CHƯƠNG BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong làng Khoa học Pháp... Sao mà phân biệt thế các Monsieur. H'nommer ơi!!!"

"..."

Nói rồi, cô chạy ra hành lang và giơ tay lên như kingkong và hét lên với chất điệu trẻ con:

"TA LÀ BÁ CHỦ! AHAHAHA." Nhìn cảnh đấy, Eric cười rớt cả hàm. Anh phì ngay một cái.

"ĐỪNG CƯỜI!!!" Marie đỏ mặt quay lại trách.

"Thế thì đừng có làm trước mặt tôi như thế!"

"Im đi!" Lại cc cằn thô lỗ. Học còn dài lắm.

Anh nhìn Marie mà lòng vui phơi phới như trúng số. Sao lại ấm áp thế này? Anh sờ lòng ngực. Phải rồi ha, cô ấy từng tặng mình một món quà... đó là một buổi ăn tối ở trên tháp Eiffel, ngắm view và hẹn hò lãng mạn làm sao! Tiếng ly cạch với nhau tạo vẻ gắn bó đôi lứa, ngọn lửa nồng ấm áp tạo sự liên kết nam nữ. Vết dấu tình sầu một thời đã qua...

Em có biết, món quà em tặng anh hôm nay là tuyệt vời lắm không!

"À Marie!"Anh chợt nhớ ra một chuyện liền gọi Marie ngay.

"Hm?"

"Tôi có món quà cho cô."

Anh móc ra một gói quà cỡ bằng gang tay. Nó được bọc bằng giấy báo trông thật thô lỗ và đáng chê. Nhưng, cái ông họa sĩ này đã cố làm cho nó trở nên đẹp hơn bằng cách tô thêm vài bông hoa lên đó. Nói thật chứ, nhìn còn khủng khiếpNausée (Jean-Paul Sartre) hơn. Nhưng Marie chẳng bàn tán gì về hình thù gói quà hay giá trị món quà có ra sao, cô chỉ hỏi, vẻ ngây thơ:

"Ngắm cảnh Paris về đêm đã là một món quà lớn rồi còn gì nữa."

"Nó chỉ là phụ thôi, đây mới là diễn viên chính." Thì... đã lộ diễn viên chính rồi còn đâu!

Món quà nằm yên vị trong tay cô.

"Có phiền khi xé ra luôn tại đây không?"

"Quà của cô thì cô cứ mở!" Marie đỏ mặt. Từ khi được ngắm cảnh Paris từ trên cao, biểu cảm và cảm xúc Marie gần như linh hoạt hơn, linh hoạt kiểu "tuôn đại" bất kể hoàn cảnh.

Cô bóc lớp giấy "sặc sỡ" ra cách nhẹ nhàng nâng niu.

Khi lớp báo cuối cùng được bóc ra, có cái gì mềm mại lòi ra khỏi đó. Cô kéo hai "cái thứ" ấy ra khỏi bao và thốt lên: "Ôi!"

...

Đó là hai con gấu bông nhiều lông tơ mượt mà. Một con thì đang được mặc một bộ quân phục SS màu đen bằng vải đan thủ công, có băng đeo tay đỏ hình Đại bàng với cái miệng i-cờ-rét ngược. Con còn lại thì mặc bộ vest khoác màu nâu, váy đen, sơ-mi trắng. Trên có đội cái nón thầy lang màu xám tro cũng được đan công phu bằng tay và kích thước bé hơn so với con kia. Điểm nhấn của gấu "Phát xít" là cái băng đeo tay đỏ chói, còn con gấu trong bộ vest khoác sang trọng lại là mặt dây chuyền hình ngôi sao Sáu cánh David màu xanh làm bằng nhựa cứng.

Cầm trên tay hai con gấu, cô rưng rưng nước mắt nhưng không khóc!

"Tôi cũng giống em, Marie à!" Anh đổi cách gọi Marie ngay lúc này (chắc là cố tình!) "Tôi và em, luôn luôn, và mãi mãi cho dù có xuống mồ, khao khát một hòa bình mà không ai cáu xé nhau, tàn sát nhau như súc vật. Tôi và em" Anh chỉ một ngón về anh và chỉ về cô, "Cả hai" anh đưa ngón thành chữ "V", "cùng hòa hợp, nên một với nhau trong sự tự do và hạnh phúc!" Anh nắm chặt hai tay lại tỏ vẻ kết hợp. Sao anh không thể xưng hô cách đàng hoàng nhỉ! Kiểu như "chú-cháu ta" ấy cho nó hợp với tuổi tác và thuần phong mỹ tục.

Anh đưa một tay về phía Marie: "Một bầu trời không sao thì mai có thể sẽ mưa. Nhưng một bầu trời nhiều sao, mai vẫn sẽ có thể mưa, AI MÀ BIẾT ĐƯỢC!" Anh ngừng lại "Nhưng bầu trời lẻ tẻ vài ngôi sao lấp lánh mập mờ thì cảnh đó thật tẻ nhạt. Nhưng với một bầu trời, có sự hòa hợp, đồng điệu của tất cả các ngôi sao cùng với nhau sẽ tạo nên một khung cảnh trong mơ, hão huyền, diệu kỳ và đầy sự tinh tế. Sự tuyệt đẹp của tạo hóa. Có tiền cũng không thể mua được. Dù cho mai có mưa hay tận thế, những ngôi sao- chúng cũng đã có một thời gian tuyệt vời cùng nhau tỏa sáng trong đêm hôm đó. Cho dù, chúng là những tạo vật của cái Vĩnh hằng." Anh ngậm ngùi: "Vậy thì, em có muốn cùng tôi làm nên điều đó không?" Anh lủng củng chẳng khác Marie, điều đặc biệt là anh còn chẳng biết anh đang lảm nhảm cái giống gì nữa. Đâu ra một nhà văn lãng mạn nào nhập tôi vậy trời?

Marie đã bật lên tiếng nức của sự đau đớn bấy lâu trong tâm hồn. Cô khóc ầm lên như một quả bóng bị bơm đầy hơi vỡ òa ra từng cơn. Cô nắm lấy tay anh, anh kéo cô vào lòng mà xoa dịu. Cô úp mặt vào lòng anh như lòng mẹ mà khóc ướt cả áo.

"Marie, em là ngôi sao sáng và đẹp nhất đời tôi!"

Tôi vẽ một bầu trời đêm của cuộc đời chính mình, và ngôi sao nhỏ đó, không biết diễn tả sao cho thỏa đáng hình hài và giá trị một ngôi sao... là điểm nhấn và là linh hồn của cả bức tranh.

"Hãy là một bầu trời, để Marie được gắn vào lòng trời đêm đó." Chỉ còn là tiếng nức ngắt quãng rồi tan biến dần.

"Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим." (Puskin)

Mặt trăng đang dần lặn xuống. Những ngôi sao đang mờ đi từ từ. Phía chân trời Đông, màu cam và ánh sáng mờ ảo đang dần lú lên. Những con đom đóm dưới đất dần tắt nguồn mà đi nghỉ. Ngày mới đã bắt đầu. Eric, tay xoa mái tóc Marie mà nhìn mơ hồ về phía trước.

...

Mùa lạnh giá, tuyết rơi đầy đường. Trời lạnh thấu xương nhưng cảnh sắc trắng tinh tuyền khiến bao con người "ấm áp". Cây cỏ héo tàn chờ ngày hồi xuân.

Những căn nhà được phủ trắng bởi tuyết. Bên vệ đường, những nơi tối và ẩm ướt sặc mùi bùn lầy hôi tanh. Trên lề, những dấu chân của những con người chăm chỉ đi tới lui, qua lại. Nhìn thì đoán ngay là dấu chân của giai cấp nào ngay.

Nhiều người còi xương nằm chết cóng bên đường và bị "cảnh binh" hốt đi mất. Lính cán SS, bọn Gestapo đi tuần trong mưa tuyết như những con gấu bắc cực đang săn mồi. Xe ngựa cà lọc trên tuyết hằn dấu móng ngựa và vết bánh xe kéo dài. Xe con bọ của Sĩ quan Đức chạy bon bon như thể đường này của chúng nó- ờ mà đúng chứ bộ! Mercedes cứ thế vù vù trên đường. Volkswagen, Renault cho lính Đức và dân Đức sống tại Pháp. Peugeot cho các ông hoàng bà chúa, có tiền ủng hộ Đức , "tuyên xưng đức tin" với Hitler và tự xưng là "con của Cộng hòa Vichy"...

Những ca tiệm sáng đèn trong tuyết mù sương. Nhà hàng nhà ăn ấm cúng cho các gia đình. Ngọn tháp Paris cao và cũng được thắp sáng bởi đèn máng xung quanh tháp. Tàu bè dưới sông Seine được thắp sáng bằng đèn dầu, đèn cầy- chúng đã bị đông cứng trên sông nhưng vẫn được thp đèn coi như vật trang trí miễn phí cho thành phố thêm xinh đẹp.

Khắp nơi, cây thông với sao vàng được thay bằng hình con Đại bàng với chữ Thập ngoặc trên ngọn. Trên các tòa nhà, thay vì là cờ của Công giáo La Mã, lại là băng-rôn đỏ trải dài hình chữ Vạn ngược chiều, một số cái lại in mặt Quốc trưởng. Băng-rôn tuyên truyền khối Trục đón Noel với những đứa trẻ từ ba Quốc gia trụ cột, hình treo tường vẽ chân dung Hitler bắt tay Pétain và ở giữa có "Đức Chúa Trời" chứng giám và cả hai bên đang mừng Giáng sinh đầy tình nghĩa. Những món quà Giáng sinh trẻ con, lãng mạn tình cảm, gia đình được đổi thành những món đồ mang tính tuyên truyền chủ nghĩa Phát xít với phiên bản "Noel thân thiện và nhân ái". Tiếng chuông Nhà thờ và tiếng nguyện kinh và hát thánh ca trên đài được thay bằng tiếng tuyết hú gió thét, chim rống ai oán, nhạc Thánh nhưng không phải để ca- mà là để tuyên truyền! Sự thờ ơ của dân chúng, tiếng thở dồn dập cao trào trước khi lìa đời của một sinh mạng vì teo cóng; tiếng cười đùa say xỉn và hơi men tùm lum của mấy gã bợm cùng bọn mọi rợ, tiếng vỗ tay tung hô Hitler, tiếng "làm nủng sung sướng" của gái làng chơi ở những nơi đồi trụy vì họ được mùa, sự lêu lng, lả lơi, chơi bời và tình dục, cướp bóc và những tiếng hò hét như sấm của bọn lính, rượu chè bê tha của bọn Sĩ quan và lính SS Đức; tiếng van nài của những người dân lành tội nghiệp... Linh mục không thấy đâu trên đường, chỉ toàn bọn bán mình cho quỷ dữ mà thôi.

Tuyết cứ thế rơi cách buồn bã, có lẽ ngay cả Chúa Trời cũng không thể nhìn thêm những đứa con của mình được nữa, nên Ngài mới cho tuyết trút xuống thế trần, làm mờ đi những gì mà Ngài đã hy sinh vất vả mà đã đổ sông đổ bể ngay lúc này. Ngài buồn khổ, Ngài phủ lên trần gian một lớp mờ tịt- Ngài thất vọng, Ngài không muốn thấy những gì Ngài làm mà giờ đây tự chúng tan nát, Ngài gần như từ bỏ con người (chăng). Nước mắt Ngài giờ đã đông lại thành cục.

Tuyết càng dày hơn nữa trong vài tiếng tới.

Marie đi trên phố đông dưới ánh đèn đường mờ đục sương tuyết, nhìn vào những nơi sang trọng thì hay ho thật, nhưng những cảnh xô bồ, chen lấn nhau, hò hét quát tháo nhau không làm cô để tâm nhiều lắm. Cô chỉ để mắt đến những cảnh đời lay lắt của đồng bào bé nhỏ của cô: trong hẻm cụt, một nhóm người mặc những tấm giẻ nát, tấm vải rách mà quây quần bên cái "lò sưởi" trong thương chưa kìa! Dưới hầm tàu lửa, những người vô gia cư nằm rải rác nơi đây như trại tị nạn. Vua Louis, mắt ngấn lệ băng giá trước những người con cưng đáng thương nằm co ro dưới bệ ngài. Những gia đình tuy nghèo khổ nhưng họ lại rất giàu! Marie nhìn thế bỗng cảm thấy tiếc tiếc cái gì ấy... Nhưng... Hôm nay là ngày Tuyết mà, buồn chi, tiếc chi nữa!

Qua những tiệm bán hàng lấp lánh, Marie luôn áp mặt vào cửa kính. Phần vì để vui, phần vì để làm ấm đôi má đang lạnh của mình, và phần vì... những thứ bên trong thật thú vị và mang chút gì đó là không khí Noel thật sự: Lò sưởi với đèn vàng ấm áp, khách ngồi ăn, cụng ly, hôn nhau, những thức ăn và đồ bố trí đẹp mắt sặc sỡ, và cô thích nhất là chiếc hộp nhạc có hình một cô vũ công đang ôm một con gấu bông mà quay quay, phát ra những âm thanh tuy nhỏ nhưng xuyên qua tận lớp kính mà đi ra ngoài và vào tai cô.

"Nhìn giống cô nhỉ!"

Không nói gì. Cô dứt khỏi đó mà rảo bước tiếp, bỏ Eric đang cố bám theo cô.

Nhìn trời tuyết mà Marie sáng rỡ đôi mắt, cô đang tập trung hơn bao giờ hết vào những hạt tuyết rơi, những bông tuyết rụng từ trời xuống để cố quên đi cái cảnh đời bi đát nào đó vừa qua. Cô chạy nhảy tung tăng dưới những bông tuyết nhỏ rơi trên mũ và mũi cô. Cô đã khoác lại lên mình bộ vest lai khoác rồi. Nhảy dưới tuyết và mưa là hai sở thích "thuộc top" nhất của Marie trong một danh sách có tên "Những sở thích của một con bé người Do Thái" hay nói theo cách giang hồ là "Những điều tao thích!". Những hành động này làm cho cô có cảm giác mình luôn là một con chim tự do, được tung cánh bay lượn giữa trời xanh.

Eric đi sau cô. Anh khoác một bộ áo choàng dài tới gót màu xám có biểu tượng Đại bàng trên ngực. Tuyết bám đầy trên mũ của anh làm anh bực bội, anh lắc chúng xuống và chính hành động đó lại càng làm anh tức hơn: Tuyết rơi vào mắt, vào mũi và miệng anh.

Họ tới một công viên có một khoảng sân rộng lớn mà trước mùa đông, nó là một thảm cỏ xanh mướt tuyệt đẹp. Nơi đây kha khá người vì nơi đây vốn là nơi để thư giãn. Họ có thể chơi ném tuyết, trượt tuyết, đắp tuyết hay ngồi ghế đá mà nhâm nhi một tách cacao nóng ngon lành.

Marie lao như một đứa trẻ, ờ mà cô là một đứa trẻ mà! Cô nhảy xuống, úp mặt trong đám tuyết, mặc cho bộ đồ tuyệt đẹp của mình sẽ bị ướt và thẩm thấu bởi tuyết tan, và cái nón nằm như bị bỏ rơi ở sau lưng mình.

Cô lăn qua lăn lại nhiều vòng cùng tiếng cười hồn nhiên. Cô nằm ngửa giữa nền tuyết trắng, dang rộng hai tay và hai chân ra thành hình chữ "X" như thể muốn ôm cả bầu trời. Cô cử động các tứ chi của mình lên xuống trong tuyết. Cô cười rõ tươi mà còn lớn nữa, khiến nhiều hạt tuyết vô tình rơi vào mồm. Cô lăn tròn trên tuyết mà lăn tuột thẳng xuống dốc. Tròn vo như quả bóng. Những tiếng vui tươi hạnh phúc nhất được bộc lộ từ đó. "Hắt xì!" Cô hắt hơi.

Nhìn cảnh Marie lăn tròn như con mèo con đòi bú mẹ, Eric không kìm nổi sự xúc động. Nhiều người ở đó cũng nhìn theo cô mà cười: "Con bé dễ thương quá!" Một trong những lời bình luận mát tai nhất.

Khi Marie đứng dậy khỏi lớp tuyết, cô như một người tuyết bé con vậy.

Eric đang nhìn đi chỗ khác thì Marie đã nhanh nhẹn vo một viên tuyết thật bự mà ném hết lực vào mặt Eric khiến anh ngã nhào ra đó. "H...ha...hắt xì!" Cô lại hắt hơi, nhưng sau đó lại cười.

"Con mà láo thế!" Một người nhỏ tiếng bình phẩm.

Eric đứng dậy, quẹt lớp tuyết còn bám trên khóe miệng như va dụi một vết máu đỏ. Anh nhìn cô và cười một cái, anh cúi ngay xuống đất mà hốt ngay một viên còn to hơn lúc nảy mà ném trả. Marie lãnh nguyên một cú trời giáng. Cả hai cùng cười khi đang ở cách xa nhau. Và dĩ nhiên, Marie hắt hơi không ngừng. Nhưng cứ sau mỗi tiếng hắt hơi, cô lại cười tươi rạng ngời tựa mặt trời. Và gần như, công lực ném quả bóng tuyết của cô còn tăng hẳn gấp đôi lực N ban đầu.

"Cha con vui phết!"

"Ừ nhỉ."

Họ dí nhau. Marie ném anh, anh dí, ném lại Marie, đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net