13. Know?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng thở dài khe khẽ tràn qua khoé môi.
Ngón tay Guan Lin miết trên hình nền điện thoại và hôn lên đó, người ngồi đối diện cậu ta không khỏi nhăn mũi càu nhàu:

- Đó không phải Jihoon thật đâu anh.

Guan Lin ngước nhìn Taemin, màu tóc xám khói với phần mái đã dài nũng nịu đan xen vào hàng mi, cậu ta chống tay lên cằm, thành công dời lực chú ý về phía mình, đuôi mắt cong cong.

- Anh biết mà.

Guan Lin cười, đem điện thoại đặt sang một bên.
Dưới gầm bàn, vài vỏ chai soju rỗng tuếch nằm lăn lốc, mùi men cay cay, thơm nồng chạy dọc trong huyết quản, từng thớ cơ được thả lỏng, tâm trạng cậu bấy giờ cũng thoải mái hơn nhiều.

Chiều ngày hôm đó, buổi luyện tập rốt cuộc bị huỷ bỏ vào phút chót, Taemin và Guan Lin tình cờ lại đang ở bên ngoài, tiện thể tâm trạng cũng không vui vẻ gì, bọn họ liền lang thang dạo phố, mua sắm, sau đó đi uống vài ly.
Cả hai ngồi cùng nhau, nói về những câu chuyện không đầu, không cuối, một người buồn bực than vãn, còn một người dốc toàn bộ sự chăm chú để lắng nghe, dù cho chủ đề lại thực sự đang xoay quanh một người khác nữa.

Trời càng về khuya, sương đêm càng dày đặc, cái lạnh tràn đến từng ngóc ngách và lưu lại trên mỗi con đường.
Guan Lin đã ngà ngà say, và Taemin đương nhiên biết điều đó.
Da cậu ta trắng như vậy, nạp cồn, cần cổ liền chuyển sang sắc hồng, tai thì nhuốm đỏ, hai mắt híp lại, mơ hồ, trông vừa buồn cười, vừa đáng yêu.

- Anh nhớ Jihoon quá.

Guan Lin thở dài cái sượt, trong sâu thẳm, lòng Taemin cũng vừa mới thở dài.
Đoạn đường bằng phẳng rốt cuộc cũng đã xuất hiện một người, vì người đó - Taemin tự phá vỡ tất thảy nguyên tắt của bản thân, sức chịu đựng và lòng vị tha lại như biến thành vô hạn, một người mà cậu tha thiết muốn có được, đáng tiếc là... họ lại đang thuộc về một người khác.

- Anh có muốn đến nhà em không? Bây giờ khuya lắm rồi.

Đó sẽ là một lời đề nghị rất bình thường, nếu nó không xuất phát từ phía Taemin. Chỉ là, với Guan Lin mà nói, Taemin như một đứa em nhỏ bé, ngoan ngoãn, hệt như Seonho, không hơn.

- Sẽ không phiền em chứ.

Guan Lin nhướn mày, không mất đến một giây nào, Taemin đã lúc lắc mái tóc xám khói:

- Không phiền.

Cái xoa đầu nhẹ hều, Guan Lin đến quầy tính tiền, Taemin vẫn còn ngơ ngác ngồi đó.
Trên đời vốn dĩ có một loại ảo tưởng, nó xảy đến khi bạn quá yêu thích người nào đấy, dù chỉ một hành động nhỏ nhặt họ vô tình phô ra, bạn đều mặc kệ tất thảy mà tin rằng sự ngọt ngào ấy đang dành cho riêng mình.

Đường về nhà Taemin không quá xa, nhưng Guan Lin đã không dưới 3 lần ngủ gục. Những đêm dài thao thức, những buổi luyện tập khắc nghiệt vắt cạn sức lực của mỗi người, hơn bất cứ những điều quan trọng nào khác, cơ thể Guan Lin muốn ngủ một giấc say sưa.
Chất cồn tàn phá cơ thể từng chút một, xua đuổi những phiền muộn trong đầu, và đốt lên nhiều loại cảm giác sai trái khác.

Guan Lin tránh khỏi bờ môi Taemin đang hướng đến, nụ hôn ướt át chỉ còn là một cái chạm nhẹ hều trên má. Cậu giật mình, đẩy Taemin thụt lùi mấy bước và quát lớn:

- Làm cái gì vậy?

Taemin đứng yên đó, tròn mắt nhìn, khuôn mặt ửng hồng của cậu ta dần chuyển sang tái nhợt.
Guan Lin điên rồi, rõ ràng cậu mới chính là kẻ vừa ôm riết Taemin vào lòng.
Không, chính xác là cậu vừa bị nhầm lẫn giữa Taemin và Jihoon - một thứ sai lầm mà cậu chưa từng mắc phải trước đó.

Căn phòng ngâp tràn mùi gỗ đàn hương.
Guan Lin cắn chặt môi mình đến sắp bật máu, đồng tử của cậu dao động dữ dội.
Nước từ hốc mắt của người đối diện thấm xuống hàng mi đen dài, rơi xuống nền đất lạnh tanh, để lại vệt thẫm trên đó, Taemin khóc, và điều ấy làm Guan Lin bối rối hơn cả.

- Jihoon có thương anh đâu? Tại sao anh ta vô lý hết chuyện này đến chuyện khác mà anh vẫn không buông tay? Em rốt cuộc thua anh ấy ở điểm nào?

Não bộ Guan Lin vừa bị tiêm vào một lượng lớn hỗn hợp lo lắng, quẩn bách... và cả hoảng sợ. Bởi thứ làm Jihoon nghi ngờ, thứ gây ra những vết rạn nứt vô hình giữa tình cảm cả hai, thứ cậu quả quyết đấy là điều gàn dở nhất trên cuộc đời lại đang dần dần biến thành sự thật.
Thế giới quan của Guan Lin đang bị xáo trộn, bị đánh chiếm, những thứ cậu từng tin tưởng cứ thế đổ sập từng chút một.
Guan Lin cố gắng đưa mọi thứ quay lại quỹ đạo, dù cho chính cậu mới là người khiến nó chệch khỏi đường đi:

- Khoan, khoan... Taemin, anh nói này... chúng ta là anh em, không hơn. Được chứ? Anh yêu Jihoon, không việc gì có thể thay đổi điều này, ngay cả em.

Guan Lin vuốt dọc lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình, lúc này cậu đã hoàn toàn tỉnh rượu.

- Anh ấy thật sự yêu anh chứ?

Taemin ngước lên nhìn, đôi mắt trong veo của cậu ta đẹp đến nao lòng.
Guan Lin vẫn luôn thích nhìn những người có đôi mắt to tròn như thế - bởi nó rất giống với kiểu mắt của Jihoon.

Cả hai khựng lại trong giây lát, bọn họ như rơi tõm vào một vùng trũng tuyệt đối yên lặng, tĩnh mịch.
Đó chẳng phải là câu hỏi khó, thế nhưng Guan Lin không thể trả lời một cách tự tin nhất, cậu gật đầu, nhưng cậu không chắc chắn, bởi cậu chưa từng nghe Jihoon nói yêu mình.

- Em không cần anh yêu em, cũng không cần anh có trách nhiệm gì, nếu anh thấy cô đơn hoặc đòi hỏi điều gì nhưng Jihoon không thể giải quyết nó, vậy em sẽ giúp anh.

Taemin là người lên tiếng trước, cùng một lời đề nghị hoàn toàn rõ ràng từ nghĩa đen, đến nghĩa bóng.

- Em biết là mình đang nói cái quái gì không hả?

Guan Lin trừng mắt tức giận, cậu vơ lấy chiếc áo khoác đã vứt ra sàn khi vừa bước chân vào nhà của Taemin và toan rời đi.

- Thế anh nghĩ tại sao công ty không push em và Jinwoon hyung? Chẳng phải sẽ đơn giản hơn rất nhiều khi push một couple chưa hề có fan shipper như em và anh ấy sao? Anh biết việc em thích anh từ đầu rồi... đúng không? Và nếu anh đã cảm nhận được, tại sao còn đồng ý? Chẳng phải anh cũng muốn biết rốt cuộc bản thân đang có cảm giác gì với em sao?

Đó là đòn phủ đầu vào sự kiên định cuối cùng của Guan Lin. Mùi gỗ đàn hương chẳng còn chút tác dụng an thần nào cả, nó xộc thẳng vào khoang mũi khiến cậu choáng ngợp, cùng việc khiến phần bụng thắt lên từng đợt nôn nao.

Guan Lin giả vờ không biết việc Taemin thích mình?
Không thể nào...?!?!

- Anh sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn với em, chẳng những bởi thấy có lỗi với Jihoon, mà hơn hết vì anh không có hứng thú với em, thế thôi.

Miệng Guan Lin khô khốc, cậu vứt cái nhìn lạnh lẽo lên người Taemin, bước ra ngoài và đóng sập cánh cửa.

Tiếng bước chân xa dần, xa dần và mất hút sau dãy hành lang dài dăng dẳng.
Chỉ đợi có thế, Taemin đổ gục xuống nền đất lạnh ngắt và hét lên đầy ấm ức.

Là Guan Lin dựa vào cậu trước, là Guan Lin khoác vai cậu bước vào nhà, cũng là Guan Lin ôm chầm lấy cậu.
Taemin không tin Guan Lin không có chút tình cảm nào với mình.

Tại sao khi cậu vẫn thận trọng từng chút thì Guan Lin lại phá vỡ nó?
Tại sao không cho cậu thêm thời gian gần gũi đã vội đẩy cậu ra?
Tại sao chỉ vì một người luôn gây thương tổn, lại nhất mực không buông thả bản thân lấy một lần? So với Jihoon, cậu có gì thua kém.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt xoẹt những giọt nước mắt nóng hổi chạy dọc hai bên má.

"Guan Lin gọi?"

Taemin choàng dậy ngay lập tức với suy nghĩ ấy và đảo mắt tìm kiếm điên cuồng.

Là bài hát Debut của JGTS nhưng đó không phải điện thoại của cậu.
Chỉ một chút thất vọng thôi trước khi Taemin phát hiện ra Guan Lin đã làm rơi điện thoại ở nhà mình, và số điện thoại đang hiện trên màn hình kia... chính là số của Jihoon.

Có một khoảng tối tù mù ập xuống tâm trí cậu, con ngươi Taemin đục ngầu và chứa đầy căm phẫn trước khi nhếch mép, bấm vào nút nhận cuộc gọi.

- Vâng, ai đấy ạ?

Tông giọng ngọt ngào đến mức có thể giết người.

- ...

Phía bên kia trả về một khoảng im lặng, vô hồn. Taemin hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự hoang mang đang hiện trên gương mặt Jihoon lúc này, điều ấy khiến cậu hả hê.

- Jihoon hyung?

Mép Taemin lại càng cong vênh hơn khi tiếng ậm ừ hồi đáp phát ra trộn lẫn cả những run rẩy từ cổ họng, từ cơ thể, từ những suy đoán của người kia.

- Guan Lin.... Anh ấy... đang ngủ ở chổ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net