Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mắt của Thalia và Jason ánh lên bão tố khi nghe câu kết luận của Leo. Cả hai nhìn nhau với nét mặt bất ổn. Thấy được điều đó, Leo hỏi: "Ừm, có chuyện gì vậy? Các cậu biết gì đó về cậu ta rồi à?"

"Leo, tớ nghĩ chúng ta nên ngồi lại. Tớ có một chuyện cần kể cho cậu biết." Jason nói.

"Nghe được đấy. Vậy vào nhà bếp nhé?" Leo đề xuất.

"KHÔNG." Jason và Thalia đồng thanh. "Ý tớ là, được thôi, sau khi cậu tắt hết mấy cái bẫy mà cậu đặt trong tòa lâu đài này."

"À phải rồi." Leo nói, rồi rút ra trong túi một cái đồ bấm trông như đồ bấm gara. Cậu ấn một nút, và một tiếng BÍP vang lên. "Xong rồi đấy. Ai muốn ăn Salsa với sốt Tobasco nóng nào?"

"Không cảm ơn." Thalia đáp. "Chúng tôi mới vừa ăn ở Mỹ xong."

"Cho tớ hai cái vậy." Jason đáp. "Nãy giờ phóng điện tiêu diệt tên người máy ngoài kia tốn năng lượng quá."

Hai chị em nhà Grace ngồi một bên, với Leo và Calypso ngồi bên đối diện. Calypso dùng phép thuật để những món đồ ăn tự làm, và sau đó tự đặt lên dĩa đưa ra bàn. Jason thắc mắc: "Tôi tưởng sau khi rời Ogygia, cô sẽ bị mất hết sức mạnh và trở thành người phàm?"

"Tôi đã từng như vậy." Calypso đáp. "Cho đến khi tới lâu đài này. Nơi này có một thư viện lưu trữ rất nhiều loại sách cổ và hiếm, trong đó có những cuốn sách dạy về phép thuật. Vì thế tôi đã dần học được cách lấy lại phép thuật của mình. Cần phải mất thêm nhiều thời gian nữa để quay lại 100% quyền năng, nhưng tôi sẽ làm được."

Thalia tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tòa nhà này có một thư viện có sách dạy phép thuật?"

"Nó là một lâu đài thì đúng hơn." Leo đáp. "Hades đã mua lại nơi này từ tận thế kỉ 17, và vẫn sở hữu nó cho đến bây giờ. Do đó khi tớ phải tới đây làm nhiệm vụ, ông ấy đã cho tớ ở lại nơi này. Và tớ đã cải tiến nó bằng cách đặt các cái bẫy, cậu thấy đấy. Đề phòng bọn quái vật đánh hơi ra tớ và chui vào đây mai phục."

"Hades mua một tòa lâu đài ở Anh ư?" Thalia thắc mắc. "Để làm gì cơ chứ?"

"À, chị cũng biết là các vị thần Hy Lạp di chuyển tới những nơi mà nền văn minh trở nên chói lọi nhất đúng không?" Leo nói. "Trước khi Hợp chủng quốc Hoa Kì đạt được điều đó, thì nơi có nền văn minh phát triển nhất..."

"Chính là châu Âu này." Jason đáp. "Tớ cũng có nghiên cứu thêm trong khoảng thời gian sau trận chiến. Khi đó đỉnh Olympus được đặt ở nước Pháp, với lối vào Âm Phủ nằm ở nước Anh. Và tương ứng với đó là hai vị trí của trại Con Lai và trại Jupiter."

"Đúng vậy đấy." Leo đáp. "Do đó nước Anh này là một sân nhà cũ của Hades. Vì thế ông mua lâu đài này như một nơi trú ẩn khi dạo chơi trên trần thế. Mà cậu phải thực sự đọc qua số sách có trong thư viện đó. Nó có những cuốn nói về những khía cạnh của các vị thần Hy Lạp mà chỉ những ai biết họ có thật mới viết được. Ngoài ra, cũng có những cuốn nói về ảnh hưởng của các vị thần lên lịch sử hiện đại. Nhưng chúng ta sẽ bàn về việc đó sau. Vậy thứ mà các cậu muốn nói với tớ lúc nãy là gì?"

Jason nuốt nước bọt, rồi cố thu hết các can đảm còn sót lại trong bản thân để kể lại những gì cậu và chị Thalia chứng kiến, từ việc các tòa cabin bị sụp đổ, cho đến việc chứng kiến Hades và Poseidon nằm chảy máu loang lổ, rồi cuối cùng là đối mặt với cha của mình khi ông lăm le vũ khí trong tay tiến tới chỗ cậu. Sau đó hai chị em cậu được Hades dịch chuyển tới đây, và nhanh chóng thoát khỏi những cái bẫy của tòa nhà mà Leo đã đặt, cũng như hạ tên vệ sĩ người máy bằng đòn đoản mạch. Leo nghe xong chỉ biết im lặng không thốt nên lời. Thalia sau đó bình luận:

"Chúng tôi cho rằng đã có một cuộc chiến xảy ra giữa các vị thần. Tuy không rõ ngoài Hades và Poseidon ra thì các vị thần kia hiện đang như thế nào, nhưng tôi đoán họ chắc hẳn cũng đang gặp phải một tình trạng tồi tệ không kém."

Leo sau đó chắp các ngón tay ở hai bàn tay vào nhau. "Việc này tệ hơn tớ tưởng. Tớ đã đọc về giả định này trong một cuốn sách ở thư viện , nhưng không ngờ là nó lại xảy ra thật. Cách mà các cậu miêu tả các cabin bị sụp đổ, nó thể hiện việc đã có một sự khủng hoảng xảy ra với các vị thần."

Jason tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ý cậu là sao? Khủng hoảng như kiểu bản thể La Mã và Hy Lạp trong họ liên tục giành quyền kiểm soát ấy hả?"

"Đúng là như vậy, nhưng nó còn tệ hơn rất nhiều." Leo đáp. "Cuộc khủng hoảng này không chỉ là về nhân dạng, mà nó liên quan tới niềm tin. Niềm tin giữa các vị thần với nhau, cũng như niềm tin vào thể chế uy quyền của Olympus. Cậu bảo là cabin của Zeus vẫn còn trụ lại đúng không? Vậy vấn đề ắt hẳn là do niềm tin giữa Zeus và các vị thần đã không còn."

Một nét hoảng sợ hiện lên trên gương mặt Jason. "Chính xác thì lý do gì có thể dẫn tới điều đó?"

"Ông ấy có nói rằng chúng ta sẽ không lật đổ ông ấy đúng không." Thalia thuật lại câu nói của cha mình. "Rồi còn nói gì đó về việc tước đi sức mạnh của Hades và Poseidon."

Một sự bất ổn hiện lên trên gương mặt của Leo. Jason sau đó nói tiếp: "Còn nữa, lúc đang dịch chuyển qua bóng tối, tớ thấy một cảnh mộng." Rồi cậu kể lại cảnh Zeus nói chuyện với hai nhân vật bí ẩn, bảo họ đi tìm hai người con của Hades và Poseidon, cũng như nói chuyện với Nike về việc của một lực lượng đặc biệt nào đó đi tìm các vị thần khác.

"Ôi không." Leo thốt lên. "Tớ nghĩ là mình đã đoán được việc gì đã xảy ra. Zeus cho rằng các vị thần kia sẽ lật đổ ông ấy, nên đã đi trước một cách bằng cách tước đi hết sức mạnh của họ. Nhưng kiểu tước sức mạnh này không phải là tước do trừng phạt vì lý do chính đáng, mà tước đi vì một nỗi sợ mơ hồ nào đó, dẫn tới lòng tin giữa các vị thần trở nên rạn nứt nghiêm trọng. Chỉ có kiểu đó mới có thể tạo ra khủng hoảng lớn tới mức làm sụp đổ các cabin, những biểu tượng sức mạnh của các vị thần thôi."

Một sự im lặng đáng sợ tiếp tục bao trùm nhóm á thần (và á Titan). Jason hỏi: "Tước đi sức mạnh của các vị thần khác ư? Điều đó là có thể sao?"

"Với Zeus ư? Tất nhiên là có." Leo trả lời. "Ông ấy đã từng làm điều đó với Poseidon và Apollo khi họ hùa theo Hera để trói ông ấy lại nhằm bắt ông ấy phải thay đổi bản tính. Cậu nên biết rằng cha của cậu là người con duy nhất của Kronos không bị ông ấy nuốt. Do đó, Zeus có nguyên một tuổi thơ lớn lên dưới sự hướng dẫn và chỉ bảo của các thế lực cực kì nguyên thủy và hùng mạnh, vì thế quyền năng của ông ấy không chỉ đơn thuần là điều khiển bầu trời không thôi, mà nó thực sự bỏ rất xa nếu như so sánh với các vị thần Olympus khác. Ngay cả hai người còn lại trong bộ ba thần thánh là Hades và Poseidon cũng vẫn phải lép vế nếu Zeus thực sự tung hết sức mạnh của mình."

Tất cả sau đó không nói một lời. Calypso sau đó cất tiếng:

"Vậy ra tôi bắt đầu cuộc đời bị đày ải trên đảo Ogygia sau khi chứng kiến các thần Olympus lên ngôi, và giờ tôi bắt đầu cuộc đời mới sau khi thoát khỏi đó bằng cách chứng kiến họ bị truất ngôi à? Xem ra có vẻ thú vị rồi đây."

Leo quay sang nhìn Calypso với nét mặt ngạc nhiên. Mà cũng phải thôi, chính các vị thần là người đã khiến cô phải sống một cuộc đời mấy ngàn năm cô lập với thế giới bên ngoài, và họ còn nhẫn tâm đùa giỡn với hy vọng của cô khi liên tục cho các anh hùng cập bến tại đó để cô bầu bạn, nhưng rồi đều rời bỏ cô mà đi. Vì thế nếu như Calypso hiện có đang tỏ ra chút vui mừng khi nghe được tin này, thì cũng không thể trách cô ấy được. Thứ mà Leo cần làm lúc này là giữ tư tưởng cô ấy đi đúng hướng, rằng các vị thần Olympus vẫn đóng một vai trò quan trọng trong việc giữ nền văn minh trở nên trật tự và phát triển.

"Thế còn việc ông ấy ra lệnh cho hai người nào đó đi tìm hai người con của Hades và Poseidon? Ông ấy đang nói về Percy và Nico à?" Leo hỏi.

"Ban đầu tớ nghĩ là thế." Jason đáp. "Nhưng rồi cậu kể về việc cậu đang đi do thám một người con á thần chưa được công nhận của Zeus. Nó làm tớ có một giả thuyết khác, đó là Hades và Poseidon, mỗi người vẫn còn một người con khác chưa được công nhận giống như vậy. Và linh cảm của tớ mách bảo rằng cả ba người họ sẽ đóng một vai trò lớn trong những sự việc sắp sửa xảy ra."

"Nếu điều đó là đúng." Leo nói tiếp. "Thì nó hoàn toàn hợp lí cho những gì Hades đã làm. Ban đầu tớ nghĩ rằng ông ấy cử tớ theo dõi á thần này do lo sợ một vụ giống Asclepius hồi đó, khi ông đi hồi sinh người chết và làm đảo lộn cận bằng tự nhiên. Nhưng qua những việc xảy ra ở Olympus vừa rồi, tớ tin rằng đó không phải là lý do. Dường như Hades đã biết người này là con của Zeus từ lâu, và cũng biết là cậu ta sẽ đóng một vai trò gì đó trong cuộc khủng hoảng này. Đó là lý do ông ấy cử tớ theo dõi cậu ta. Ông ấy còn bảo tớ không được tiếp cận cậu ấy cho đến khi ông gửi cho tớ một dấu hiệu. Và việc hai chị em cậu cậu xuất hiện ở đây, tớ đoán đó chính là dấu hiệu được gửi."

Một khoảnh khắc im lặng khác diễn ra. "Vậy chúng ta có nên báo lại với hai trại ở Mỹ không? Về việc Zeus sẽ cử người truy lùng hai người con chưa được công nhận ấy?" Leo hỏi.

"Nếu đúng sự thực Zeus đã tước đi sức mạnh của các vị thần trên Olympus, thì thông điệp Iris giờ cũng là vô dụng." Thalia đáp. "Liên lạc bằng các hình thức điện tử hay vô tuyến thì quá nguy hiểm, do Zeus có khả năng nhận biết được những kiểu truyền tin bằng điện ấy, nên ông ta sẽ truy ra chỗ chúng ta ngay. Hơn nữa, có gì đó trong tôi bảo rằng hai trại dường như đã biết được thông tin này rồi. Cho nên chúng ta đành đặt niềm tin vào họ vậy."

" Được rồi." Leo đáp. "Nếu vậy thì chúng ta giờ nên nghỉ ngơi đi, để ngày mai trình diện cậu bạn á thần kiêm anh em cùng cha khác mẹ của hai người nào."

"Không thể đồng ý hơn." Jason đáp. "Bản thân tớ cũng đang thắc mắc vì sao một người con của Zeus lại có khả năng hồi phục mọi vật đây."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net