Chương 299-300: Em vẫn luôn uống thuốc này? (9-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 299: Em vẫn luôn uống thuốc này? (9)  

Huống chi cô thật sự không phải là Lương Đậu Khấu, vốn không có tư cách sinh con của hắn.

Cô uống thuốc như vậy là không muốn mang thai con của hắn sao?

Theo lời giải thích của Tần Chỉ Ái, trong lồng ngực Cố Dư Sinh liền nổi lên một đám lửa: "Sao em..."

Hắn muốn nói là: "Sao em biết anh không muốn có con?"

Nhưng hắn mới nói được hai chữ đã đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn biết tại sao cô lại nói như vậy rồi.

Đã từng, lần đầu tiên sau khi hắn ở với cô, hắn đã từng bắt quản gia phải nhìn thấy cô uống thuốc mới được.

Hắn thừa nhận lúc đó hắn không nghĩ muốn cô mang thai đứa con của mình, không muốn có liên hệ gì với cô, hắn ngủ với cô đã là một sai lầm rồi, làm sao còn có thể cho phép cô mang thai đứa con của hắn?

Nhưng đến bây giờ hắn vẫn không ngờ tới thì ra chỉ một câu nói lúc đó của hắn đến bây giờ, cô vẫn uống thuốc.

Vì vậy, người lúc này không có tư cách để tức giận, chính là hắn, không phải sao?

Đây chẳng phải là kết quả của hạt mầm mà gieo xuống sao? Bây giờ có khó nuốt đến mức nào, hắn cũng phải nuốt xuống.

Giây trước hắn còn bốc hỏa, giây sau hắn đã vì sự hổ thẹn và hối hận làm cho không nói nên lời rồi.

Hắn không hề uống viên thuốc nào, nhưng sao giờ phút này trong cổ họng của hắn giống như có một viên thuốc vậy, cực kỳ cay đắng.

Hắn nhìn Tần Chỉ Ái một hồi lâu, mới miễng cưỡng mở miệng: "Em..."

Sau khi mở miệng hắn mới phát hiện âm thanh của mình có chút khàn, hắn dùng sức nuốt nước bọt, hắn giọng vài lần, mới nói: "...Vậy là do thuốc này khiến em buồn nôn?"

Lúc hắn vừa nhìn chằm chằm lọ thuốc, đã nhìn thấy trên lọ thuốc có ghi tác dụng phụ: buồn nôn, đau bụng.

Đại khái là vì uống thuốc tránh thai lâu dài, chứ lúc vừa mới bắt đầu, cô chỉ có chút dấu hiệu buồn nôn, cũng không nghĩ đến bây giờ lại ói nhiều như vậy.

Chuyện tình cảm của hắn và cô càng phát triển, hầu như mỗi ngày cô đều phải uống, sau đó tác dụng phụ của thuốc càng ngày càng mạnh.

Đến nay không chỉ là buồn nôn, hay nôn mà trong bụng cô cũng cảm thấy đau.

Có điều Tần Chỉ Ái không nói cho Cố Dư Sinh biết, chỉ khi hắn hỏi, cô mới rũ mi mắt xuống, "Ừ" một tiếng coi như có thể trả lời câu hỏi của hắn.

Khẳng định "Ừ" như vậy, như một thanh đao sắc bén đâm vào lồng ngực của Cố Dư Sinh, khiến trong lòng hắn nổi lên một cơn đau sắc bén.

Đau lòng chèn ép hầu như khiến chức năng ngôn ngữ của hắn không còn hoạt động bình thường được nữa, cuối cùng hắn liền mở nắp lọ thuốc, đổ tất cả những viên thuốc còn lại vào bồn cầu, tàn nhẫn giật nước, sau đó ném lọ không vào thùng rác.

Hắn tức giận cái gì chứ? Hắn tức giận thật sự, thật sự tức giận chính bản thân mình.

Đến khi thuốc bị giật nước cuốn đi sạch sẽ, Cố Dư Sinh ms kéo tay Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà vệ sinh.

Hắn ôm cô tới giường, còn chưa đóng cửa phòng, đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Tiểu Vương: "Cố tổng, hội nghị còn mười phút nữa là phải bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát.

Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy âm thanh của Tiểu Vương, cẩn thận đắp chăn cho Tần Chỉ Ái, đi xuống lầu, một lát sau lại bưng một chén nước ấm lên.

***

Chương 300: Em vẫn luôn uống thuốc này? (10)

"Thiếu..." Lúc Tiểu Vương đứng trước mặt Cố Dư Sinh, muốn mở miệng nhắc Cố Dư Sinh lần nữa, kết quả chỉ mới nói được một chữ, liền bị Cố Dư Sinh liếc một cái sắc lẻm về phía cậu, sợ đến nỗi ngậm miệng lại, quay người đứng cạnh tường.

Cố Dư Sinh ngồi bên giường, đưa nước ấm cho Tần Chỉ Ái uống: "Uống nước ấm một chút, trong bụng sẽ thoải mái hơn."

"Cảm ơn." Tần Chỉ Ái nhận lấy, uống một ngụm nửa ly nước, sau đó nhìn Cố Dư Sinh ngồi bên giường, còn chưa có ý định rời đi, lại nghĩ đến Tiểu Vương vừa mới giục hắn, cô cầm chén nước mở miệng nói: "Em không sao, nghỉ một chút sẽ không còn khó chịu rồi, anh còn phải đi họp mà đúng không? Mau đi đi!"

Cố Dư Sinh "Ừ" một tiếng, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái không chớp mắt, vẫn không muốn đi.

Tần Chỉ Ái bị cái nhìn của Cố Dư Sinh làm cho bối rối, rũ mi mắt, lại thúc giục hắn: "Em thật sự không sao, anh đi đi!!"

Cố Dư Sinh bỗng nhiên cầm ly nước trong tay của Tần Chỉ Ái, đặt ở tủ đầu giường, sau đó liền nhẹ nhàng cầm tay cô, cuối cùng vuốt ve lòng bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: "Sau này không được uống thuốc đó nữa!"

"Nhưng, lỡ như mang thai thì sao?"

"Mang thai thì..." Cố Dư Sinh hầu như không hề do dự trả lời, nhưng chỉ nói phân nửa liền dừng lại.

Mang thai ,sinh ra là được... hắn dĩ nhiên muốn nói câu này với cô.

Hắn biết rõ bản thân mình thích cô... Còn thích cô nhiều hơn tưởng tượng của hắn.

Hắn vốn không muốn cưới cô, cực kỳ không muốn kết hôn sinh con, nhưng lúc này hắn phát hiện hình như bản thân mình lại đang muốn có một đứa con, như vậy thật kích động ha.

Làm sao bây giờ? Hình như hắn không chỉ đơn thuần thích cô, mà là rất rất yêu cô.

Cố Dư Sinh rất nhanh hồi phục lại tinh thần, dịu dàng nắm bàn tay nhỏ của cô, lại nói: "Nói chung không cho uống là không cho uống."

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi: "Ngoài lọ này còn lọ nào khác nữa không?"

"Không có" Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu.

"Không có thật sao?" Cố Dư Sinh sợ cô còn dấu thuốc, sau khi hỏi xong liền buông tay cô, lục tùng phèo cả phòng ngủ một vòng, cuối cùng đến thảm trải dưới đất cũng lật lên.

Tần Chỉ Ái ngồi trên giường không nói gì, thảm trải nền bằng phẳng cực kỳ mà hắn cũng lật lên cho bằng được, không phải nhìn một cái liền biết không có gì bên dưới rồi sao?

Tần Chỉ Ái không nhịn được nhỏ giọng nói: "Thật không có mà, em chỉ mua có một lọ thôi."

Cố Dư Sinh ngoài miệng thì "Ừ" một tiếng như biết rồi, nhưng vẫn cong người nhìn dưới nệm và dra giường mấy lần, thấy thật sự không có gì mới ngẩng lên, ngồi xuống bên giường lần nữa.

Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn hiên nhà, rõ ràng đã gấp lắm rồi, Tiểu Vương lại không dám hối thúc Cố Dư Sinh nữa, thực sự không đành lòng liền mở miệng lần thứ ba: "Anh đi làm nhanh đi mà."

"Ừ, không gấp."

Cố Dư Sinh dửng dưng trả lời ba chữ, sau đó thật sự không gấp gáp đứng ở bên giường gọi điện thoại cho quản gia dặn bà chuẩn bị những món ăn thanh đạm, sau đó mới đến công ty.

-

Họp xong cũng đã là một giờ chiều, Cố Dư Sinh không yên tâm với Tần Chỉ Ái, ý nghĩ đầu tiên chính là gọi điện thoại về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net