Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Guan Lin chau mày, nghiêng đầu nhìn lại, cái cách cậu ta nhếch mép hời hợt trả lời thật khiến người khác muốn đuổi đánh:

- Ờ hơ.

Nhấc chiếc ghế cạnh Jihoon nhích ra, Guan Lin ngồi xuống, trời bên ngoài nóng muốn chết, thế mà cậu ta không có khái niệm giữ khoảng cách cơ bản chút nào, cái máy quạt nhỏ xíu góc căn tin bình thường quay ì ạch như thể đợi đến ngày nghỉ hưu, hôm nay lại bị tên cao ngần này chắn sạch.
Woojin phía đối diện, kiểu gì cũng đều thấy mình là tiểu tam bé nhỏ đang được bao nuôi.

- Nên là anh và Jihoon đang ăn mì nè, em muốn ăn không?

Woojin nhả trở ra miếng mì vừa cắn, đẩy lại phía Guan Lin, trong khi mặt cậu ta cứ đen dần đều.

- Em không.

Nắng bên ngoài có lẽ gay gắt hơn, hoặc do ruột gan cồn cào nên không khí càng nóng lên hơn nữa, mồ hôi Jihoon không ngừng nhỏ xuống, và Woojin nghi hoặc việc có hay không cậu đã thua trong trò cá cược mất rồi.
Thực ra cậu cũng không chắc lắm, với cá tính của Jihoon, cậu ta thắng rồi lẽ nào lại ỉm im không nói? Dù gì hôn được Guan Lin một cái, cũng chẳng giao kèo là hôn cụ thể ở đâu, còn cảm giác cá nhân mà nói thì buông bừa một vài câu chẳng lẽ lại là chuyện khó hay sao?
Guan Lin có ý với Jihoon, chuyện này Woojin chưa từng nghĩ đến, nhưng bối cảnh thế này cũng không thể không tin.
Lý do duy nhất mà Woojin nghĩ ra, có lẽ Jihoon cũng bắt đầu có cảm giác, không chắc là thích hay không, nhưng tên cù lần này hiện giờ đang bối rối.

Vậy thì sao? Nếu Woojin giúp mối quan hệ này ra ngô, ra khoai, vậy hổng phải là cậu có thể tận dụng cặp chân dài kia để PR cho mớ giày đang ế hả?

Đầu Woojin không được sự cho phép của chủ nhân, bắt đầu tính toán về lợi nhuận mỗi ngày mình thu được, ánh mắt dần sáng lên, và nụ cười cũng dần trở nên thiếu đạo đức một cách rõ ràng.

- Vậy anh ăn no rồi, phải lên lớp trước, em mang nó về hộ anh nhe ~

Ý tứ hiện rõ qua từng câu chữ, Jihoon nuốt cục tức nhìn theo Woojin nhảy chân sáo xa dần, cầu xin cậu ta mang mình đi trong vô vọng và bất lực.
Bữa ăn này cậu phải trả cho tên ác độc ấy, thế mà cậu ta lại chẳng chút thương tình.

Tiếng chuông reo vào lớp vang lên, Jihoon ngồi dính với chiếc ghế gỗ, chờ đợi ngọn gió nào đó hãy mang Guan Lin bay về phương trời thật xa xôi, thế nhưng cuộc sống bất công dán chặt Guan Lin vào ghế, dán khuỷ tay cậu ta chống trên bàn, dán mắt cậu ta vào khuôn mặt Jihoon lúc đó.

Nụ cười nhè nhẹ tựa đùa nghịch cùng những tia nắng ngoài sân, Guan Lin nhìn cậu, cậu nhìn những ngón tay mình đang miết trên mặt bàn, chăm chú đến độ muốn tách lớp sơn khỏi bề mặt gỗ làm đôi.

- Anh tránh em à?

Guan Lin hỏi.
Đương nhiên Jihoon không thể nói "ừ", chuyện ngượng ngùng này cậu không quen, cậu có thể oai hùng đứng dậy, lật cái ghế sau lưng mình ngã nhoài xuống đất, có thể chỉ tay năm ngón vào mặt tên kia, nói với cậu ta rằng hãy thôi làm phiền đến cậu, yeah, điều đó là hoàn toàn có thể, nhưng Jihoon không hề có chút tin tưởng nào về việc tay mình đặt trên cái trán nhẵn nhụi ấy sẽ không run, môi mình sẽ không mấp máy và lời thốt ra sẽ rạch ròi chứ không vấp váp, hụt hơi.
Jihoon muốn mình có khả năng của một chú tắc kè, tặc lưỡi một phát, cả cơ thể liền biến thành màu trùng với màu bức tường bên cạnh, nhấc chân một cái, liền nhảy thật xa.

Tiếng thở dài khẽ khàn thốt ra và Jihoon vô thức nhìn về nơi ấy.

Bờ môi này, cmn cũng quá ngon đi.

Jihoon há miệng ngẫm nghĩ, trong vài giây liền giật nảy cả người.
Chuyện quái gì xảy ra vậy? Sự sến súa của Guan Lin đã lây lan đến cậu rồi ư? Rằng Park Jihoon thẳng tưng như cái trụ điện ngoài kia lại ngẫm nghĩ về đôi môi của một thằng con trai khác? Rằng crush Sohye, tượng đài vĩnh cửu trong lòng cậu đã bị bốc quăng ra khỏi vũ trụ mất rồi?

Oh no! Nó hong ngon chút nào, nó chỉ giống một miếng đào chín mọng nhưng chát ngắt, giống miếng thịt sống lấp lánh chờ đem nướng trong khay, giống thứ chết tiệt nào đấy mà mình cực kỳ căm ghét.

Jihoon mất dần ý thức về việc mình đang lẩm bẩm trong tiềm thức hay nói ra ngoài miệng, Guan Lin nhìn cậu khó hiểu, như thể cậu rõ ràng là một sinh vật ngoài hành tinh mà Woojin từng đề cập trước kia.

- Anh ghét em à?

Guan Lin im lặng hồi lâu chợt hỏi, phản xạ không điều kiện lại đem bán đứng Jihoon.

- Không.

Cậu trả lời nhanh còn hơn những gì tốc độ não có thể loading kịp.

- Ừ, vậy là cũng thích em.

Giọt mồ hôi nhỏ tách trên cổ áo, rốt cuộc đây là dạng nhận thức lệch lạc nghiêm trọng đến nhường nào?

Căn tin không còn lấy một bóng người, cả cô chủ lắm lời thường ngày cũng nhất quyết không nhìn về phía họ.

Guan Lin đứng dậy thanh toán phần ăn, và việc của Jihoon là thận trọng xem xét phần trăm mình sẽ được thả đi ngay sau đó.

Còi cảnh báo đã vang nhưng một kẻ chậm phản xạ như Jihoon không kịp nghĩ ra mình cần làm gì mới phải, nên là cứ thế đợi tên nhóc khoá dưới lôi đi, băng qua hàng cây xanh rợp bóng, băng qua hành lang vắng lặng tiếng cười, bước dọc cầu thang, nơi dẫn đến lớp Jihoon nhưng cậu lại không lần nào buông đôi tay ấy.

- Anh cứ đóng băng mãi thế á? Đến lớp rồi.

Guan Lin nói, gõ vào đầu Jihoon, như thể niệm một câu bùa chú giải trừ lời nguyền nào đó, và mặt Jihoon bắt đầu đỏ lên bởi những tiếng xì xào.

- Thích nắm tay em đến thế?

Guan Lin cười xoà sau câu nói, một lần nữa Jihoon lại trưng ra bộ dạng đáng yêu.
Con mèo này, tại sao lại ngây ngô đến thế? Có phải là sự trừng phạt cho tính cách khó ở của cậu chăng?

Thật sự cậu không nghĩ mình cần thiết phải quá thích thú đối với một người, càng không nghĩ người đó là một tên phá phách, Jihoon bước vào cuộc sống của cậu, nhẹ nhàng như việc cậu đã luôn chừa trống một chỗ trong lòng, đề phòng mọi thứ, cấm tiệt bất kỳ ai lảng vãng đến gần, thế nhưng cậu ta cứ nghiễm nhiên ngồi vào nơi ấy, thoải mái và chiếm hữu như thể nơi này chỉ dành cho mỗi cậu ta, rằng từng ngày trôi đi, cái tôi của Guan Lin, cái kiêu ngạo, lạnh lùng của cậu bị mài giũa, bị nung cho mòn rũ, sự ngang nhiên không phép tắc đó, lại dần dà trở thành một thói quen, và nếu vài ngày không gặp Jihoon, Guan Lin sẽ nhớ đến cồn cào kẻ ngô nghê, tham ăn, lắm lời, dễ đoán ấy.

Tình yêu có vẻ là thứ xa xôi, đối với Guan Lin, cậu không chắc mình bằng lòng hi sinh mọi thứ để ở bên người ấy.
Nên cậu sẽ diễn đạt bằng thương, cậu thương và muốn bao bọc người kia đến khi còn có thể, rằng cậu mong có được nhau dù chưa nắm trong tay bất cứ thứ gì, rằng cậu sẽ cố gắng nhiều hơn để không làm lấm lem màu mắt ấy.

Tay Jihoon đã buông ra, nhưng hơi ấm từ những ngón tay vẫn còn vương lại.

- Muốn ôm anh một cái quá đi.

Guan Lin nói, mặc kệ ánh mắt một vài nữ sinh trong lớp đã biến thành trắng dã.

Thực ra chuyện khiến người khác ghen tị cũng rất tốt, nhưng mà thế này, có hơi kì cục phải không?

"Muốn ôm anh một cái quá đi"

Câu nói đó cử lởn vởn trong tâm trí Jihoon, làm phiền cậu ta đến khi bầu trời nhạt nắng, đến khi cơn gió đêm bắt đầu rục rịch, đến khi sân trường lũ lượt kẻ rời đi.

Cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong sâu thẳm, cào cấu Jihoon, nhưng cũng vỗ về những cơn nhoi nhói thi thoảng dâng lên.
Thay vì lặp đi, lặp lại những điểm đáng ghét, khó ưa từ khi gặp mặt, Jihoon vô thức nghĩ về hình ảnh người kia chịu khó thể nào để chiều ý bản thân.
Nhớ về nụ cười khác biệt Guan Lin dành cho mình từ quầy order quen thuộc, nhớ những dòng tin chào ngày mới, hay những lời chúc ngủ ngon, nhớ về vòng tay và nhịp tim điên cuồng ngày hôm ấy.

- Jihoon, có người đang đợi cậu kìa.

Tiếng bạn học gọi với vào trước khi bước qua bậc cửa, tia nắng cuối cùng chiếu qua hàng mi dài đen óng, chiếu đến tầm mắt Jihoon, xuyên qua hàng tá những suy tư mờ mịt mà cậu mãi hoài suy ngẫm.

Chưa từng có người đợi cậu, chưa từng!

Lai Guan Lin đứng dựa vào thanh chắn lan can, túi da đeo chéo bên vai, lười biếng xua những cô nàng đang vây lấy.

Trong giây phút cậu ta hướng mắt về phía cậu, Jihoon biết mình có lẽ không xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net