Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạo ra nước từ không khí. Thoạt nghe thì bạn nghĩ điều đó là một thứ bình thường với con trai Poseidon. Nhưng sự thật là không. Ngay cả Percy, á thần sử dụng nước thành thục nhất hiện tại, cũng không thể làm được điều đó. Cậu chỉ có thể điều khiển nước có sẵn mà thôi. Tạo ra nước từ không khí nó cần một sức mạnh ở đẳng cấp khác hẳn. Và có vẻ như Brock sở hữu điều đó.

Phaeton có vẻ như đã mất kiên nhẫn. Lửa quanh cơ thể hắn bốc cao lên và trở nên nóng hơn cũng như sáng hơn, cho đến khi nó dần trở thành nửa thân trên của một người khổng lồ làm từ lửa, với hai cánh tay, một cái thân dài, và một cái đầu lửa cháy phừng phực. Không khí trở nên cực kì nóng và ngột ngạt, khiến mắt của bộ ba á thần đứng gần Phaeton trở nên cay xè, phải nhắm nghiền. Phaeton nói với giọng thách thức:

“Nước của ngươi có thể đỡ được lửa bình thường, nhưng giờ ta sử dụng lửa từ chính Helios, lửa của mặt trời. Loại lửa được gắn với cỗ xe mà ta đã lái, loại lửa đã khiến đại dương  sôi sục, lòng đất nứt vỡ, thành phố, làng mạc, con người, gia súc đều chịu cảnh chết cháy khi cỗ xe của ta đáp xuống quá gần trần thế. Và giờ đây, ngươi sẽ được tắm trong nó. Thứ nước mà ngươi tạo ra sẽ nhanh chóng bị bốc hơi bởi nhiệt lượng từ ngọn lửa này.

Brock dường như không bị dao động bởi lời đe dọa đó. “Nếu vậy thì sao không cho ta trải nghiệm đi?”

Phaeton tỏ vẻ căm tức, và nhanh chóng điều khiển hình nhân lửa không lồ chồm tới Brock, toan nhấn cậu ngập trong lửa. Bỗng Brock nắm một bàn tay lại và quay lưng ra phía sau, cánh tay cũng đưa theo. Rồi ngay lập tức, cậu quay ngược trở ra, vươn nắm đấm thẳng vào phần không khí trước mặt cậu. Từ chỗ nắm đấm dừng lại, không gian quanh nó tỏa ra những vết nứt màu trắng sáng, như thể Brock mới đấm vỡ không khí vậy. Và từ những chỗ đó bắn ra một nguồn sóng chấn động mạnh tới mức tên hình nhân lửa bị thổi ngược trở lại và dập tắt hẳn. Nguồn chấn động đó bắn thẳng vào phần tường phía trên đầu Phaeton, gây ra một tiếng ẦM cực lớn, và chỗ tường ấy vỡ thành cát bụi, rơi những mảng bê tông cỡ vừa xuống rải rác phía Phaeton. Rất may bộ ba á thần nằm gần hắn không hề hấn gì. Chưa kịp hoàn hồn, thì Phaeton nhận ra Brock, vẫn đang ở bên kia bờ, đã vào thế cho một cú đấm mới. Hắn chỉ kịp đưa hai tay ra nhằm bảo “Khoan”, trước khi Brock vung nắm đấm ra và phóng thằng một luồn chấn động tới hắn. Cú đánh khiến hắn bị ghim chặt vào tường, với phần tường vỡ nát và bốc khói. Brock nhanh chóng đi qua hội ngộ với các á thần còn lại. Cậu tạo xung chấn đủ nhẹ lên chỗ mà Annabeth và Frank đang bị dính chặt trên sàn, phá nát nó ra. Annabeth trông như không hề hấn gì, nhưng phần bàn tay phải của Frank đã bị bỏng nặng. Cả bốn người nhìn sang Phaeton, giờ đây đã nằm bất tỉnh, với máu bê bết khắp người.

“Xem ra cậu đã thay tớ cho hắn ăn thịt bằm.” Frank khen ngợi Brock.

“Rất cảm ơn cậu vì đã nhanh tay cứu giúp.” Percy khen ngợi. “Giờ phải nhanh chóng ra khỏi đây trước khi có ai đó kéo tới  và thấy cảnh tượng nơi này.”

“Có đem hắn theo luôn không?” Brock hỏi, chỉ vào Phaeton.

Bỗng cơ thể của Phaeton bốc lửa xung quanh. Cả bốn á thần giật mình lùi lại. Annabeth bỗng nhận ra là dù lửa cháy xung quanh nhưng Phaeton vẫn nằm bất tỉnh. Từ phần sau lưng Phaeton bỗng mọc ra hai đôi cánh cũng làm từ lửa. Nó vỗ mạnh và nhấc cơ thể rũ rượi của Phaeton lên trời, bay thẳng qua cái lỗ mà Brock tạo trên phần tường gần trần nhà.

“Chắc hẳn tàn dư ý chí của Helios đã đem hắn đi.” Annabeth nói. “Nhưng giờ chúng ta nên đưa Brock về trại trước rồi tính sau.”

“Hoàn toàn đồng ý” Percy nói, rồi lấy trong túi áo ra cái còi câm để thổi, nhằm gọi O’Leary tới. Thông thường mất đến 2 phút để O’Leary chui từ bóng tối ra. Bỗng trên đầu Brock xuất hiện một vầng sáng. Cả bốn người nhìn lên, và thấy biểu tượng cây đinh ba của Poseidon lơ lửng trên đó. Nhưng không chỉ có vậy: Nó còn có dòng chữ S.P.Q.R ở dưới chân, với hai lá vòng nguyện quế kế bên, y chang như logo của trại Jupiter.

“Khoan đã, đó là biểu tượng La Mã à?” Annabeth thắc mắc.

“Chính là nó đấy.” Frank nói. “Vậy ra cậu ta không phải là con trai của Poseidon, mà là con trai của Neptune.”

“Neptune ư?” Brock thắc mắc. “Chẳng phải đó là cùng người với Poseidon sao? Khác nhau ở cách Hy Lạp và La Mã gọi thôi?”

“À, mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Percy giải thích. “Cậu biết là ngoài quê nhà Hy Lạp ra, thì các vị thần còn trở nên cực kì thịnh vượng ở La Mã. Do đó, họ đã xuất hiện thêm một bản thể mới dựa theo cách mà người La Mã nghĩ về họ. Chúng tớ gọi đó là bản thể La Mã.”

Brock nhướn mày ngạc nhiên: “Ok, cái này là mới đấy. Vậy ra tớ là con của Poseidon phiên bản La Mã. Thế có gì khác so với Poseidon ở Hy Lạp?”

“À, người La Mã họ cực kì sợ Neptune.” Frank giải thích. “Do ông đại diện cho biển cả, và người La Mã, đặc biệt là các chiến binh, rất sợ đi biển. Họ chỉ làm vậy khi thật sự cần thiết. Đó là lý do vì sao các lãnh thổ người La Mã chiếm được hầu hết đều trong vùng đất quanh quê nhà Rome. Và đất nước mà người La Mã mất nhiều thời gian để chiếm nhất là nước Anh, do nó là một đảo bọc bờ biển. Ngoài ra, ở nước Ý quê nhà, tai họa mà người La Mã hay hứng chịu nhất chính là động đất, một đặc điểm khác của Neptune. Vì thế, ở phiên bản La Mã, Neptune trở nên mạnh hơn rất nhiều so với Poseidon.”

“Vậy ra đó là lý do cậu có thể tạo ra nước từ không khí, cũng như đấm ra động đất từ không trung một cách dễ dàng như vậy.” Percy bổ sung.

Bỗng vụt ra trong bóng tối, cô chó O’Leary xuất hiện. Brock trở nên giật mình vì điều đó, nhưng sau khi được giải thích, cậu nhanh chóng ngồi lên lưng. Cùng lúc đó, có tiếng động của nhiều người đang tiến lại gần cửa phòng hồ bơi. Và cả bốn á thần cùng cô chó ngao địa ngục lao vào bóng tối trước khi có người đặt chân vào phòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net