Chương 216: Tặng sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 216: Tặng sách

Nói thật ra, trong lòng Chu Quốc Lương có chút tự hào vì hai vụ mưu sát đó của mình.

Phí nửa đời người, bạn cùng tuổi thăng quan phát tài, chỉ mỗi mình ông ta là làm trong văn phòng, nói là lãnh đạo nhỏ, thật ra cũng chẳng như ý.

Bà vợ mạnh mẽ, tính tình rất xấu, bà ta mắng ông là không có tiền đồ, con trai cũng chỉ vào được trường dạy nghề, trong đám bạn bè cùng lứa hoặc là đi nước ngoài, hoặc vào 985 (? mk ko hỉu mn có bt là j ko) thì chẳng có chút gì đáng nói.

Nhưng ai có thể ngờ là ở mặt khác, tuy rằng không phải là chuyện đàng hoàng gì thì ông ta lại có chút thiên phú kỳ diệu như vậy chứ?

Chu Quốc Lương tự nhận bản thân không phải biến thái, cũng không có gen biến thái, chỉ là giả kẻ biến thái cuồng giết người thôi. Nhưng chuyện làm tốt đến mức cảnh sát chậm chạp không tìm tới cửa nên cũng cảm thấy đắc ý.

Đây là một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, biến tướng thúc đẩy ông ta tự tin hơn.

Nhưng mà, ông trời thích đùa, ngay lúc thời gian người ta đắc ý thì cho người ta một cú ngã thật mạnh.

Người chết thứ tư là đàn ông, một tên đàn ông thích ăn mặc như đàn bà.

Trong lòng Chu Quốc Lương lôi tên này ra mắng xối xả, lại mừng vì còn chưa hủy dung, cẩn thận tìm đồ đạc tùy thân, nhưng lại chẳng có gì cả.

Ông ta không dám bắt chước làm theo, sợ bị người ta phát hiện mình không phải "biến thái thật" tranh thủ thời gian tìm bộ quần áo nam thay cho tên kia, làm như gã say rượu, nem về chỗ gần quán rượu đã gặp anh ta.

Không quên bỏ lại bình rượu giúp ngụy trang cho thật hơn.

Làm xong hết tất cả mọi thứ, ông ta thật sự bị dọa cho đổ mồ hôi ướt sũng người, quyết định thu tay.

Lúc đầu cũng xem như thuận lợi, không ai liên hệ người thư tư với ba người trước với nhau. Nhưng đợi vài ngày, đột nhiên bị cảnh sát gọi tới, dò hỏi vì sao lại xuất hiện gần quán bar.

Ông ta nghe xong thì hiểu ra, biết rõ cảnh sát vẫn chưa phát hiện quan hệ với mình, bình tĩnh trả lời.

Nhưng tiếp đó cảnh sát lại tới cửa, ông ta bị giữ lại, thân phận thật của thi thể bị phát hiện, một loạt chuyện xảy ra làm cho ông ta sứt đầu mẻ trán.

Chu Quốc Lương tính bắt chước sát nhân điên cuồng trong phim Mỹ, đầu tiên là liều lĩnh nói ra đã giết bao nhiêu người nhưng không nói cho cảnh sát biết thi thể ở đâu, muốn dùng chuyện này để được giảm án phạt.

Nhưng mà, chẳng có CMN tác dụng gì cả.

Ý dâm tuy đẹp nhưng cũng chỉ là đoán mò, cảnh sát ném thẳng chứng cứ vào mặt ông ta.

Ông ta tê liệt, nhưng cũng có chút không cam lòng.

Hỏi: "Cũng coi như là tôi cho mấy người nếm khổ rồi đúng chứ?"

Cảnh sát: "... Khụ, xem khẩu cung có vấn đề gì hay không, có lời nào không đúng hay không rồi ký tên đi."

Sau lưng... tự mình đánh giá.

Lương Nghi: "Xem nhiều phim Mỹ quá mà."

Quý Phong: "Đầu óc có vấn đề."

Vừa mắng, vừa kêu mời khách ăn cơm, bận rộn nửa tháng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi tử tế rồi.

Lương tâm Lương Nghi vẫn chưa mất, hỏi: "Có muốn gọi cả Giản Tĩnh nữa không?"

Quý Phong nói: "Cô ấy không rảnh."

Ngay hôm đó, Giản Tĩnh đang tham gia tang lễ.

Có lẽ ông trời cũng cảm thấy oan uổng, đặc biệt làm tăng thêm ý buồn cho tang lễ. Từ buổi sáng, bầu trời đã âm trầm, đến buổi trưa thì đổ tuyết, tuyết mịn như bụi bông, đáp lên mặt dù trong suốt.

Bầu không khí của nhà tang lễ chia làm đôi.

Gia đình bên trái, mẹ già thọ chín mươi sáu, coi như là hỉ tang. Bạn bè thân thích tới đây thăm viếng không qua đau buồn, tốp năm tốp ba ôn chuyện.

Thân thích ngày xưa hiện giờ tản mát khắp cả nước, bình thường ít khi tụ họp, khó tránh khỏi muốn cùng trò chuyện, nói chút tình hình gần đây.

Mà nhà bên phải lại khó nén đau buồn.

Con gái năm nay mới hai mươi lắm tuổi, mới đi làm được hai năm, vừa có bạn trai, đang ở độ thanh xuân phơi phới. Sự nghiệp, tình yêu, đời người chỉ mới bắt đầu.

Nhưng, cô đã nhắm mắt vĩnh viễn.

Mẹ cô gái khóc tới gần ngất đi, nhắc đi nhắc lại nhiều lần: "Sớm biết như vậy thì để con bé về quê cho rồi, tìm cho nó một công việc gần nhà. Ôi đứa con gái số khổ của mẹ!"

Người phụ nữ tóc mai bạc trắng nằm rạp xuống gào khóc. Bên cạnh, hốc mắt người chồng cũng đỏ bừng.

Người thân vừa an ủi vừa thở dài: "Mới hai mươi mấy tuổi, còn trẻ như thế!"

Lại có người thấp giọng noi: "Quan tài cũng đậy lại rồi, không cho ngươi ta xem, nghe nói là không còn hình người."

"Đúng là tạo nghiệt mà, người đầu bạc tiễn người đầu xanh." Đám người lớn tuổi xoa xoa mắt, trong lòng cũng không chịu được.

Lúc Giản Tĩnh đi vào, bầu không khí đang ngưng trệ.

Cô lấy ra một cái phong bì trắng từ túi xách, đưa cho người thân thu lại. Đối phương miết tiên viếng, phát hiện một xấp thật dày thì không khỏi ngẩng đầu lên, chần chờ hỏi: "Cô là bạn của em họ tôi à?"

Giản Tĩnh gật đầu.

"Cô chưa ghi tên này." Anh họ của người chết đưa phong bì qua cùng một cây bút: "Làm phiền để lại một cái tên."

Cô lắc đầu, đi thẳng vào.

Trong linh đường treo câu đối phung điểu màu đen, hai bên đều là vòng hoa ngươi thân đưa tới, máy hát tự động niệm "A Di Đà Phật, tiếng gõ mõ "cộc cộc'.

Giản Tĩnh thắp hương, ngưng mắt nhìn di ảnh người bên trên.

Đây có vẻ là ảnh chụp lúc tốt nghiệp của người chết, ngũ quan bình thường nhưng gương mặt trẻ trung lộ rõ vẻ hào hứng, giữa mày đều toát ra sức sống. Nhưng giờ khắc này, cô ấy đã nằm trong quan tài, vĩnh viễn an nghỉ.

Cô không nhịn được thở dài, đi đến trước mặt cha mẹ người chết.

"Cô chú." Giản Tĩnh gọi bọn họ một tiếng, vẻ mặt chần chờ.

"Xin chào, cảm ơn cháu đã tới tiễn A Nam nhà cô." Ngươi mẹ lau nước mắt, cố gượng cười.

Giản Tĩnh lựa lời nói: " Cháu có một món quà muốn đưa cho cô ấy." Cô cầm một quyển sách, bìa còn đính một cành hồng đổ: "Hy vọng hai người nhận lấy."

Người mẹ càng hoảng sợ: "Không cần không cần, cháu khách sáo qua."

"Đúng vậy, cô gái trẻ, cháu lấy về đi." Người ba cũng khuyên.

Giản Tĩnh nói: "Khi con sống lệnh ái rất thích tiểu thuyết của cháu. Lần này có thể bắt được thủ phạm cũng may là nhờ có cô ấy. Cháu muốn gửi quyển sách này cho cô ấy, xin hãy nhận cho."

Nghe xong lời này thì hai ngươi mới quan sát cô kỹ càng, cuối cùng cũng nhận ra dáng vẻ của cô: "Cháu... cháu là tác giả mà A Nam rất thích kia."

" Cháu là Giản Tĩnh." Cô đặt cuốn [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] vào tay ngươi mẹ: "Rất xin lỗi, cũng rất cảm ơn sự ủng hộ của con gái hai người."

Hai người kia liếc nhau, cuối cùng cũng nhận: "Cảm ơn cháu. Nếu A Nam biết cháu tới đưa tiễn nó, chắc chắn... chắc chắn nó sẽ rất vui."

Người mẹ nói xong thì không nhịn được nghẹn ngào.

Giản Tĩnh thật sự không đành lòng nhìn tiếp, để sách lại, tranh thủ thời gian cáo từ.

Bọn họ cũng không giữ cô lại, sau một hồi do dự thì cầm sách lên đến mặt sau linh cữu, mở nắp quan tài. Nhà tang lễ đã tẩm liệm dung nhan của cô gái, cố gắng trang điểm sao cho thật bình thường, để gương mặt này nhìn không quá đáng sợ.

Người mẹ gắng gượng cầm chặt tay con gái, đặt quyển sách mới tinh vào trong quan tài, lấy tay xoa nhẹ.

"Ôi..." Một tiếng nức nở, người mẹ ghé vào cạnh quan tài, lại buồn bã khóc: "Con gái của mẹ, con dẫn mẹ đi cùng đi chứ, bảo mẹ làm sao sống được đây..."

Tiếng rên rỉ xuyên qua hương khói lượn lờ, truyền vào tai Giản Tĩnh. Cô không khỏi dừng bước, quay ngươi nhìn lại, trong lòng hiện lên muôn vàn suy nghĩ.

Ở một thế giơi khác, có lẽ ba mẹ ruột của cô cũng từng khóc vì cô như vậy.

Bọn họ có khỏe không?

"Tĩnh Tĩnh?" Một bàn tay đặt lên vai, nặng trĩu vỗ xuống: " Đừng nhìn."

Giản Tĩnh chợt hoàn hồn, thu lại suy nghĩ: "Em không sao."

"Mắt đỏ hết lên rồi, còn nói không sao." Khang Mộ Thành nhíu mày, trách cứ nói: "Em không cần tự mình đến một chuyến như vậy đâu. Muốn gửi sách thì bảo phụ tá là được rôi."

Giản Tĩnh tiếp lời: "Đúng thế, còn làm phiền Tổng Giám đốc Khang tự mình đến đón em."

Khang Mộ Thành bất đắc dĩ nhìn cô.

"Đi thôi, tới nhà anh Anh Kiệt của em ăn chực." Cô lên xe, lấy mũ mạng đen mỏng xuống, đổi thành mũ chóp lông thỏ trắng, lại tạm thời đổi thắt lưng và đồ trang sưc phối cùng, thay đổi sự nặng nề khi tham gia tang lễ vừa nãy.

Tư Anh Kiệt ở biệt thự vùng ngoại thành, cách nội thành một quãng đường. Điểm tốt là phong cảnh rất đẹp, gần như không nghe được tiếng ồn nơi phố xá, điểm trừ là cách xa cuộc sống tiện ích quá, phải tốn một giờ mới tới nơi.

"Hai ngươi tới rồi" Trời lạnh nên nhiệt độ trong nhà để hai mươi lăm hai mươi sáu độ. Lúc này Tư Anh Kiệt chỉ mặc áo mỏng, đi chân trần ra mở cửa: "Con mẹ nó chứ! Lạnh quá, mau đóng cửa vào."

Vừa đóng cửa, hơi ấm lập tức ập vào mặt.

Giản Tĩnh nhanh chóng cởi áo khoác xuống, mũ và giày, hỏi: "Anh muốn mời bọn em ăn gì?"

"Hải sản. Chị của anh cho người mang mấy thùng hải sản tới." Tư Anh Kiệt ở trong phúc ma không biết phúc, còn phàn nàn: "Đây là muốn ăn tới khi nào chứ?"

Anh ta dẫn hai người vào nhà, hơi ấm tràn ngập các ngõ ngách trong căn biệt thự, hận không thể ăn kem ngay lập tức.

"Phòng bếp có kem ly." Tư Anh Kiệt chỉ bảo.

Giản Tĩnh nhanh chóng chạy về phía phòng bếp.

Kem ly trong nhà Tư Anh Kiệt đều được làm thủ công, sáng nay đầu bếp mang từ khách sạn tới đây. Ngoài ra, bọn họ cũng phụ trách xào nấu hải sản... Đâu thể trông chờ Tư Anh Kiệt xuống bếp nấu cơm được chứ, đúng không?

Giản Tĩnh múc một ly kem ly lớn, thuận tiện đi thăm phòng khách.

Tư Anh Kiệt và Khang Mộ Thành thật sự là bạn bè hoàn toàn trái ngược với nhau. Khang gia sạch sẽ gọn gàng, đồ đạc phân chia từng loại. Ở đây lại vừa bãi lộn xộn, không phải bẩn, mà là loạn.

Các loại đồ trang trí đủ phong cách, kiểu dáng bị chủ nhân tùy ý chất đống trong hộc tủ, xiên xiên vẹo vẹo, thích thế nào thì để thế, quả thực có thể bức điên người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

Giản Tĩnh đếm một chút, sơ sơ có: bùa hộ mệnh trùng giáp xác Ai Cập, mặt nạ Nhật Bản, tượng thần Shiva Ấn Độ, Phật bài Thái Lan, hương liệu Ả Rập... Đủ loại loạn xạ cả lên.

Cô thấy Khang Mộ Thanh bắt đâu không nhịn được, sắp xếp lại tạp chí ném loạn trên sa lon rồi.

Tư Anh Kiệt ngại anh phiền, đoạt lấy rồi qua loa nhét vào kệ.

Nghiêm trọng rồi.

Khang Mộ Thành thấy đồ loạn thì còn có thể nhịn chút, nhưng thấy sách loạn thì nhất định phải xếp lại dựa theo chữ cái đầu.

Tư Anh Kiệt hừ hừ: "Tật xấu." Khang Mộ Thành: "Câm miệng."

Giản Tĩnh lại cắn muỗng cười không ngớt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net