Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Păng nghẹn ngào mượn điện thoại của bệnh viện để gọi về cho gia đình, cô không ngờ rằng, đời mình mà lại thành ra như thế này sao?

Păng để lại mảnh giấy ở phòng bệnh của Fong, rồi lặng lẽ ra về. Mặc dù bản thân rất muốn ở lại để chăm sóc cho Fong, nhưng cô lại sợ hình tượng nạnh nùng như thạch sùng chết ngất bị phá vỡ.

Păng cố tình làm mặt lạnh đi xuống tầng, nhưng đờ mờ, do đi cũng đéo chịu nhìn đường nên cô lại ngã, một cú ngã vẹo cổ.

Trước khi ngất đi, Păng vẫn nghẹn ngào mà phun ra một câu.

-Đm đời !!!

Bác sĩ đẹp zai đưa Păng vào phòng cấp cứu, ngán ngẩm nghĩ '' có thang máy đéo đi lại thích đi thang bộ là như thế này đấy.''

Vậy là Păng và Fong vô tình mà hữu ý cùng chung một phòng bệnh, lại còn bệnh giống nhau. Păng rất vui, cô còn cho đó là định mệnh của hai đứa. Mặc dù cổ không thể cử động nhưng vô vui lắm, cứ bật Nhạc Đám ma remix mà quẩy tung phòng.

1 phút nghe nhạc bắt đầu: 

Păng đang dẩy nhiệt tình, dẩy hết mình thì Fong bên giường bên nạnh nùng tắt nhạc, lặng lẽ bật bài khác.

1 phút nghe nhạc khác bắt đầu:

Sau khi nghe xong bài hát của Fong mở, Păng như được khai sáng đầu óc. Con tim Păng như '' Mặt trời chân lí chói qua tim'' , Păng nhìn Fong bằng ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, đầy lòng sùng bái mãnh liệt.

-Nhìn em rất quen.

Fong nạnh nùng nhả từng chữ quý giá, khẽ liếc nhìn Păng vài giây rồi lại quay đi.

Păng thấy Fong hỏi mình, cũng giả vờ nạnh nùng như thằng khùng dẫm phải cứt nói:

-Quen? Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ.

Fong không ngờ Păng lại nói như vậy, anh mỉm cười, nụ cười mười mấy năm chưa một ai được nhìn thấy:

-Thật thú vị.

Păng thất Fong cười, đôi mắt lại càng lạnh lùng:

-Mím mồm lại thằng móm.

Thật ra Fong chỉ bị gãy có sáu cái răng cửa thôi mờ!!! Sao nỡ nói Fong là móm??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #troll