04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 给我零花钱

Biên dịch: Ổ Gà Chíp Chíp

Fic đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không đưa nó đi bất kỳ nơi nào bên ngoài Ổ Gà Chíp Chíp.

***************************

Giác quan thứ sáu của Lại Quán Lâm luôn khá chính xác, đầu tiên là bảo vệ an toàn, sau là không để anh trai nhỏ vừa mắng nhóc hay ơi là hay cho người khác chiếm tiện nghi, khách hàng này vừa nghe cũng biết không phải là hạng tử tế gì, đặc biệt là lúc Lại Quán Lâm nhìn thấy cả văn phòng lớn của văn phòng luật kia chỉ có mỗi người đàn ông mang gọng kính vàng còn ở đấy, lại càng khẳng định.


Từ lúc nào ông chủ cửa hàng hoa lại có một thằng nhóc theo đuôi rồi, thật giống như coi hắn là người thừa đang chen vào giữa thế giới của nó vậy, ví như hiện giờ, Khương Daniel cùng Phác Chí Huấn thảo luận về chậu hoa, rõ ràng cảm nhận được một loạt đạn ánh mắt ý tứ không tốt đẹp gì nã vào gáy của hắn.

Lại Quán Lâm tựa lưng vào cánh cửa, híp mắt nhìn Khương Daniel cười đến mức mắt chẳng thấy đâu nữa, trong lòng mắng thầm đồ mặt người dạ thú, còn chuẩn bị tốt tinh thần lúc nào cũng có thể xông vào. Chớp lấy thời cơ, Lại Quán Lâm chân dài nhào tới ngăn cản dự định đi theo Phác Chí Huấn vào trong phòng họp, cánh tay vững vàng giơ lên gạt ngay vào chiếc đồng hồ trong túi trước ngực tây trang của Khương Daniel, dùng sức lôi hắn ra một phòng làm việc ở hướng khác.

"Chú là ai?"


Khương Daniel nâng gọng kính vàng trên sống mũi, hai tay phẩy quần áo vì xô đẩy mà có chút nhàu nhĩ, con mắt nhỏ dài đánh giá ranh con trước mắt mặc đồng phục học sinh vắt mũi chưa sạch, còn chưa mở miệng đã bị đứa bé kia tước quyền chủ động.

"Này anh bạn nhỏ, câu này đáng nhẽ tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ?"

Khương Daniel cảm thấy đôi mắt đang trừng kia thật là to, nhóc con giả bộ hung hăng cũng rất thú vị, buông bàn tay xoa xoa vai bị đụng có chút đau đớn, đến gần, sửa lại cà vạt lỏng lẻo cho đứa nhỏ cao hơn mình không ít.


Lại Quán Lâm "đùng" một tiếng vỗ bỏ tay của người kia, đẩy đối phương cách xa mình cự ly không dưới một mét, thanh âm mang theo uy hiếp.

"Anh Chí Huấn không thấy đừng tưởng tôi không hiểu ý đồ trong lòng chú."

"Cách anh Chí Huấn xa một chút! Đừng có vượt qua ranh giới của khách hàng."

Lại Quán Lâm giống như không chờ đối phương đáp lời, hoàn toàn không e sợ người đàn ông bên kia ăn cơm nhiều hơn mình mấy năm, bước chân thu hẹp khoảng cách song phương, duỗi ngón tay đập bèm bẹp tây trang màu trắng trên người người kia thành đen sì, hừ nhạt một tiếng không thèm quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc. Lưu lại một mình người đàn ông kia dở khóc dở cười đăm chiêu đứng tại chỗ.


Khương Daniel mở văn phòng luật sư này cũng đã được vài năm, nhưng thời gian làm ăn với cửa hàng của Phác Chí huấn cũng chưa được bao lâu, Lại Quán Lâm nói không sai, hắn đối với Phác Chí Huấn không phải là không có ý kia, bắt đầu từ lúc nào đây...

Phác Chí Huấn đã từng tới văn phòng luật này một lần, là vì thu tiền của những chậu hoa trước đó, đó cũng là lần đầu tiên Khương Daniel nhìn thấy ông chủ cửa hàng nhỏ có mái tóc nâu xoăn xoăn, ăn mặc rất đáng yêu, quần áo màu hồng phấn, ngồi ở trước bàn làm việc của nhân viên tài vụ lúc lắc chân chơi đùa. Hắn qua khe cửa phòng nghỉ nhìn Phác Chí Huấn rất lâu, mãi đến khi nước nóng tràn qua miệng cốc thấm ướt ngón tay hắn mới hồi phục tinh thần.

Cũng nhờ phúc của đống giấy kết toán ngân hàng, lúc Daniel nhìn bóng lưng kia đi xa đã nghĩ như vậy đấy.


Đúng thời gian, gặp đúng người, không hề sai, nhưng mỗi người đều có duyên kỳ ngộ của chính mình, cũng giống như hắn, cũng là từ cửa sổ ấy nhìn ra, khung cảnh giống nhau, chỉ là Phác Chí Huấn cũng không còn là Phác Chí Huấn của lúc trước, hiện giờ đang bận lôi kéo nhóc con kia không biết thì thầm cái gì, tuy rằng không thể nhìn thấy vẻ mặt của Phác Chí Huấn, nhưng động tác lộ ra sự thích thú và thân mật nho nhỏ, Khương Daniel nghĩ hắn còn chưa bắt đầu đã thua mất rồi. Thua triệt để.


"Luật sư Khương, chậu lan lục thảo này đáng lẽ phải nhiều cành hơn, kỳ thực hoa mang tới từ sáng mới là tốt nhất, để đến đêm như vậy không còn đẹp nữa."

"Còn nữa, chúng ta hợp tác cũng được một thời gian, chắc anh cũng biết ít nhiều quy tắc của cửa hàng chúng tôi, xưa nay không mang hoa phục vụ tận nơi cho khách, luật sư Khương là khách quen, lần này coi như quà tặng vậy."

"Câu cuối cùng, hoa cần được nâng niu, muốn hoa đẹp cần phải đánh đổi, ngay khi anh nghĩ đến việc có nên để ý đến nó một chút không, nó đã sớm úa tàn rồi."

Khương Daniel ngồi trên ghế, nâng mặt xoa xoa mi tâm, nghĩ tới những lời Phác Chí Huấn nói sau khi đuổi đứa bé kia đi chỗ khác.

Thật ra, Phác Chí Huấn không ngốc, làm sao có thể không nhận ra, hiện tại người ta đã từ chối như vậy, đã cho thấy lập trường rõ ràng của mình, chính là muốn nói với hắn, hắn không có cơ hội, muốn thử nghiệm vượt qua ranh giới, do dự không quyết thì cuối cùng còn lại cũng chỉ có thể là loser.

Thật sự là không tinh tế chút nào.

Thật sự là không đáng yêu chút nào.

———-oOo———-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net