20. More tricks?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon nhìn chằm chặp vào màn hình máy tính, trong khi Guan Lin gác cằm lên đỉnh đầu, vòng tay quanh eo và ôm riết cậu vào lòng.

- Jihoon à, ngủ đi.

Ngày mai là buổi tập luyện đầu tiên trong đợt come back của JGTS, và Jihoon hiện giờ cảm thấy lo lắng gấp ngàn lần kẻ vô tư ngay phía sau mình.
Kể từ khi bọn họ quay lại, bệnh của Guan Lin chẳng còn quá nặng, nhưng dứt hẳn thì không, lần gần nhất chỉ vừa xảy ra cách đây 30 phút thôi, ngay khi cậu ta đứng cạnh tủ lạnh, tu nước, cậu đã gọi nhiều lần, rất nhiều, nhưng Guan Lin hoàn toàn không hề nghe thấy.

- Nãy giờ anh nói những việc cần lưu ý và thời gian dùng thuốc, đã nhớ hết chưa?

Jihoon yêu cầu người kia nhắc lại lần nữa, trôi chảy nhất vì cậu lo rằng nếu không như vậy, tình trạng của cậu ta sẽ lại nặng thêm, nó quá nguy hiểm trong các buổi concert, khi mà cơ thể gần như đạt đến giới hạn chịu đựng.

- Yes Sir!

Guan Lin khúc khích cười như mọi lần, vùi vào hõm vai Jihoon, hít hà mùi thơm dễ chịu từ loại sữa tắm quen thuộc, để chúng mặc sức ồ ạt tràn vào khoang phổi, cậu yêu chết cách người lớn tuổi hơn cằn nhằn và lo lắng, cậu có thể dành hàng giờ, hàng tuần để nhớ về những thứ cỏn con mà Jihoon đã nói, hơn hết cậu bằng lòng làm vậy cả đời!

- Anh mong mình có thể giúp em.

Jihoon thở dài, nắm lấy cánh tay bên hông.
Ngoài khung cửa sổ, một trận mưa lớn đang cào vào bức tường kiên cố của toà nhà như thể cố bào mòn tất thảy.
Guan Lin thì thầm giữa lúc vươn tay gập màn hình laptop xuống, quẳng sang một bên:

- Ở bên cạnh em là giúp em rồi đấy.

Căn bệnh của Guan Lin vốn dĩ sẽ chẳng mấy nghiêm trọng nếu cậu không phải một nghệ sĩ, sẽ chẳng khó theo dõi và điều trị nếu cậu không cần che giấu truyền thông, sẽ không đến độ street nặng nếu cậu chưa cần lo sợ một đoạn nhạc nào đấy bất chợt phát ra nhưng mình lại không thể nào nghe thấy.

Guan Lin biết mình đang chơi trò cá cược bằng bản thân với mơ ước và sự nghiệp của chính mình, cậu đương nhiên có thể sẽ bị hất văng đi vào lúc nào đấy mà cậu còn không nhận thức rõ, rốt cuộc sẽ có cảm giác thế nào nhỉ nếu buổi concert tới, căn bệnh chết tiệt này lại tái phát và cậu sẽ rap không đúng chỗ? Cách đếm giây sẽ thực sự hiệu quả chứ? - Guan Lin trầm ngâm, che giấu nụ cười nhạt nhẽo.

Jihoon quay lại nhìn biểu tình mơ hồ ấy, chưa kịp nói gì, tầm môi Guan Lin đã hôn xuống. Hơn cả sự bất lực, nỗi sợ hãi càng lớn dần lên, khi màn hình điện thoại cậu không ngừng nháy sáng trong đêm tối.

Mưa vẫn rơi rã rích ngoài kia, vòng tay Guan Lin vẫn ấm như lần đầu tiên ôm cậu vào lòng, mùi hương khiến đầu óc và tâm hồn bình yên.

Giấc ngủ ngon lành nhanh chóng tìm đến sau đó, Jihoon rúc vào vòng tay người nhỏ tuổi hơn và dần dần mất đi ý thức, tác dụng phụ từ việc uống nhiều thuốc an thần quả thật không dễ chịu chút nào với Guan Lin, Jihoon biết rõ người cậu thương đang âm thầm chịu đựng điều ấy.
Bọn họ không còn những buổi tối mặn nồng, không còn thách thức vờn nhau đến tận lúc trời sắp sáng.
Họ ở bên nhau bình yên, thế nhưng đâu đó trong tâm hồn lại thực sự không hề bình yên.

———

- Oh? Jaehwan hyung?

Guan Lin giật mình gọi với theo hình dáng vừa lướt qua phòng tập của nhóm - hiện chỉ còn mỗi cậu kiên trì ở lại.
Jaehwan dừng chân, phẫy phẫy tập giấy trên tay, nhe răng cười nham nhở để chứng minh cho lời nói thốt ra sau đó:

- Ừ, lâu không gặp, anh lại đi sáng tác dạo đây.

Cái bóng của Wanna One quá lớn để một người đa cảm như Jaehwan nói không nghĩ đến thì liền làm được.
Cậu lựa chọn solo, con đường này giúp cậu gặt hái thành công không ít, thế nhưng dần dà Jaehwan tự mình hạn chế xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu để nghiêng hẳn tâm tư về sản xuất âm nhạc nhiều hơn.

- Cho Concert sắp tới của nhóm em? - Guan Lin thắc mắc.

Cậu mon men đi đằng sau, quên béng việc phòng tập vẫn còn chưa tắt nhạc, vạt áo thun đen âm ẩm mồ hôi cứ thế kéo lên để được hong khô.

- Yeah, Seonho đâu rồi? Nó sẽ có bài solo.

Jaehwan liếc qua cơ bụng của cậu em, nhớ đến nồi nước lèo dưới lớp áo thun sau hai tuần ăn uống không biết điểm dừng đang chẳng ngớt rung động sau mỗi bước chân, cậu đâm ra buồn chán.

Đã lâu rồi cậu không xuất hiện trước truyền thông, có lẽ hình thức vì thế cũng xuề xoà, qua loa, Jaehwan thấy nó ổn với mình, thoải mái, tự do, cùng cây đàn yêu thích trên lưng, cậu cảm tưởng mình có thể bay đến đâu cũng được.
Nhiều người nói rằng Jaehwan đã đủ cố chấp, rằng cậu đã có thể vứt bỏ ký ức đi mà tận hưởng cuộc vui, Jaehwan chỉ cười, cậu cười vì tính cách mỗi người vốn đâu ai giống ai.
Cậu không thể kể cho họ cảm giác từ sân khấu nhìn xuống, hình ảnh ngày trước về biển lighticks của nhóm ào ạt tràn về.
Cậu không thể nói ra bằng lời về sự hụt hẫng mỗi khi xoay đầu, thói quen tìm kiếm hình bóng 10 người còn lại luôn không cách nào có thể chối bỏ.
Cậu không thể nói dối rằng cậu không hề lẻ loi, cô quạnh khi cất tiếng hát - một mình.
Hơn hết, ngàn vạn lần, cậu không thể kể cho bất kỳ ai rằng cậu đã luôn nằm mơ về giấc mơ đêm cuối cùng họ đứng cạnh nhau, khi tiếng khóc âm ỉ mãi không thành tiếng.

- Hyung?

Jaehwan giật mình bởi tiếng gọi của Guan Lin, cậu nhanh chóng nhìn sang đứa em đang đứng bên cạnh bằng thái độ tự nhiên nhất để không bị trêu là kẻ lơ ngơ, mơ mộng.

- Ừ? Chúng ta nói tới đâu rồi ấy nhỉ?

Guan Lin nhăn mũi, cằn nhằn:

- Seonho đang luyện thanh ở tầng 3, anh có muốn em cùng đi không đấy?

Jaehwan đã quá quen thuộc với nhân viên Cube, cả các công ty khác cũng vậy, những sáng tác của cậu rất tuyệt vời, nó bù trừ cho cả tính cách những lúc hay "trời ơi đất hỡi" của cậu.

- Tuỳ em, nếu mệt thì nghỉ ngơi một tí, lát xong việc mình đi uống chút chứ nhỉ?

Cả hai ngưng lại ở cửa chờ thang máy và Guan Lin nhanh nhẹn bấm tầng cho Jaehwan.

- Không được, em phải về với Jihoon.

- Ồ? Làm lành rồi?

Jaehwan tròn mắt, trêu ghẹo bằng cách chọc tay vào mạn sườn người bên cạnh, cậu xem xét biểu tình vui vẻ của Guan Lin khi gật đầu liên tục và niềm vui dần lây lan trước lúc chợt nhớ ra điều gì đấy:

- Vậy chuyện bệnh của em nó biết chưa?

"Ting"

Cửa thang máy mở ra, là quản lý của JGTS.
Cả Guan Lin và Jaehwan cúi đầu chào, anh ta cười tươi như hoa, bất kỳ ai trong công ty cũng đều biết anh rất thích làm việc với Jaehwan, thích nghe Jaehwan hát và đúng rồi đó, quản lý JGTS là fan bự của Jaehwan.

Khó khăn lắm cả hai mới thong thả bước vào thang máy.
Cửa đóng lại.

- Một phần thôi, em không muốn anh ấy lo lắng.

Guan Lin tiếp tục cho câu chuyện còn dở dang và Jaehwan trâm ngâm suy nghĩ, Guan Lin là đứa nhóc anh thương nhất, là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, tuy nhiên luôn ôm đồm mọi thứ vào mình, tự làm bản thân mình mệt mõi.

- Thế hôm nay em càng phải đi với anh rồi.

Cả hai cùng bước ra khỏi thang máy và lại thêm một màn chào hỏi mới khi bọn họ ngừng lại ở đúng tầng 3.
Trước khi Guan Lin quay xuống phòng tập, Jaehwan ngập ngừng nói nhỏ:

- Mà em hỏi Jihoon... việc đấy chưa?

Đưa tay chào tạm biệt, Guan Lin âm trầm:

- Em chưa... Nhưng chắc là không cần đâu.

———

- Chúng ta kết thúc ở đây thôi. Anh biết đấy, em quay lại với Guan Lin rồi.

Jihoon chôn thân trên giường, nửa nằm, nửa ngồi, vạt áo choàng hờ hững vắt quanh hông. Câu nói thốt khỏi miệng cậu trơn tru đúng lúc một người khác bước ra từ phòng tắm, mái tóc đen nhánh của cậu ta ướt đẫm nước, vừa nghe thấy liền không nén được ngỡ ngàng mà tròn mắt nhìn xuống.
Nam nhân nghiêng đầu, như đang cố tiếp thu mớ thông tin Jihoon mới nói, sau đó không nhanh không chậm lại tiếp tục công việc lau tóc đang dở dang.

- Ồ, nhanh hơn anh nghĩ.

Không khí tràn ngập sự khó xử, ngượng ngùng, bọn họ đáng lý ra không nên đưa nhau đến bước đường này.
Cuộc sống bình thường đã nhiều cám dỗ rình rập, là nghệ sĩ lại càng dễ bị vướng cạm bẫy tối tăm đằng sau sân khấu nhiều hơn, hoặc do lợi ích, hoặc do ham muốn, hoặc do cái tôi, hoặc do ti tỉ những lý do điên rồ khác.
Ai rồi cũng bao biện và giấu mình trong vỏ bọc vô cùng hoàn hảo.
Ai rồi cũng ít nhất vài lần trong đời đi lừa dối một ai.

Qua bao lâu không rõ, chỉ đến khi người kia dụi đi tàn thuốc đã cháy hơn quá nửa vào đáy gạt tàn, thanh âm trầm thấp của Jihoon mới vất vả tràn ra:

- Thật xin lỗi anh.

Vẻ mặt mới lúc nãy còn nhiễm màu tình dục bây giờ tối lại, nam nhân quen thuộc dù cố điềm nhiên cài nút áo sơ mi lại cho chính mình, nhưng lại không cách nào giấu tiếng thở dài mệt mõi:

- Thật đau lòng mà. Anh còn hi vọng em đã có một chút gì đó thích anh.







—————————————————

Hi Guys, Mị quay lại rồi đây! Chúc mọi người ngày cuối tuần vui vẻ :3

Tiết mục đoán nhân vật xin phép được bắt đầu :)))))

Ai đoán đúng, quà là chap Extra của fic này luôn. Có thể tuỳ chọn CP (Hiện tại mình ship có PanWink nè, NielSung nè, ChamHwi nè, ngoài ra fic còn có CP JinMin, LiHyun, MinHwan)
Có thể chọn CP luôn sau khi đoán nhé, sẽ tính cho người đoán đúng đầu tiên, ko chơi lầy cmt hết tên :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net