Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự bực bội đu bám Guan Lin cả tuần liền, cậu không biết mình đã ăn phải thứ quái quỷ gì nhưng cậu cáu gắt hơn và dễ bị chọc điên hơn.
Ngọn nguồn rất có thể bắt đầu bằng buổi tối thứ bảy chết tiệt vừa rồi, khi quán có quá nhiều khách, cậu chỉ là đang mệt mõi và nó hoàn toàn không hề liên can gì đến bản mặt cười như nông dân đến mùa bội thu của Jihoon khi ngồi đối diện với bà chị "không có xíu xiu gì đặc biệt" kia.

- Guan Lin, giãn cái mặt ra và mỉm cười đi, cậu định làm thẻ hội viên với style như táo bón lâu ngày ấy hả?

Daehwi quát lên, ngừng hẳn việc chụp cậu bạn bằng máy ảnh xịn sò, xinh yêu mới được mua cho của mình.
Cậu không muốn chút nào việc Guan Lin nhìn thấy những tác phẩm do cậu chụp và bảo chúng rởm đời.
Vấn đề ở đây là thái độ của cậu ta cứ như hạch vậy đó, thề là thánh thần hạ giới cũng sẽ chẳng thể giúp những bức hình kia có sinh khí hơn đâu.

- Hôm khác đi, nay mệt quá rồi.

Guan Lin phẫy tay, ngồi bệt xuống nền đất mát lạnh của sân thượng, giờ giải lao ở đây chẳng có lấy một bóng người, đại đa số đều tập trung ở căn tin cả.
Guan Lin không thích ồn ào, đương nhiên Daehwi cũng vậy, bọn họ không hẹn mà nhất trí cắm rễ tại đấy mọi ngày.

- Haizzzz... lại có chuyện gì? Chưa làm hoà với Jisoo sao?

Daehwi cẩn thận cất máy chụp hình vào balô, sau đó chậm chạp ngồi xuống, tháo chun buộc ở túi xoài, bắt đầu tráng miệng bằng món đồ chua khoái khẩu.
Răng mới cắn xuống, cậu liên nhăn tít mắt lại, xuýt xoa.

- Ờ... chưa...

Guan Lin nhàm chán trả lời, thình lình nhận ra mình cãi nhau với Jisoo đã khá lâu.
Ồ, đó chính là lý do khiến cậu bực mình?
Yeah, tất nhiên rồi. - Guan Lin lầm bầm.

Bằng niềm tin mãnh liệt vào ngọn nguồn của sự bức bối suốt những ngày qua. Guan Lin hẹn gặp Jisoo.

Cậu bình thản ngồi ở ghế dài trong khuôn viên trường, buông thõng đôi tay và mơ hồ suy nghĩ về mấy thứ linh tinh trên đời.

- Có việc gì?

Jisoo bước về phía cậu, vờ phàn nàn dù tâm trí cô đang nhảy cẩng lên vui vẻ.

- Noona tính bơ em luôn đấy à?

Guan Lin ngước đầu nhìn lên, mái tóc dài mềm mại của người đối diện bị gió thổi rối đôi chút.
Cậu nhận ra Jisoo đã gầy đi nhiều so với lần gặp trước, chắc hẳn tâm trạng của cô cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

- Là em tham công tiếc việc, chị chỉ tạo điều kiện cho em làm những thứ em thích mà không bị gò bó, chẳng phải em cũng vui vẻ, khoẻ mạnh thế còn gì?

Jisoo cằn nhằn không dứt, những thứ cô thốt ra khiến trán Guan Lin ngày một nhăn lại chặt hơn, đáng trách làm sao, khi cậu nhận ra bản thân còn bực mình hơn cả lúc nãy.

Thứ quái quỷ gì đã khiến tình yêu đơn thuần, ngọt ngào của bọn họ biến thành ngục tù áp bức, giam hãm tự do của nhau thế này?
Cả sự giận hờn kia nữa, có thể nào khiến nó trở nên đáng yêu không? Dù một chút?

- Ồ? Cho nên ý Noona là chúng ta sẽ chia tay luôn ấy hả?

Guan Lin từ bỏ sự kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại khi Jisoo lại tiếp tục nhai đi, nhai lại vấn đề cậu dành quá nhiều thời gian cho công việc làm thêm của mình, dù cậu chẳng cần quái gì mấy khoản lương part time rẻ bèo như thế.
Phủi bụi một cách thô lỗ trên ống quần, Guan Lin đứng thẳng người dậy và nói như tạt nước lạnh vào mặt người đối diện.

- Vì mấy chuyện vớ vẫn mà chị cứ cằn nhằn suốt, chị là người yêu mà lâu ngày em tưởng chị là má em không vậy đó.

Jisoo trợn ngược mắt, chưa bao giờ cô bị người nào nói như thế, càng bất ngờ hơn khi lời nói ấy thốt ra từ Guan Lin.
Cậu ta chính là người đề nghị cả hai quen nhau.
Cậu cũng là người đã luôn xuống nước dù cô có quá quắt thế nào đi chăng nữa.

- Lin... Em ngày càng quá đáng rồi đó.

Giọng nói bần thần, xen lẫn thất vọng.

- Chị thì không quá đáng chắc?

Guan Lin bật lại, sự khó chịu, giận dữ không rõ nguyên căn cứ thể được đà bộc lộ nhiều hơn.

- Chia tay đi, Chị hết chịu đựng nổi rồi. Đi mà quen mấy con não tàn vây quanh em đấy, và đừng có mà gọi cho chị lần nào nữa.

Jisoo hét lớn và chạy vụt đi.
Dù mạnh miệng là thế nhưng sớm thôi, cô sẽ lại khóc một mình.
Guan Lin biết rõ việc đó, cậu ngồi lại xuống chiếc ghế dài, vò rối mái tóc của mình, và trách móc bản thân thật sự như mấy đứa quái gỡ phát điên vào những ngày trưa hè nóng bức.

Bộ mày bị trúng gió độc hả Guan Lin? - Cậu tự lầm bầm chửi rủa chính mình.

"Bộp..."

Sau lưng có tiếng đồ đạc vừa rơi xuống.
Guan Lin quắc mắt nhìn, cậu sẽ con mẹ nó ghi tên đứa chết tiệt nào cả gan đi lòng vòng gần đây khi chuông vô tiết đã reo cách đấy hơn 10 phút.

- Jihoon?

Mặt Guan Lin giãn ra khi thấy đàn anh lúi húi nhặt chiếc điện thoại đáng thương nằm trên nền cỏ.
Người đối diện trưng ra một nụ cười gượng gạo trước khi vẫy vẫy cánh tay của mình về phía cậu:

- Chào, Anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi và tất nhiên anh cũng không cố ý nghe gì cả...

Guan Lin nhăn mũi, cậu không biết là người kia có kịp chứng kiến cảnh tượng mình đã cư xử thô lỗ thế nào hay không nữa.

- Sao cũng được, vậy anh nghe thấy rồi?

- Ờ... hình như vậy. Anh không nghĩ là đẹp trai như em cũng bị đá nữa. Dù gì thì... cũng không được khóc đâu đấy, c-cố lên!

Khóc cái beep, mắc mớ gì cậu phải khóc? Vì cậu mới nổi điên với con người ta hả?
Lý do thuyết phục ghê ha? - Guan Lin nhướng mày.

Cậu hoàn toàn chắc chắn là Jihoon chỉ kịp nghe thấy Jisoo hét lên chia tay, và hết, có thế thôi.
Bởi ngay sau khi ngồi xuống cạnh cậu, Jihoon đã không ngừng an ủi, động viên cậu bằng những câu triết lý sống quái dị nào đấy, nó còn tệ hơn cả việc ngồi vắt óc viết một bài văn dài mấy ngàn từ chỉ để phân tích một hình ảnh chết tiệt từ bài thơ của môn học mà Guan Lin căm thù nhất.

- Cảm ơn anh... nhưng em vẫn buồn, và em đang định hỏi là tối nay anh có đang rảnh không?

Jihoon ngưng lại đôi chút để nhìn qua Guan Lin. Thật ra thì cậu bận nhưng cậu cũng lo lắng cho tên nhóc chân dài đẹp trai kia nữa. Bọn họ không thân nhau, tất nhiên rồi, nhưng kẻ đa sự như Jihoon, ngoài phá phách thì thứ khiến cậu ta thích thú nhất chính là lo việc thiên hạ.

- Ồ, anh có hẹn... ừm... đi xem phim...

Jihoon ngập ngừng nói.

- Với Noona đi cùng hôm ở quán coffee á?

Guan Lin hỏi ngược lại, hoàn toàn quên bén đi lời thề thốt ghi tên kẻ nào đấy vào sổ vi phạm.

- Em đi cùng được không?

Jihoon vẫn còn đang gật gù với câu nói trước đó, ngượng ngùng khi nghĩ đến Sohye, đến việc sẽ mặc thứ gì vào tối nay thì Guan Lin khiến cậu hoàn toàn giật mình tỉnh mộng:

- C-cái gì?

Đôi mắt đen của Guan Lin trầm lại, cậu ta thở dài ngáo ngán.
Jihoon còn ngờ ngợ bởi cả hai đã kịp thân nhau từ khi nào đâu để cậu ta có thể tự tin đòi đi cùng như thế?

- Em thực sự buồn mà, em sẽ ngồi cách 2 người vài dãy ghế vậy...

Jihoon mê chết mấy thứ đáng yêu, ngoan ngoãn, và không ngoa đâu khi nói Guan Lin như một con chó bự ngồi khoanh chân trên ghế, buồn bực ném ánh nhìn về xa xăm vì không được chạy nhảy quanh vườn.

Cậu mềm nhũn ngay tức khắc khi đôi mắt đen láy ấy lại nhìn cậu thêm lần nữa để xác nhận là cậu ta không thể, nhưng Jihoon nhanh chóng đính chính lại những gì đã nói:

- Không cần đâu... đi cùng cũng được, bọn anh cũng chẳng biết nói gì với nhau.

Jihoon lắp bắp, cậu đoán mình sẽ hối hận vì đây chính xác là buổi hẹn hò đầu tiên của cậu cùng Sohye.

- Cảm ơn anh.

Cảm giác tội lỗi nhanh chóng bị phủi sạch khi Guan Lin cười toe toét, thay vào đó là cảm giác có thứ gì đấy rất không đúng đang diễn ra.

———

- Guan... Guan Lin...

Tiếng gọi trong trẻo phát ra từ cô gái khá quen mắt trong thời gian gần đây của Guan Lin.

- Vâng Noona? Chị đến đây có việc gì sao?

Guan Lin cúi thấp người, nhìn thẳng vào người đối diện, khuôn mặt cô thoáng ửng hồng và mép Guan Lin nhếch lên thật khẽ rồi trở về trạng thái lạnh lùng vốn có.

Vâng, người đứng trước mặt Guan Lin lúc này không ai khác là Sohye.

- Em có phải... có gì đó với chị không?

Guan Lin quệt mồ hôi trên trán, cậu ngưng hẳn việc tập bóng rổ của mình lại, chỉ vì để ra đây gặp crush của Jihoon, xem xem chiều nay cả hai lại có đi đâu chơi và cậu đi theo nữa thì có được hay không.

- Ý chị là sao?

Guan Lin mím môi, vờ suy nghĩ.
Cậu đã khá quen thuộc với việc đi xem phim cùng, đi ăn cùng, đi trung tâm vui chơi cùng, thậm chí là ngồi cùng bọn họ chỉ để im lặng thế thôi.

Jihoon cằn nhằn liên tục về việc Guan Lin mất quá nhiều thời gian để quên đi cô người yêu cũ, cũng không ít lần điên lên vì cậu chẳng chừa cho cậu ta chút không gian riêng tư gì cả, thật là chết tiệt khi ba tuần trôi đi, và Jihoon còn chưa con mẹ nó nắm được ngón tay của crush.

- Em luôn cố tình xuất hiện trước mắt chị, và hay nhìn chị... như là...

Guan Lin lùi lại một bước, đắn đo đánh giá tình trạng của bản thân và thực sự cảm thấy là mình đã cư xử như một đứa quấy rối.
Cậu thực sự có buồn vì việc của Jisoo, nhất định là thế.
Cậu đã định đi chơi cho khuây khoả đầu óc một ngày thôi, cái ngày đầu tiên bắt đầu công cuộc nhúng chân cản trở các buổi hẹn hò của Jihoon và crush.

Mọi thứ sẽ kết thúc chóng vánh nếu như ánh mắt của Sohye không liên tục nhìn chòng chọc vào cậu như thể nếu Jihoon không có ở đó thì cổ sẽ nhảy bổ vào cậu vậy. Y hệt như những đứa con gái khác, có người yêu thế nhưng cứ lượn lờ quanh cậu, bất kể khi nào cậu vô thức nhìn qua, liền nháy mắt mấy cái.

- Chị nghĩ thế nào? Chị biết sẽ khó xử lắm mà vì Jihoon thích chị.

Guan Lin vuốt môi, cậu không muốn Jihoon dính dáng đến loại người này.
Dù Jihoon chẳng ngoan hiền gì cho cam, nhưng suy cho cùng thì bản tính cậu ta rất lương thiện và cậu ta còn chưa kịp có mối tình nào đàng hoàng cho đến lúc này cả.

- Ồ, chị và Jihoon là bạn bè thôi.

Sohye chối bay, chối biến thứ Guan Lin vừa nói.

- Thật chứ? Chị không thích Jihoon à? Tại sao?

Guan Lin khẽ chau mày, đã biết ngay từ đầu mắt nhìn của Jihoon rất tệ, nhìn cái bình bông di động này đi, có cái gì mà crush cơ chứ?

- Cậu ấy đáng yêu thật... nhưng chị thích kiểu... giống em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net