quá yêu anh..."

"Yêu tôi nhưng vẫn dùng thuốc khống chế tôi, phá thai cũng không để ý, để tôi biến thành tên ngốc cũng không để ý!"

Mộ Thiên Sơ không khỏi cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô rơi nước mắt, giật tay áo ra khỏi tay cô, từng chữ nói "Thứ cho tôi nói thẳng, tình yêu của Thời nhị tiểu thư, Mộ Thiên Sơ tôi nhận không nổi!"

Nói xong, Mộ Thiên Sơ đẩy cửa đi vào.

Vừa đóng cửa, giọng nức nở của Thời Địch truyền đến "Em sẽ không bỏ cuộc, em sẽ chứng minh cho anh thấy, em thật lòng, mà anh, anh cũng yêu em...."

"......." gương mặt Mộ Thiên Sơ vô cùng lạnh lùng, không có một chút cảm tình nào.

............

Công viên Lạc An lớn nhất thành phố S trong vòng một tiếng đã được xử lí sạch sẽ, vệ sĩ mặt không chút thay đổi canh giữ ở mấy cửa vào công viên.

Một loạt limousine chậm rãi chạy vào công viên.

Thời Tiểu Niệm và Đường Nghệ đem đồ ăn dã ngoại đã chuẩn bị xuống xe, trải một chiếc khăn thật lớn xuống dưới đất.

Thời Tiểu Niệm vừa dọn ra vừa nghĩ làm thế nào để tạo cơ hội cho Cung Âu và Đường Nghệ ở cùng nhau, còn phải làm như thần không biết quỷ không hay.

Nếu như bị Cung Âu phát hiện, vậy thì việc sắp thành lại hỏng mất.

Công viên rất lớn, mặt cỏ xanh biếc dài vô tận, tầm nhìn vô cùng tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thoang thoảng, là thời tiết thật đẹp để đi chơi.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đứng phía xa, ánh mắt khinh thường nhìn Bob đứng kế bên.

Bob sợ Cung Âu, thân thể nhỏ bé lui về phía sau, gương mặt xinh đẹp cảm giác như muốn nhăn lại.

"Này, nhóc háo sắc, nhóc còn dám đụng vào Thời Tiểu Niệm, ta sẽ ném nhóc xuống hồ bên kia đó!" Cung Âu trừng mắt với Bob một lúc lâu, uy hiếp nói.

Thời Tiểu Niệm đen mặt, không nói gì đi qua đó "Anh lại dọa nó!"

Đứa nhỏ này có bệnh tim bẩm sinh, hắn còn dọa.

"Yên tâm, dọa phát bệnh tôi sẽ chịu trách nhiệm" Cung Âu lạnh lùng liếc cô một cái, biết cô nghĩ gì "Đi dạo với tôi!"

"Đừng mà, tôi nghĩ ra rất nhiều tiết mục, cùng nhau chơi" Thời Tiểu Niệm lập tức nói.

Cô đến đây không phải muốn cùng hắn trải qua thế giới của hai người.

Cung Âu nghi ngờ nhìn cô "Lúc trước sao tôi không phát hiện ra em còn biết sắp xếp hoạt động vui chơi nhỉ?"

Mỗi lần đều là hắn ra lệnh cho cô làm gì, cô mới làm cái đó.

"Thời tiết đẹp thôi" Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười.

Cung Âu đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như tia laze muốn nhìn xuyên thấu cô, sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng hỏi "Chơi cái gì?"

"Chơi trốn tìm"

"........"

"........"

"Thời Tiểu Niệm, thưởng thức của em cũng thật cao" Cung Âu vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô "Không chơi"

Đây là học sinh tiểu sinh đi chơi sao, còn chơi trốn tìm.

Nói xong, Cung Âu xoay người bước đi, giọng Thời Tiểu Niệm ở phía sau vang lên "Công viên này lớn như vậy, rất dễ trốn không dễ tìm, ai thắng thì có thể chỉ định người thua làm một việc nha"

Ai thắng thì có thể chỉ định người thua làm một việc.

Cung Âu dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn cô, mờ ám nhíu mày "Chuyện gì cũng được?"

Thời Tiểu Niệm im lặng, cả người bị Cung Âu kéo qua.

Cung Âu kéo cô đến trước người mình, cúi đầu tới gần mặt cô, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được ở bên môi cô nói "SM cũng có thể?"

Đầu óc hắn quả nhiên chỉ toàn tinh trùng, trò chơi trốn tìm trong sáng như vậy, hắn cũng có thể nghĩ ra được cái này!

Nhưng mà, cô sớm đã có kế hoạch.

Hắn không có khả năng thắng.

Chỉ cần hắn tham gia vào trò chơi này là được.

Thời Tiểu Niệm khẽ cắn môi, đồng ý "Được, có thể"

"Em là M" Cung Âu nói.

Anh mới M, cả nhà anh đều M!!!

Thời Tiểu Niệm ở trong lòng mắng hắn, vẻ mặt gượng gạo cười trừ "Chỉ cần anh thắng, anh nói cái gì thì là cái đó"

"Được, chơi!" Cung Âu lập tức đồng ý, ánh mắt thật sâu nhìn cô, tầm mắt lướt trên người cô một lần, ánh mắt kia rõ ràng giống như đang nghĩ cách làm sao cởi váy cô ra, khóe môi gợi lên một nụ cười chắc chắn "Em cứ chờ bị tóm đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net