Chương 213: Tới cửa điều tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 213: Tới cửa điều tra

Hai bên chụm đầu vào nhau, tất nhiên là để trao đổi tin tức.

Họ không tiện thảo luận ở quán vỉa hè, Quý Phong đã ghé sát Giản Tĩnh thì thầm bên tai nói cho cô biết việc điều tra gần đây. Lãnh đạo trực tiếp ngồi đối diện làm bộ như không nhìn thấy.

Vì thế, Giản Tĩnh được 'tiết lộ bí mật một cách suôn sẻ.

Tàn thuốc và đất trong ruộng... Cô lẩm nhẩm hai manh mối này, trong đầu tìm kiếm điểm tương ứng: “Thuốc là người công nhân hút không phải là nhãn hiệu anh nói kia. Nhân viên trong doanh nghiệp nhà nước không hút thuốc. Răng của anh ta cũng không có dấu vết do khói thuốc để lại. Đất trong ruộng càng khó hơn, nhà ai mà chẳng có bồn hoa.”

Quý Phong lập tức cảm thấy đau dạ dày, vội vàng uống hai ngụm canh nóng làm ấm bụng.

Giản Tĩnh lắc đầu: “Rất khó nói.” Lương Nghi: “Tùy tiện nói đi mà.”

“Tôi chưa từng thấy thi thể, cũng chưa xem ảnh chụp.” Cô ai oán hỏi: “Chị bảo tôi phải nói gì đây?”

“A” Lương Nghi xấu hổ: “Cũng đúng nhỉ.”

Giản Tĩnh thò đầu: “Vì vậy, ngày mai mọi người có đi điều tra bọn họ không?”

“Tất nhiên” Lương Nghi nhướng mày, tuy rằng con ngươi đã giăng đầy tơ máu, nhưng giữa mày vẫn lộ ra vẻ quật cường. Vậy mà còn có tinh thần hơn cả người đàn ông có mặt tại đây.

Giản Tĩnh ghé lại gần, dáng vẻ như đang lén kể chuyện cho bạn gái thân thiết: “Đưa tôi đi cùng nhé?”

Lương Nghi chớp mắt, không trả lời nhưng cũng không từ chối, có ý muốn đồng ý.

Mấy lần hợp tác trước đây giữa cô ấy và Giản Tĩnh đều khá vui vẻ. Con gái trao đổi với nhau càng thoải mái hơn, không giống như những người khác. Đội trưởng Vương cảm thấy cô gái trẻ tuổi như cô ấy nên được chăm sóc nhiều hơn. Anh Triệu tự cho mình đầy kinh nghiệm cũng không quan tâm lắm đến suy nghĩ của cô ấy. Quý Phong bằng tuổi... Thôi quên đi, người này thiếu đánh đến mức nào, Lương Nghi cũng lười phải đếm.

“Tôi hỏi thử xem.” Cô ấy nháy mắt ra hiệu.

Giản Tĩnh làm động tay “ok.”

Quý Phong: “...”

Anh biết điều làm như không nghe thấy gì hết.

Một bữa cơm sắp dùng xong, bởi vì đây là bữa tối của bốn người Lương Nghi nên chưa đầy mười phút, tất cả đã bị quét sạch sành sanh.

Lương Nghi một lòng muốn phá án, từ đầu đến cuối, ánh mắt đều nhìn chằm chằm nơi xa. Cô ấy thấy người công nhân sửa chữa kia sắp ăn xong bát mì, lập tức nâng cao tinh thần: “Đội trưởng Vương, tôi cùng đi qua đó xem thử nhé?”

Đội trưởng Vương nói: “Ôi trời, cô trở về nghỉ ngơi đi, để Tiểu Quý theo dõi.”

“Không sao, tôi không mệt.” Ngày thường Lương Nghi ghét nhất người khác “quan tâm” mình, cô ấy gấp muốn chết: “Cứ để cháu đi.”

Anh Triệu buông đũa xuống: “Tôi và Tiểu Lương đi cùng nhau.”

Đội trưởng Vương bó tay: “Được rồi, vậy hôm nay Tiểu Quý về trước đi, ngày mai thay ca. Các cậu còn trẻ nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe.”

Lương Nghi “vâng dạ' hai câu cho có lệ, âm thầm tiến vào dòng người, đi theo sau nghi phạm số một.

Đội trưởng Vương liếc nhìn Quý Phong: “Đưa người ta về nhà nhé.”

Quý Phong yếu ớt trả lời: “Biết rồi.” Lãnh đạo hài lòng rời đi.

Ông ấy vừa đi, Quý Phong như sống lại: “Nói chuyện phiếm không?”

“Mệt rồi.” Giản Tĩnh vươn vai, vỗ Kỵ Sĩ đang gặm đùi cừu nướng (không bỏ gia vị): “Đi thôi, về nhà.”

Cô đứng dậy bỏ đi, Kỵ Sĩ chỉ đành luyến tiếc nhả miếng xương đang ngậm trong miệng ra, lề mà lề mề đi một bước quay đầu ba lần.

Quý Phong liếc nhìn đĩa mì xào không động đũa một chút nào rồi hỏi: “Giữa đường có tiệm bánh mì, có đi không?”

“Đã trễ thế này vẫn còn mở à?” “Mở chứ.”

Quả thật tiệm bánh mì vẫn đang mở cửa, cửa tiệm sáng ngời, bánh mì còn thừa đều giảm giá cực kỳ rẻ. Quý Phong mua một túi bánh mì lớn, định làm bữa sáng ngày mai.

Giản Tĩnh chọn tới chọn lui, chọn một chiếc bánh gato matcha. Từng miếng được đóng gói cẩn thận, để trong túi có thể lấy một miếng ăn bất cứ lúc nào.

Cô nhét mấy miếng cho Quý Phong: “Đưa cho Lương...”

“Gì cơ?” Anh giả bộ không nghe thấy, mở gói ra nhét vào trong miệng: “Không tệ, không ngọt lắm.”

Anh tiện tay nhét số còn lại vào trong chiếc túi áo khoác của mình.

Giản Tĩnh nheo mắt: “Có ý gì thế?”

Anh “chậc một tiếng rồi nói: “Cô cũng không nghĩ một chút, người viết báo cáo là tôi, tôi cũng nói đỡ giúp cô, nếu không thì làm sao cô nghe được. Kết quả thì hay rồi, cô dùng xong là ném đi, thân thiết với Lương Nghi. Cô có còn lương tâm không?”

Giản Tĩnh: “Cút.”

Lúc hai người sắp cãi vã, di động của Quý phong vang lên, anh cầm lên nhìn thì phì cười: “Vận may không tệ đâu.”

“Sao thế?”

“Dì nhỏ đã gửi công trạng của các đồng nghiệp quét mại dâm lên trên rồi.” Anh nói: “Được rồi, sáng mai tôi đến đón cô, gặp nhau dưới lầu nhé.”

Giản Tĩnh phản ứng lại, lập tức bóp cổ tay: “Đúng nhỉ, biết vậy hôm qua tôi đã...”

Khụ, kẻ tình nghi số một có sở thích không tốt, tối qua anh ta đã đi tiệm uốn tóc. Nếu lúc ấy gọi cho cảnh sát thì hôm nay có thể đi thăm quan nhà anh ta rồi.

Thất sách thất sách, còn không chuyên nghiệp bằng Lương Nghi.

“Nhưng anh đừng có lỡ hẹn.” Giản Tĩnh rất quan tâm đến vụ án này, vì vậy lên tiếng cảnh cáo Quý Phong.

Quý Phong: “Tác giả Giản, nhân phẩm của tôi cũng không kém như vậy đâu.”

“Ha ha.”

Sự thật chứng minh, Quý Phong vẫn chưa tồi tệ đến mức đó.

Sáng sớm hôm sau, anh gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại, lôi Giản Tĩnh ra khỏi nhà: “Năm phút nữa tôi đến dưới lầu nhà cô.”

“Mười phút, tôi còn phải ăn sáng.” Cô nói.

“Tôi mang bánh bao và sữa đậu nành cho cô nhé.” Quý Phong nói: “Bảy phút.”

Giản Tĩnh: “Tôi không muốn ăn bánh bao.”

Anh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Bánh nướng?”

“Tôi muốn ăn bánh bao chiên.” Cô nói.

Quý Phong thầm nghĩ tôi đi đâu tìm bánh bao chiên cho cô đây: “Bánh trứng được chưa? Kẹp bánh quấy.”

“Bánh kếp trái cây.” Cô nói: “Thêm bánh giòn, sợi khoai tây, thịt bông, đậu phộng, cho nhiều tương.”

Quý Phong thỏa hiệp: “Thôi được rồi.”

Vì thế anh tốn mất tám phút rưỡi đến nhà cô, sau đó đón Giản Tĩnh đang vừa đi xuống lầu vừa buộc tóc, chạy thẳng tới nơi cần đến.

Công nhân sửa chữa họ Đổng, tạm thời gọi là công nhân Đổng, sống ở nông thôn ven thành thị.

Giá nhà ở đây rẻ, việc quản lý hỗn loạn, hoàn cảnh cũng khá tệ.

Giản Tĩnh đội mũ áo hoodie lên, cẩn thận đi trên con phố lênh láng nước bẩn. Nửa đêm qua trời đổ mưa, rác rưởi và nước mưa trộn lẫn với nhau, tỏa ra mùi vị khó ngửi.

Nhân viên chuyển phát nhanh, người đưa cơm, công nhân sửa chữa, kẻ làm thuê... Những bóng người bận rộn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, hỗ trợ cuộc sống tiện lợi nơi đô thị.

Nhà công nhân họ Đổng sống ở tầng thượng của tòa dân tự xây. Chủ nhà tới mở cửa, cũng không hỏi khách thuê phạm tội gì, chỉ lạnh lùng ném lại một câu 'đừng làm lộn xộn' rồi vội vàng đi chơi mạt chược.

Quý Phong bước vào phòng, việc đầu tiên là quan sát hoàn cảnh hơi bẩn thỉu.

Trên sô pha đầy bụi bặm, bị đầu mẩu thuốc đốt mấy lỗ, gạt tàn chất đống đầu mẫu thuốc lá. Bụi trắng bị thổi bay, vương vãi trên nền đất.

“Có mấy loại nhãn hiệu thuốc liền.” Giản Tĩnh cũng chú ý tới nơi này: “Cái kia của các anh chỉ có một loại tàn thuốc đúng không?”

Quý Phong gật đầu.

Cô lại đi vào phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường cùng chăn rách, mấy thùng giấy. Vì không có ban công nên tất cả quần áo đều treo lên cửa sổ phơi.

Giản Tĩnh đi vào nhà vệ sinh, bên trong rất chật hẹp, chỉ có mỗi chỗ tắm vòi sen, ngay cả bồn tắm cũng không có, vô cùng đơn sơ. Cô không khỏi ngạc nhiên: “Nơi này cũng không có chỗ để làm người ta chết cóng đi?”

“Cô cho rằng chỉ có vùng băng tuyết mới có thể làm người chết cóng hả?” Quý Phong hỏi.

Cô nhíu mày.

“Đã điều tra tất cả các kho đông lạnh của thành phố, ngay cả xe tải đông lạnh cũng đã điều tra loại trừ một lượt.” Anh chậm rãi nói: “Ngoài ra, có cách nào có thể làm người ta chết cóng mà không bị bất cứ người nào chú ý hay không?”

Giản Tĩnh suy tư: “Nếu nhất định phải nói thì nơi ẩm ướt cũng được.”

Con người không nhất định ở hoàn cảnh giá rét mới bị hạ nhiệt độ mà chết. Ví dụ như ở 0 độ, dưới tình huống cả người ẩm ướt, nhiệt độ cơ thể cũng sẽ nhanh chóng xói mòn cho đến khi tử vong.”

“Có lẽ thi thể của Vạn Viễn không giống lắm, trên ba thi thể phụ nữ khác, thi đốm chủ yếu tập trung ở phần dưới.”

Cô nhướng mày: “Chết trong tư thế ngồi hả?”

Quý Phong gật đầu, bổ sung thêm: “Nửa người trên cũng có một ít, nhưng ít hơn. Họ chết trong tư thế ngồi, sau đó mới được đặt nằm thẳng. Vì vậy địa điểm giết người hẳn là khá nhỏ.”

Giống như kiểu phòng vệ sinh gia đình này.

Giản tĩnh nghĩ ngợi nói: “Công tơ điện nước ở đâu?”

“Ở chỗ này.” Quý Phong cao ráo, nên trực tiếp mở công tơ điện nước trên tường ra.

Kiểu phòng cho thuê bên ngoài này vì để tiện cho việc thu tiền, công tơ điện nước đều tách ra, trái lại thuận tiện cho anh. Nhưng vừa tính toán con số thì anh lập tức lắc đầu: “Không nhiều lắm .”

Vì thế, Giản Tĩnh lại vòng trở lại nghi vấn ban đầu: “Một nơi nhỏ như vậy, sao có thể bị chết cóng chứ?”

“Dì nhỏ nói, chắc chắn hung thủ đã bị mẹ kế ngược đãi khi còn nhỏ, thiếu chút nữa bị chết cóng cho nên vẫn luôn canh cánh trong lòng.” Quý Phong nói đùa: “Cô còn chờ dì ấy nữa, hôm qua điều tra tiệm uốn tóc, hôm nay dì ấy đã đi điều tra tình huống của cô gái bị mất tích rồi.”

Giản Tĩnh đỡ trán: “Nếu là thật thì quá kinh điển!”

Anh khẽ gật đầu: “Nhưng mà điểm này rất kỳ quái.”

Nhờ các thể loại phim ảnh mà mọi người không hề cảm thấy xa lạ đối với kẻ sát nhân biến thái: Chuyên môn chọn ra tay với những cô gái thấp hèn không sạch sẽ. Có mật mã ám hiệu đặc biệt cùng với tâm lý khao khát nổi tiếng với danh hiệu riêng... rất rất nhiều!

Nhưng thực tế có nhiều người như vậy không?

Trong một năm rưỡi này, Giản Tĩnh đã phá rất nhiều vụ án, nhưng lại chỉ đụng phải một người như Vương Thế.

“Đi tới nhà của Số ba xem thử đi.”

Kẻ tình nghi số ba là nhân viên của doanh nghiệp nhà nước, họ Chu. Ông ta là chủ nhiệm văn phòng, còn được gọi là Chủ nhiệm Chu. Ông ta sáng đi chiều về, đi làm rất muộn, lúc hai người họ đến người vẫn còn chưa đi.

Chủ nhiệm Chu rất ngạc nhiên: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

“Chúng tôi muốn hỏi han mấy chuyện với ông, có thể đi vào không?” Quý Phong hỏi.

Chủ nhiệm Chu ngập ngừng giây lát rồi mở cửa để họ vào trong, nhưng sau đó lại nói: “Tôi sắp phải đi làm bây giờ, có thể nhanh một chút được không?”

Quý Phong nói: “Chỉ hỏi mấy câu thôi.”

Ông ta nói: “Chuyện gì thế?”

“Gần đây ông có nhìn thấy người nào đáng nghi ở quanh đây không?” Quý Phong hỏi.

Chủ nhiệm Chu vô cùng thận trọng: “Mỗi ngày tôi tan tầm trở về đều rất muộn nên không để ý xung quanh cho lắm, đã xảy ra chuyện gì hả? Như thế nào mới được coi là đáng nghi?”

“Có người nào lạ mặt, lén lút hỏi thăm tin tức hay không?” Quý Phong lừa gạt ông ta.

Chủ nhiệm Chu ngẫm lại rồi lắc đầu: “Chưa từng gặp.”

Bọn họ một hỏi một đáp, Giản Tĩnh dạo quanh phòng khách nửa vòng, thăm dò  các góc nhà họ Chu.

Nhà ông ta có bố cục hai phòng ngủ, một khách và một phòng vệ sinh điển hình. Phòng bếp đầy đủ dầu, muối, tương dấm, mặt bàn gạch men toả ánh sáng nhàn nhạt, dễ nhận thấy họ thường xuyên sử dụng.

Cô lại nhìn trộm vào phòng ngủ, một chiếc giường lớn ngay ngắn chỉnh tề, hai chiếc gối để bên trên.

Cô ngó một lúc, lại liếc nhìn nhà vệ sinh.

Nơi đó cũng không lớn nhưng vẫn có bồn tắm, trên giá bày những chai dầu gội, sữa tắm. Trên bồn rửa mặt có hai chiếc bàn chải đánh răng, bức tường treo giá mắc áo, cô cũng không tiện cầm lên xem.

Giản Tĩnh nháy mắt ra hiệu.

Quý Phong đứng dậy, đi tới bên cạnh quầy TV, cầm lấy ảnh chụp hỏi: “Tôi hỏi đường đột một chút, đây là con trai và vợ ông hả?”

“Ừ.” Chủ nhiệm Chu bất tri bất giác cùng đi theo rồi nói: “Đây là ảnh con trai tôi khi tốt nghiệp cấp hai, chụp lúc cả nhà ba người chúng tôi đi Tam Á.

Giản Tĩnh thừa dịp cầm lấy lược gài trên giá, tỉ mỉ quan sát từng hàng răng của chiếc lược.

Sạch sẽ.

Quý Phong còn đang hỏi: “Gần đây vợ ông có nhắc tới người nào không?”

“Bà ấy về quê rồi.” Chủ nhiệm Chu nói: “Con trai tôi ở nơi khác, tôi thật sự không biết.”

Ông ta nhìn đồng hồ đeo tay, có ý tứ muốn đuổi khách: “Ngại quá, đã đến lúc tôi phải đi làm rồi, mọi người xem...”

Quý Phong dứt khoát nói: “Quấy rầy ông rồi.”

Anh tạm biệt chủ nhiệm Chu, giả bộ tới tòa lầu cách vách hỏi han nhưng lại lặng lẽ trốn trong một góc chờ chủ nhiệm Chu đi xa rồi mới bắt đầu dò hỏi hàng xóm.

Khu chung cư chẳng cũ chẳng mới, mặc dù hàng xóm xung quanh không biết rõ ngọn nguồn, nhưng không đến mức cái gì cũng không biết.

“Chủ nhiệm Chu à? Tôi biết, người này khá tốt, cười ha ha rất lịch sự, cũng hay chăm lo cho gia đình, thường xuyên tan làm đi chợ. Nhưng vợ ông ta lại rất bận, làm ăn buôn bán mãi đến khuya mới trở về.”

“Tình cảm vợ chồng hả? Ừm, cái này rất khó nói, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau. Họ ở dưới lầu nhà tôi, đôi khi sẽ nghe thấy một ít tiếng động. Nhưng mà nhà ai mà chẳng có lúc cãi vã, nên tôi không để ý lắm.”

“Rất hiếm khi nhìn thấy con của ông ta, chắc đi học ở nơi khác.”

“Ngày bao nhiêu vợ ông ta rời đi? Tôi cũng không biết điêu này, mùng một hay mùng hai ấy nhỉ?”

Mọi người mồm năm miệng mười cung cấp một đống tin tức rối loạn.

Quý Phong hỏi: “Cô Giản, cô có ý tưởng gì không?”

Giản Tĩnh ngẫm nghĩ nói: “Có một chỗ rất kỳ lạ.”

Quý Phong:“?”

“ Lược của nhà họ quá sạch sẽ ”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net