Chương 98: Anh ấy đột nhiên cưỡng hôn cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày nữa Cung Âu sẽ trở về, cô còn chưa chọn xong quà.

Thời Tiểu Niệm tay đè tai nghe, trạng thái trò chuyện vẫn duy trì, Cung Âu bên kia không có một chút tiếng động, chắc là cũng giống cô, đóng microphone.

Quà tặng.

Chọn quà gì đây? Ai mà biết Cung Âu thích cái gì, hắn cái gì cũng có.

Cô không cầu tặng quà hắn sẽ thích, chỉ cần hắn không tức giận là được, nếu như vậy thì cô không nghĩ ra được là sẽ tặng gì.

Thời Tiểu Niệm nghĩ đến đau đầu, trên tay cầm một túi xách, không mục đích bước đi trên đường, đi trong màn đêm lạnh như dòng nước.

Bỗng dưng, cô dừng bước.

Ven đường phía trước đậu vài chiếc vans, bên cạnh chiếc vans có vài người đứng tụm năm tụm ba, đều khiêng hoặc ôm một cái máy ảnh SLR cỡ lớn, chụp ở một hướng nào đó.

Phóng viên sao?

Thời Tiểu Niệm đứng một bên, nhìn theo góc độ bọn họ chụp nhìn một cái.

Chỉ thấy bên kia đường chính là khách sạn có uy tín nhất thành phố S – Crowne Plaza, lúc này cửa vào khách sạn ánh đèn rực rỡ, thảm đỏ được trải từ cửa lớn khách sạn đến ven đường.

Mấy chiếc xe sang trọng đậu trước cửa.

Bước từ trên chiếc xe sang trọng xuống chính là người quen, dù Thời Tiểu Niệm có quen nhưng cũng chỉ là người quen, đúng vậy, bây giờ cũng chỉ có thể xưng là người quen.

Bởi vì theo pháp luật, bọn họ đã không còn quan hệ gì.

Ba nuôi Thời Trung người bận tây trang phẳng phiu, nắm tay mẹ nuôi Mân Thu Quân từ chiếc xe sang trọng hăng hái đi vào khách sạn, mỗi một bước đều như tạo ra gió.

Ngay sau đó, là cha mẹ của Mộ Thiên Sơ, một đôi vợ chồng đầy khí chất cao quý, bước đi từ tốn hơn Thời Trung nhiều lắm.

Sau đó nữa, là Thời Địch với lễ phục dạ hội kéo khuỷu tay Mộ Thiên Sơ xuống xe, hai người sánh vai đi vào khách sạn, Thời Địch dựa vào anh thân mật nói gì đó.

Cách một con đường, Thời Tiểu Niệm nhìn không được biểu tình trên mặt họ, chỉ cảm thấy bọn họ yêu nhau vô cùng.

Là bọn họ!

Thời Tiểu Niệm đứng bên đường, ngón tay siết chặt túi xách.

Các phóng viên vừa chụp ảnh vừa nói ——

"Nhanh lên, chụp thêm hai tấm"

"Thời Địch thật đúng là người chiến thắng trong cuộc sống, gả vào nhà giàu có, lại là nữ thần giới giải trí, người của Thời gia cả họ được nhờ, anh xem, một bữa tiệc gia đình cũng để vợ chồng Thời gia đi trước"

"Anh biết cái gì, tôi nghe nói ba của Thời Địch vì vị trí tổng tài của Một thị thái tử gia bỏ không ít sức"

"Nghe nói, Mộ Thiên Sơ rất nhanh sẽ công bố anh ta trở thành tổng tài mới của Mộ thị"

"Thật ra tôi nghe nói, món ăn của Crowne Plaza vô cùng sang quý ngon miệng, có thể ăn một chút thì tốt rồi"

"Làm ơn đi, người ta đãi tiệc gia đình, làm sao mời phóng viên chúng ta"

"Aizz, cũng là người, người ta gia đình sự hòa thuận còn nhiều tiền nhiều quyền, chúng ta chỉ có ở ngoài này uống rượu chụp ảnh."

Tiệc gia đình.

Thì ra là tiệc gia đình.

Thời Tiểu Niệm nhìn những người đó đi vào cửa khách sạn, nhìn tay Thời Địch vẫn kéo Mộ Thiên Sơ, nói với mẹ nuôi gì đó, làm mấy trưởng bối đều cười to.

Gia đình hòa thuận sao?

Thời gia thật hòa thuận, bỏ cô ra ngoài càng thêm hòa thuận!

Thời Tiểu Niệm giống như người gỗ đứng đó, nhìn ba mẹ nuôi bọn họ đi vào khách sạn, loại cảm giác này giống như trước đây cô bị đưa tới nhà họ hàng, sau đó nhìn bọn họ đưa Thời Địch đi du lịch...

Cô họ Thời nhưng cũng chỉ là người ngoài của Thời gia.

Xem ra Mộ Thiên Sơ với Thời Địch vẫn rất ân ái, anh còn nói gì mà muốn giúp cô, gì mà cho thời gian một tuần, phải cùng nhau thoát khỏi cục diện này... cũng không biết là thật hay là giả.

Thời Tiểu Niệm nhìn lên ánh đèn rực rỡ của khách sạn, xoay người rời khỏi.

Giống như lúc nhỏ, ba mẹ nuôi đưa Thời Địch đi chơi, cô không khóc cũng không nháo, im lặng xoay người.

Không phải không muốn nháo, mà cô hiểu, nháo cũng vô dụng.

Cuộc sống của cô dường như lúc nào cũng vậy, lúc đối mặt với biến cố, cô luôn không thể chống cự, chỉ có thể im lặng thừa nhận, đối mặt với ba mẹ nuôi là thế này, đối mặt với Cung Âu cũng vậy.

Cô một mình bước đi trên trường, đi ngang qua một quán nướng nóng hổi.

"Ông chủ, cho tôi một chút bia và đồ nướng" Thời Tiểu Niệm dừng bước, nhìn ông chủ nói.

Trong quán nướng ồn ào vô cùng náo nhiệt, cô ngồi trong đó lại vô cùng quạnh quẽ cô đơn.

Cô một mình ngồi đó, mở nắp bia, rót bia vào miệng, chút chua xót trong miệng khuếch tán ra.

Một lon.

Hai lon.

Ba lon.

Cô đẩy mấy lon bia rỗng tuếch, Thời Tiểu Niệm lấy tay quạt quạt, quạt vị cồn trong miệng, nhân lúc còn vài phần tỉnh táo đứng lên tính tiền rời đi.

Cô không thể thật sự say.

Nếu không, Cung Âu gọi điện thoại đến thì tiêu rồi.

" Ha ha" Thời Tiểu Niệm đi trên đường, ngây ngốc cười, gương mặt hơi hơi đỏ châm chọc chính mình.

Cô thật là thất bại, ba mẹ nuôi vứt bỏ cô, cô bất lực; Thời Địch hãm hại cô, cô bất lực; Cung Âu tự dưng hoài nghi cô, theo dõi chặt chẽ cô 24 giờ, cô cũng bất lực...

Thời Tiểu Niệm, mày chừng nào thì mới hết khổ, chừng nào thì mới sống được cuộc sống thuộc về bản thân mày?

Thời Tiểu Niệm cười chính mình, bước chân không khỏi lảo đảo đi bên đường.

Bỗng nhiên, cô xoay người.

Bên tay phải của cô là bảng quảng cáo phát sáng lớn nhất khu vực, ánh đèn sáng đến chói mắt, trên đó quảng cáo một loại nước hoa, là sản phẩm mới của Mộ thị...

Thời Tiểu Niệm cả người hơi say nhìn thoáng qua ...

Hình như nước hoa mà Mộ Thiên Sơ nói sẽ tặng cho cô, nói thích hợp với cô.

Trên mặt bảng quảng cáo, hai lọ nước hoa còn cao hơn cả cô, lọ nước hoa được thiết kế vô cùng tinh tế đẹp đẽ, nút đóng được thiết kế hình dáng tinh linh, hai tay làm biểu tượng tình yêu, nhìn qua còn có cảm giác xa hoa, nước hoa trong lọ là màu hồng nhạt, đẹp đến mê người.

Bên cạnh nước là một dòng quảng cáo ――

[Tinh linh của tôi, chỉ nguyện nhớ tới người....]

Một câu rất đơn giản.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, ngơ ngác nhìn câu quảng cáo kia, qua hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Gió đêm thổi qua, thổi bay làn váy dài của cô, thổi loạn mái tóc dài, tóc dài che mất tầm mắt, mê hoặc tầm mắt của cô.

Chỉ nguyện nhớ tới người.....

Qua thật lâu, người đi đường không ngừng lướt qua cô.

Cô còn dại ra nhìn bảng quảng cáo kia, nhìn dòng chữ quảng cáo.

Nhớ tới.... ai nhớ tới ai?

Mộ Thiên Sơ, anh có biết không, anh còn nợ em kí ức, lại còn dám trơ tráo viết câu quảng cáo như vậy trên bảng quảng cáo.

Thời Tiểu Niệm nghĩ, gió đêm thổi cảm giác say lên tận não cô, cô gõ đầu, xoay người muốn đi.

Vừa xoay người, cô chỉ thấy một chiếc xe thể thao Porsche mui trần đậu ven đường, Mộ Thiên Sơ ngồi ở ghế lái, đôi mắt nhìn thẳng về phía cô.

Thời gian bỗng nhiên im lặng.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn người trên xe, không có tiếng động gì.

Mộ Thiên Sơ lẳng lặng nhìn cô, gió thổi bay làn váy của cô, cô đứng đó duyên dáng yêu kiều, vô cùng thanh thuần động lòng người.

Ánh đèn quảng cáo phía sau cô, một dòng chữ như ẩn như hiện.

Tinh linh của tôi, chỉ nguyện nhớ tới người....

Một chữ 'nhớ' này, làm cho Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa không phân biệt được đâu là hiện tại đâu là quá khứ, cứ như vậy đứng ngây ngốc nhìn người trên xe, gương mặt thanh lịch tao nhã lộ ra mê mang, lẩm bẩm "Anh là Thiên Sơ sao?"

Là Thiên Sơ kia sao?

Là Thiên Sơ năm đó cái gì cũng đều nhờ cô, nắm tay cô, nói phải bảo vệ cô, nói muốn kết hôn với cô sao?

Là người đó sao?

"Là anh, thế nào, không nhận ra anh?" Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, phá vỡ không khí quái dị giữa hai người.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lấy lại tinh thần, tiếng ồn ào tấp nập xung quanh lập tức tiến vào trong tai cô, làm cô tỉnh táo lại.

Cô lấy tay đè đầu, uống chút bia quả nhiên dễ dàng làm người ta suy nghĩ lung tung.

"Em làm sao vậy?" Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt có chút lo lắng.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh một cái, trước mắt hiện ra hình ảnh anh và Thời Địch sánh vai đi vào khách sạn, cô cắn môi, không nói một câu xoay người bước đi.

Mộ Thiên Sơ lập tức đẩy cửa xuống xe, đuổi theo cô "Tiểu Niệm, em chạy làm gì?"

Thời Tiểu Niệm bước vào một con hẻm hơi tối, bước đi có chút lảo đảo.

"Tiểu Niệm...."

Mộ Thiên Sơ từ sau ôm lấy khuỷu tay cô, mạnh mẽ giữ chặt cô.

"Buông tay!" Thời Tiểu Niệm đẫy tay anh ra, vẻ mặt lạnh lùng.

"Em sao vậy?" Mộ Thiên Sơ kinh ngạc nhìn cô, lúc trước không phải còn tốt lắm sao.

Hai người im lặng đứng trong con hẻm nhỏ, ánh sáng mờ mờ, gió thổi qua, mùi bia trên người cô bay về phía anh.

Mộ Thiên Sơ khó tin nhìn cô "Em uống rượu?"

Cô vẫn luôn không uống rượu.

"Em đi trước" Thời Tiểu Niệm cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn rời khỏi, cô bước về phía trước, cánh tay lại một lần nữa bị Mộ Thiên Sơ giữ chặt, Mộ Thiên Sơ năm ngón siết chặt, dễ dàng bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.

"Tiểu Niệm, em sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không? Vì sao lại uống rượu?" Mộ Thiên Sơ lo lắng hỏi.

Giọng nói thân thiết dịu dàng của anh làm cảm giác say của Thời Tiểu Niệm lại có một giây không tỉnh táo.

Cô buộc mình tỉnh táo lại, đẩy tay anh, nhưng lúc này, Mộ Thiên Sơ không buông, nắm chặt tay cô.

Đầu ngón tay ấm áp của anh dính sát vào da cô.

"Buông tay!" Thời Tiểu Niệm giọng điệu lạnh lùng.

"Không nói rõ anh sẽ không buông, vì sao thấy anh lại bỏ chạy? Lúc trước không phải còn rất tốt sao?" anh thừa nhận, anh không thích cô ở trước mặt anh lưu lại bóng dáng.

"Anh không phải cùng Thời Địch dự tiệc gia đình sao, ở đây làm gì?" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng hỏi lại.

"Anh ở khách sạn thấy em, mới tìm cớ ra ngoài. Em vì vậy mà uống rượu?"

Cô... đang ghen sao?

Ánh mắt Mộ Thiên Sơ thật sâu nhìn cô, đáy mắt xẹt qua ý cười, dịu dàng giải thích nói "Tiểu Niệm, em không cần nghĩ nhiều như vậy, sở dĩ anh dự tiệc này là vì ba em giúp anh ngồi lên ngôi vị tổng tài..."

"Em không muốn biết các người sống tốt bao nhiêu, người đó cũng không phải ba em! Bọn họ đã không cần em nữa!" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng cắt ngang lời anh, cả người lui về sau, tựa vào bức tường lạnh như băng.

Tay anh còn nắm cánh tay cô.

"Tiểu Niệm..." Mộ Thiên Sơ nhìn cô, đau lòng nói "Không có gì, bọn họ không cần em, anh..."

"Em không sao!" Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa cắt ngang lời anh, hờ hững nói "Em và anh cũng không có quan hệ, không phải sao?"

Vẻ mặt Mộ Thiên Sơ sáng sáng mờ mờ đọng lại biểu tình "Em nói cái gì?"

Anh và cô không có quan hệ?

Thời Tiểu Niệm đẩy tay anh ra, lúc này, anh không dùng lực nắm chặt, để cho cô đẩy ra.

----------------------

Xe vans

Máy ảnh SLR

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net