Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ sau đó cố gắng vỗ về chính bản thân rằng cả hai đã say ngủ, nguỵ trang hơi thở thật giống, thật tự nhiên, dù Guan Lin và Jihoon biết rõ: người bên cạnh mình không những đang thức, mà hơn hết còn thức rất tỉnh táo.
Sóng biển vỗ rì rào đằng xa, cái lạnh ùa vào chiếc lều trống trải, bàn tay Guan Lin nắm lấy góc chăn đang bọc lấy Jihoon chặt hơn bao giờ hết, như nắm lấy chút cố chấp sau cùng của bản ngã đang trôi đi cùng ti tỉ cảm giác rạo rực mơ hồ.

- Guan Lin, tim em...

Jihoon nhịn không được nữa, buồn bực mở mắt, thứ làm cậu hối hận nhất chắc cũng là việc mở mắt này thôi.
Cậu tự nói, tự ngập ngừng, nghẹn cứng với những luồng suy nghĩ điên rồ nhảy lambada trong đại não.
Mặt Guan Lin rất gần, cả hai cách nhau bằng chiếu dài vài đốt ngón tay, cậu ta cũng mở mắt, và điều chết tiệt nhất là Guan Lin thực sự đẹp trai quá mức cho phép của loài người.
Bọn họ nhìn nhau.
Tuyệt, Jihoon chắc rằng nếu bây giờ cậu đem tai mình nhúng xuống nước, nó liền có thể lập tức kêu lèo xèo liên tiếp mấy tiếng liền.

Guan Lin đảo mắt một vòng, không đặt tiêu cự cụ thể lên bất kỳ thứ gì, nhỏ giọng:

- Em cũng không biết tại sao như thế nữa, thật kỳ cục... nhưng em thẳng mà.

Có một bé quạ, đen từ lông đầu đến lông đuôi bay ngang qua chiếc lều số 38, kêu quác quác, minh chứng cho việc Jihoon đã đơ mất mấy mươi giây chỉ để cố phân tích những thứ mình vừa nghe thấy mà thôi.

- G-Guan Lin, anh chưa nói gì về việc thẳng hay không thẳng cả.

Tiếng lắp bắp trộn cùng tiếng gió tạt mạnh vào tấm bạt, kéo theo cơn lạnh sống lưng mới nhất trùm lên cảnh vật quanh đây, cơn ngượng ngùng đánh úp, ngay khi câu nói kia bất chợt thốt ra, dù rõ ràng không ai trong bọn họ chấp nhận mình đã bước một chân sang con đường mà bản thân chưa từng bước sang đấy bao giờ từ trước đó.

- Nhưng anh có ý như thế còn gì?

Guan Lin buồn bực nói, cũng chẳng hiểu bản thân đang buồn bực điều gì, tay cậu ta vòng quanh phía ngoài chăn, chút ý định dời ra cũng không hề nhắc đến.

- Anh nhất định là có ý như thế, em biết mà, kiểu như em tha cho anh hết lần này đến lần khác khi anh vi phạm nè, khiến Sohye thích em rồi lại không quen cổ nè, cả cái cách mà anh hỏi em lúc nãy nữa nè...

Cậu ta lầm bầm oan ức trong khi hành động phô ra trái ngược hoàn toàn, Jihoon chắc chắn sẽ băm cậu ta ra bã, bởi trước đó không bao lâu, cái cách mà Guan Lin bọc lấy cậu, thì thầm chúc ngủ ngon trên tóc cậu, hơi thở phà ra nóng hổi như một nụ hôn đã thành hình trên đó khiến não Jihoon vội vã xách vali đi du lịch thật xa.

- Thả lỏng và ngưng làm mọi thứ kỳ cục hơn đi Guan Lin, anh sẽ giết em mất thôi nếu em cứ lặp đi lặp lại mấy điều như thế.

Jihoon rên rĩ, cựa quậy trong vòng tay đã sớm bị biến thành một cái ôm mạnh mẽ từ lâu.

Tiếng bước chân truyền đến ngày một gần kèm theo đó là tiếng nhắc nhở của Giáo Viên:
"Lều 38 không được làm ồn, tắt đèn đi, có biết tiết kiệm điện cho Quốc Gia là gì không hả?"

Jihoon bị doạ cho giật thót mà trợn trừng cặp mắt vốn đã đủ to của bản thân mình.

Guan Lin lại nhìn cậu, nhoài người về phía xa để làm theo yêu cầu bởi rõ ràng cả hai không muốn gặp thêm nhiều rắc rối, chí ít là việc bị gọi dậy trong đêm, bị càm ràm về hàng tá vấn đề vĩ mô mà bọn họ không cách nào hiểu nổi.
Mọi thứ sẽ ổn, rất ổn nếu khi trở lại tấm bạt nơi cả hai đã nằm trước đó, khoảng cách của Guan Lin và Jihoon không gần hơn cả lúc ban đầu.

- Tim anh cũng khoẻ ghê.

Thanh âm trầm thấp của Guan Lin như thể đang cười, bởi cậu cảm nhận rõ hơn nhịp đập lộn xộn từ trong chăn truyền đến.
Bọn họ rất mâu thuẩn, cả hai.

Nỗ lực làm rõ mọi việc của Jihoon hoàn toàn trôi vào bế tắc khi màn đêm đen kịt quấn lấy bọn họ, mùi nước hoa xa lạ của Guan Lin sau một hồi cũng không hề mang về cảm giác xa lạ nữa rồi.
Trái tim trở nên đồng điệu, và Jihoon không hề muốn thừa nhận chút nào cảm giác rộn ràng, ấm áp tự bên trong.

Nắng chiếu từng tia đầu tiên lên các túp lều đủ màu, đủ sắc, vờn lấy bờ cát trắng ngần trải dài tít tắp phía xa, thanh âm rì rầm bắt đầu lớn dần thêm biến thành những câu đùa nghịch đầy vui vẻ, và từ lều số 38, tiếng kêu đau đớn khẽ thốt ra từ một kẻ vẫn còn mơ màng từ giấc ngủ đêm qua...

Woojin tìm thấy Jihoon ngồi thẫn thờ bên cái lều chỉ còn mỗi khung sắt của nhóm cậu ta, vì tấm bạt phủ lên ngay từ đầu đã bị lột đi, mang trải bàn rồi vứt ở tận đẩu, tận đâu xa lắm.

- Trán mày làm sao thế? Hot style dành cho cặp đôi à? Tao cũng vừa mới thấy Guan Lin cùng cái trán y chang.

Woojin ngồi xuống bên cạnh thằng bạn thân, tò mò về dấu tích đỏ chót và sưng lên đầy bắt mắt.

- Tao dùng đầu tao đập vô đầu ẻm, rồi tao bỏ chạy.

Jihoon đều đều nói, không bận tâm ánh mắt sáng rỡ của tên nhiều chuyện Woojin đang phấn khích liếc sang mình.

- Nên lý do là gì?

Cậu ta hỏi, đầy dè chừng, đầy rào đón, chiếc răng khểnh lấp ló bên khuôn miệng và Woojin chà sát đôi tay vào nhau thích thú khi vừa nghe được thứ mình mong muốn cực dễ dàng.

- Khi tao mở mắt ra, tao đã thấy Guan Lin kề gần tao lắm rồi, ánh nhìn y mấy tên già dê ưa xàm sở, tay tao không động được, vì tao cuộn chặt chúng vào chăn, nên tao dùng đầu, "bammm", ngân hà như nổ tung vậy, toàn trăng và sao, sau đó tao chạy ra đây, và gặp cái mặt ám khí như hố đen vũ trụ của mày.

Woojin chậm chạp chau mày chỉ để ngẫm xem rằng có phải mình đang bị kéo vào cơn bực bội lãng xẹt của tên bạn thân dù chẳng động tay, động chân gì cả hay không.

- Thứ vô duyên không lối thoát, cầu mong sóng biển tràn lên, cuốn đi sự vô duyên thúi quắc của mày.

Jihoon không quan tâm, cũng không đủ thời gian để quan tâm xem Woojin ôm bao nhiêu oan ức vào người, cậu ta cần niệm bùa chú, đọc kinh thánh, hoặc bất cứ thứ gì nghĩ ra để xua đi cảm xúc quái dị ngày một lớn dần.

Woojin sáp lại gần Jihoon lần nữa khi người kia không hề nhúc nhích dù một ly sau khi cậu lượn đi cả buổi, cậu đã không ở đây vào ngày cắm trại đầu tiên, vì một số vấn đề, và cảm thấy tụt hậu làm sao khi buộc phải đi loanh quanh tìm hiểu về mọi thứ.

- Tại sao Guan Lin lại như thế với mày được? Công bằng mà nói thì có phải đây là lần đầu cậu ta thấy có một người ngủ tướng xấu giống mày không? Hoặc muốn giết mày trừ hại cho đất nước? Hoặc khả năng lớn nhất là mày là đang có ý với người ta nên mày mới tưởng tượng ra mấy thứ điên rồ giống như thứ mày đã nói vừa rồi?

Jihoon gào lên, như thể nếu ở đây không phải là một buổi cắm trại, vậy cậu sẽ ngoác mồm thật to, rồi cắn đứt đầu của tên phản bạn Woojin.

- KHÔNG nhé, KHÔNG bao giờ, đồ ĐIÊNNNNNN!

Woojin cong chân bỏ chạy, vòng quanh đống sắt của cái lều cất dở dang, tuông ra tràn cười vô cùng sảng khoái:

- Nếu mày không có ý gì, vậy mày dám cược không?

Jihoon đã gỡ dép ra khỏi chân, tiện tay ném đến, trật lất.
Sóng biển gào cùng tiếng gào của Jihoon, nhưng có phần háo hức, vui vẻ hơn cậu.

- Cược cái gì?

Woojin ngừng lại và lẩm nhẩm, có lẽ thứ Jihoon hối hận nhất cuộc đời này cũng là lời chấp nhận thách thức gàn dở ấy mà thôi.
Nắng ban trưa chiếu nghiêng nghiêng nụ cười gian ác nở toe toét, chiếu sáng những giọt mồ hôi rơi xuống không ngừng vì giận dữ hoặc buồn bực của kẻ bị dụ dỗ thành công:

- Mày hôn Guan Lin một phát, nếu Guan Lin không tát mày vêu mồm hoặc ít nhất không đẩy mày ra, hơn hết mày nhận thấy là mày không ghét việc này đến thế, vậy mày thắng và muốn cái quần gì tao cũng sẽ mua cho.

———

Hé lô mấy bồ!
Hôm nay là ngày cuối năm rồi, chúc mấy bồ ăn tết vui vẻ, khoẻ mạnh, hạnh phúc bên gia đình :3

Bắn tim chíu chíuuuuu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net