Chương 147: Bức chân dung ở khu Resort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô còn đang nghĩ ngợi, Cung Âu bỗng nhiên nắm tay cô, mày nhíu chặt "Tay em sao lại bị thương?"

Thời Tiểu Niệm nhìn đầu ngón trỏ dán băng cá nhân, thản nhiên nói "Không có gì, bị tôm đâm trúng"

"Đừng nhúc nhích!" Cung Âu dừng bước.

Hai người đứng dưới mái hiên, Cung Âu cúi đầu, cẩn thận gỡ băng cá nhân trên tay cô ra, kiểm tra vết thương của cô.

"Anh xem, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi" Thời Tiểu Niệm nói.

Cung Âu quay đầu, giương giọng hô "Phong Đức! Lấy thuốc khử trừng với băng gạc lại đây!"

"Không cần, dán băng cá nhân là được rồi"

"Không được! Vết thương lớn như vậy, mắt em mù sao?"

"......"

Vết thương lớn như vậy?

Là mắt hắn mù thì có!

Cung Âu bá đạo nói, một tay nắm tay cô, một tay ôm cô vào lòng, ôm cô đi về phía nhà ăn.

Trên chiếc bàn dài trong nhà ăn, phủ đầy từng món ngon đặt ngay ngắn trên bàn.

Ánh mắt Cung Âu đen lại, gương mặt anh tuấn thoáng chút đọng lại, hắn cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, giọng trở nên trầm xuống "Em bị thương lại còn dám nấu ăn?"

"Thật sự chỉ là vết....."

Thời Tiểu Niệm giải thích lần thứ n, còn chưa nói xong, Cung Âu liền bắt lấy mặt cô, cúi đầu bá đạo giữ lấy đôi môi mềm mại của cô.

Trong nhà ăn còn có mấy nhân viên đứng đó, thấy thế đều trợn tròn ánh mắt.

Kẻ có tiền đều ân ân ái ái trước mặt người khác vậy sao?

"Ưm...."

Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hôn cô, có chút kinh ngạc mở to mắt.

Cung Âu cắn môi cô, cô bị đau nên phải mở miệng, chiếc lưỡi nóng như lửa của Cung Âu thần tốc tiến vào, tác quái trong khoang miệng của cô, nuốt lấy sự ngọt ngào trong đó.

Thời Tiểu Niệm hai tay để trên ngực hắn, kháng cự không được sự nhiệt tình của hắn.

Qua hồi lâu, Cung Âu mới chậm rãi buông cô ra, ánh mắt sâu kín nhìn cô, lời nói vừa ra khỏi miệng thì bá đạo không chịu được "Thời Tiểu Niệm, em xem em yêu tôi biết bao nhiêu, bị thương còn nấu ăn cho tôi!"

"Tôi...."

"Tôi rất cảm động!"

Cung Âu nói ra bốn chữ, ánh mắt chăm chú nhìn cô, tầm mắt dừng trên đôi môi bị hôn sưng của cô, hận không thể hôn lần nữa.

Ở bên cạnh hắn một thời gian, Thời Tiểu Niệm cũng có thể thăm dò ý nghĩ của hắn, thấy ánh mắt hắn đã phủ một lớp dục vọng, cô lập tức dựng ngón tay mình lên, nói "Lại chảy máu rồi"

Băng cá nhân bị mở ra.

Đầu ngón tay cô lại tích ra một giọt máu.

Cung Âu dời ánh mắt, nhìn chằm chằm tay cô, sau đó không chút do dự đưa lên miệng liếm giọt máu kia đi.

Ngón tay Thời Tiểu Niệm luôn rất mẫn cảm, hắn vừa hôn, cả người cô giống như có luồng điện chạy qua.

Cô muốn rút tay về nhưng Cung Âu cưỡng chế cầm lấy không buông.

"Đừng như vậy...." Thời Tiểu Niệm nhìn đám nhân viên với ánh mắt đang nhiều chuyện kia, hết sức xấu hổ.

Chiếc lưỡi nóng của Cung Âu liếm một vòng ngón tay cô, sau đó buông ra, đầu ngón tay sạch sẽ.

"Nhìn xem, không còn máu nữa" hắn đắc ý nhếch mày.

Thời Tiểu Niệm đen mặt "Anh vừa rồi còn muốn dùng thuốc khử trùng, anh vệ sinh như vậy đó sao?"

"Không sao, tôi không chê máu em bẩn"

Tất cả của cô hắn đều thấy thuận mắt.

"......"

Nhưng cô ngại nước bọt của hắn bẩn được không?

Thời Tiểu Niệm im lặng rút tay mình về.

Phong Đức đem hộp sơ cứu tới, Cung Âu lại tự mình rửa vết thương cho cô, dùng gạc y tế băng lại cho cô.

Cô chỉ bị tôm đâm trúng, một vết thương nhỏ mà Cung Âu băng cả ngón tay cô.

Nhất thời, tay cô có hình dáng rất buồn cười.

"Không cần khoa trương như vậy chứ?" Thời Tiểu Niệm nhịn không được nói.

Ngồi vào bàn ăn, Thời Tiểu Niệm muốn cầm đũa, nhưng ngón trỏ không cách nào cong lại được, làm cô cầm đũa cũng không xong càng đừng nói ăn cơm.

Hắn băng như vậy thật sự sẽ không làm ngón tay cô máu chảy không thông, sau đó cắt luôn chứ?

"Tôi băng thật đẹp" Cung Âu rất đắc ý với kiệt tác của mình.

"......"

Đẹp chỗ nào?

Thưởng thức của hắn toàn là những thứ kì quặc!

"Lại đây ngồi, tôi đút em ăn!" Cung Âu ra lệnh cho cô ngồi cạnh mình.

"Không cần, tôi dùng tay trái ăn" cô nào dám để hắn một tên dạ dày không đáy đang bị đói đút cô chứ.

"Lại đây! Nghe lời!" Cung Âu trừng cô, cách bàn ăn hướng cô vươn tay "Nhanh lên!"

Thời Tiểu Niệm đành phải đi qua, Cung Âu chọn vài món ăn nhẹ đút cho cô.

Từng miếng cơm, từng miếng ăn, phối hợp cân đối dinh dưỡng, mỗi muỗng cơm không nhiều cũng không ít, vừa vặn cho vào chiếc miệng nhỏ của cô.

Thời Tiểu Niệm nghĩ nếu cô đếm thì số lượng hạt cơm trên mỗi muỗng đều sẽ giống nhau như đúc.

Cố chấp thật đáng sợ.

Chỉ vì một vết thương nhỏ trên tay, Cung Âu cũng không cho cô ăn hải sản.

"Tôi no rồi" Thời Tiểu Niệm nói, nuốt xuống muỗng cơm cuối cùng.

"Thật sự ăn no?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, có vẻ như không tin.

"No rồi, anh ăn đi" Thời Tiểu Niệm nói, cầm lấy khăn lau miệng, sau đó đi đến cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Bỗng nhiên, phía sau cô truyền đến tiếng càn quét không khí.

Cô quay đầu lại, không bất ngờ gì khi nhìn thấy Cung Âu tao nhã càn quét thức ăn, rõ ràng là một con người quý tộc nhưng tốc độ ăn uống lại rất kinh người, một dĩa tôm trong vòng 30 giây đã bị hắn giải quyết.

Phong Đức đứng bên cạnh nét mặt già nua bình tĩnh.

Mà mấy nhân viên ở đó tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, trong đó một người còn không tin vào mắt mình mà chớp chớp liên tục.

Tốc độ này cũng xem như là bình thường rồi.

Phải biết rằng, cô thường bị tốc độ của Cung Âu làm cô chỉ no được sáu phần, bốn phần còn lại đều bị Cung Âu cướp đi.

"Tôi ra ngoài một chút" Thời Tiểu Niệm lên tiếng nói.

"Không được đụng nước" Cung Âu nói.

"Biết rồi"

Thời Tiểu Niệm đi ra bờ biển, bên tai truyền đến tiếng leng keng của chuông gió hòa cùng tiếng sóng biển, làm cho người ta có cảm giác lười biếng của việc nghỉ phép.

Gió thổi lướt trên mặt biển, làn váy dài của cô tung bay trong gió.

Thời Tiểu Niệm càng ngày càng gần tới mặt biển, mặt biển ban đêm rất yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn mặt biển mênh mông vô bờ trước mắt.

Biển rộng huy hoàng, nhìn phía xa dường như không có điểm cuối.

Cô cởi giày đạp hai chân trần lên cát, cát trong đêm vẫn còn mang theo hơi ấm.

Trong trí nhớ, đây hình như là lần đầu tiên cô nghỉ phép.

Cô vẫn luôn ở nhà, không có cơ hội nào để nghỉ.

Thời Tiểu Niệm một tay cầm giày, chân bước trên cát đi dọc theo bờ biển, để lại một loạt dấu chân ở phía sau.

Tiếng sóng biển về đêm từng đợt truyền đến khiến lòng người khác có cảm giác rất yên bình.

Cô phát hiện cô hình như rất thích biển.

Cô bắt đầu có chút chờ mong đi lặn biển, chờ mong nhìn thấy những sinh vật biển sáng lên.

Thời Tiểu Niệm nhón chân, đầu ngón chân đảo qua bãi cát, trên cát xuất hiện một hình dạng.

Bỗng dưng, bên hông cô bị siết chặt.

Cô bị người từ sau lưng ôm lấy.

Trên mặt biển một làn sóng xô vào bờ, nổi lên những bọt nước màu trắng.

"Đang làm gì?"

Cung Âu từ sau ôm lấy cô, cúi đầu hôn một cái lên mặt cô.

"Nhanh như vậy mà anh ăn xong rồi?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

Cô nấu rất nhiều, hắn không thể ăn nhanh như vậy?

"Không ăn nữa, em bị thương ít nhất một hai ngày mới khỏi, ngày mai tôi còn phải dựa vào nó"

Cung Âu từ sau ôm cô, ngọn đèn chiếu sáng in bóng hai người thân mật lên nền cát.

"Anh muốn ăn cơm thừa?" cô không nghe lầm đó chứ.

"Cơm thừa em làm tôi cũng ăn! Đáng tin cậy hơn mấy tên đầu bếp kia làm nhiều!"

Thời Tiểu Niệm im lặng.

Cung Âu buông cô ra, cúi đầu nhìn dấu vết trên cát, ánh mắt thâm thúy "Em đang vẽ tranh?"

"Ừm" Thời Tiểu Niệm gật đầu.

"Vậy em vẽ tôi đi!" Cung Âu đột nhiên muốn.

Thời Tiểu Niệm đau đầu, nói "Anh làm người mẫu cho tôi sao, làm người mẫu mệt lắm"

"Tôi lớn thế này, ai gặp tôi một lần cũng sẽ khắc ghi vào trong đầu, còn phải nhìn để vẽ sao?" Cung Âu cao ngạo nhìn cô "Tôi không cần kiểu truyện tranh, tôi muốn tranh chân dung!"

"......"

Hoang tưởng thật phiền phức.

Hiếm khi cô muốn được ngắm biển, hắn cũng thật biết tìm việc cho cô làm.

Nghĩ một hồi, Thời Tiểu Niệm quyết định kéo hắn xuống nước, nghiêm trang nói "Tranh chân dung nhất định phải có người mẫu, anh không làm người mẫu, tôi không cách nào vẽ được"

"Phiền phức quá vậy?" Cung Âu nhíu mi, bất quá hắn chỉ tự hỏi hai giây rồi lại bá đạo nói "Vậy em cũng phải vẽ"

Hiếm khi được nghỉ phép một lần, hắn muốn cô phải lưu lại chút gì đó.

"Được rồi, vậy anh cho một cái tạo hình, vẽ chân dung rất lâu, ít nhất cũng phải hai ba tiếng"

Làm người mẫu chân dung rất mệt.

Cô xem hắn có thể kiên trì nổi không.

Thời Tiểu Niệm nói xong xoay người tìm xem có nhánh cây nào để có thể vẽ tranh không, cô cúi đầu tìm, bờ cát được dọn rất sạch, vô cùng sạch.

"Thời tiểu thư"

Phong Đức đưa cho cô một thứ tương tự như cây giáo, có thể co duỗi.

"Phong quản gia, ông đi nghỉ phép vì sao còn mang theo thứ này?" Thời Tiểu Niệm khó hiểu.

"Làm quản gia, phải tùy lúc mà chuẩn bị cho mọi tình huống"

Tình huống gì mà cần cây giáo lớn như vậy.

"Phong quản gia, trước kia ông có phải họ Do không?" Doraemon mới có túi bảo bối, muốn cái gì có cái đó.

Phong Đức hiển nhiên không hiểu ý cô, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô.

"Cám ơn" Thời Tiểu Niệm tiếp nhận cây giáo, xoay người "Cung Âu, anh xác định anh có thể kiên trì..."

Giọng nói líu lo của cô im bặt.

Chỉ thấy Cung Âu Cung đại tổng tài nằm trên bờ cát, hai tay gối sau đầu, đôi mắt nhắm chặt, cả người đều toát ra vẻ lười biếng.

"Vẽ đi, bốn tiếng cũng được, tôi ngủ một giấc!" Cung Âu nhắm hai mắt lên tiếng, giọng điệu ngang ngược.

"......"

Xem như anh lợi hại!

Lại có thể nằm dài ra đó cho cô vẽ.

Thời Tiểu Niệm tức giận nghiến răng, không cam lòng cắn cây giáo ngang miệng, hai tay đóng thành khuông camera, đem Cung Âu thu vào trong khung, ước tính tỉ lệ bức tranh.

Cung Âu nằm đó, ngũ quan của hắn dưới ánh đèn càng thêm hoàn mỹ, hình dáng thâm thúy, dư quang kết hợp, khiến gương mặt mang theo dòng máu lai này của hắn càng thêm sâu xa.

Cổ áo hắn lúc nào cũng mở ba nút áo, cổ áo sơ mi theo gió thổi bay phập phồng, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ gợi cảm.

Không thể không thừa nhận, dáng nằm này của Cung Âu, lại đột phá thêm độ đẹp trai mới.

Ông trời tính ra cũng rất ưu ái cho người đàn ông này, ngoại trừ cái tính cách dễ giận hay hoang tưởng, những cái khác đều rất tốt.

Thời Tiểu Niệm quan sát hồi lâu, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt chuyển động cây giáo trong tay, bắt đầu chăm chú vẽ tranh trên cát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net