CHƯƠNG BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eric dậy sớm, anh đặt một bức hình nhỏ lên bàn làm việc của mình: Bức chân dung của cựu Sĩ quan Goffriel, với dòng chữ "Lão già tôi căm thù nhất!" mà anh đang vất vả tìm cách mà tẩy sạch nó đi. Anh thấy hối hận khi đã ghi câu này, anh từng ước lão biến mất đi đã lâu, nhưng giờ, mọi thứ như diễn ra quá nhanh với anh. Những gì lão làm cùng đích vẫn là vì lẽ thường tình và lòng nhân đạo- những thứ vốn được coi là mớ nước tiểu nồng nặc mùi ammoniac bên vệ đường trong chiến trận: Lão yêu mọi người, và sẽ liều chết vì hòa bình. Trong cái vỏ cứng rắn và ác quỷ của mình, lão vẫn rất nhân từ. Chỉ vì chức vụ mà lão phải miễn cưỡng che giấu đi lòng yêu người của mình. Những việc lão làm cho anh, anh vẫn chưa thể tin rằng lão thực sự quan tâm anh hay đền đáp cho anh, anh vẫn mang khái niệm: Bọn cấp trên luôn là kẻ đê tiện, ác nhân bội nghĩa... Nhưng giờ, câu "xin lỗi" chân thành nhất anh còn không thể thốt lên ni. Anh úp mặt lên bàn. "Tôi hiểu rồi. Eureka! Ngài muốn tôi làm việc này... Tôi sẽ... Cố không làm ngài thất vọng, à không... Cha già chứ... Xin dõi theo con, cha! Chúa thương đưa ngài về chốn yên nghỉ muôn đời hạnh phúc..." Anh tâm sự với bức hình.

Dưới bếp, như thường lệ, Marie vẫn làm đồ ăn sáng cho Eric. Hôm nay cô cho anh ăn món Italia: Mỳ Ý rưới tương cà thay sốt cà thật sự, bánh mỳ nướng bơ tỏi với một lát cá hồi cùng một lát phô mai Mozzarella hàng nhái made in Germany, sữa dâu cho cô và cà phê Cappuchino bản rẻ tiền cho Eric. Phải gọi là cô liều: Toàn những món cô chưa từng đụng đến bao giờ cả! Ấy vậy mà cũng ngộ ghê! Có kẻ lại đánh cược với Thần Chết để mà ăn những thứ lạ này, bởi tay một người lạ, mà còn là nạn nhân chiến tranh nữa chứ. Ai biết cái con Do Thái nhỏ thó kia lại bỏ gì vào đấy cho anh ăn?

Họ dùng bữa, Marie thì ngon lành cành đào, còn Eric thì cứ như là đang ăn cả ký khổ qua đắng lòng không bằng. Nhận ra cách ăn như nôn ra gần hết của anh, Marie lên tiếng, giọng lạnh lùng nhưng mang vẻ để ý:

"Xin lỗi mấy nay xuống tay nghề!"

"À không, ngon lắm, nhưng tại không quen đồ Ý xíu." Anh có tâm sự, chứ không hề tỏ ý chán chê món ăn "lần đầu" của Marie.

"Anh em chung khối với nhau mà lại chê hàng của nhau. Mussolini chắc khóc hết nước mắt!" Marie châm biếm.

"Không có ý đó, tại vì sống ở Pháp quen rồi nên cũng..."

"Ăn đi!" Marie lại cầm miếng bánh mỳ nướng với lát cá hồi (nhìn sao cứ ra cá mòi tẩm màu thế nhỉ?) nóng hổi phủ lớp phô mai chảy ngon lành hơi khét lên miệng mà thưởng thức (còn lát phô mai... như giấy ấy!). Nhắc mới để ý, Marie đang ngâm nga một bài hát gì đó. Cô có tâm sự thì phải. Mà không nên hỏi (nhìn xem! Bộ mặt cô cũng hơi thể hiện việc mình làm đồ ăn chưa tới, cô tỏ vẻ hơi thất vọng).

Hôm nay dự định sẽ ở nhà, mục đích là Eric đã lên sẵn kế hoạch: Hôm nay là sinh nhật Marie! Anh đọc cộp được điều này trong cuốn nhật ký xinh xắn của cô. Anh đã chuẩn bị sẵn... từ khuya hôm qua (hôm qua nghe cái tin quái quỷ đó xong báo hại anh không ngủ yên).

"Ở nhà có buồn không Marie?"

"Sao chả được."

"Tôi ra ngoài có chút chuyện nhé! Cô ở nhà một mình có sao không?"

"Câu đó phải để tôi hỏi chú đó: Chú ra ngoài một mình có chắc là toàn mạng trở về không?"

Marie vẫn thế. Anh cười.

Anh ra khỏi nhà nhưng không khóa cửa mà có để sẵn một chùm chìa phụ bên tường. Anh muốn cho Marie tự do và dễ dàng tẩu thoát được khi có sự cố bên trong, còn phía ngoài, nếu có ai đột nhập vào thì... tính ra anh lo cho bọn đột nhập vào hơn là Marie!

"Tôi đi nhé!" Anh cố ngó vào nhà một lần nữa, anh vẫn chưa yên tâm.

"..." Cô đứng đó quét nhà mà không đáp lại.

"Đi đây!"

"..." Lại im lặng. Cuối cùng, anh cũng dứt khỏi được ngưỡng cửa.

Anh đi lang thang một mình ở phố phường Paris. Anh suy nghĩ lung ta lung tung.

Mất tầm nửa tiếng hơn cuốc bộ, anh đã đến được dòng sông trắng- sông Seine, anh nhìn lên tòa tháp hùng vĩ- niềm tự hào của người Pháp nói chung và người dân Paris nói riêng. Marie có nhiều điều ước chưa thể thực hiện được, và đây là một trong những điều ước đó... chỉ đứng sau bức họa Mona Lisa.

Anh rảo bước xung quanh dòng sông. Qua bao địa danh dọc dòng sông trắng. Bóng anh hòa làm một với dòng nước mát. Nơi đây rì rào chỉ có tiếng cây xanh. Xa xa chỉ có vài tên lính SS đang tán gẫu gì đó, một số người dân và cặp đôi, gia đình đi đi lại lại nơi đây trong tình trạng bị đe dọa.

... Anh về giữa một dòng sông trắng... Là áo... sương mù hay áo em?........ Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm... Chả biết, tay ai là lá sen... ("Paris có gì lạ không em"- Ngô Thụy Miên).

Ôi!

Anh tạt qua một bốt điện thoại để hỏi lịch trực tháp Eiffel đêm nay của một số anh lính. Ngoài ra, anh còn thẩm vấn những anh lính xung quanh đây. Những ai được lệnh gác đêm hôm nay, anh đều "cấp giấy phép nghỉ trên danh nghĩa là một Hạ sĩ" cho người lính ấy. "Các anh cứ nghỉ đêm nay, tôi sẽ tung ra một tốp binh của tôi thế cho. Nơi đây cần sự giám sát nghiêm ngặt và kỹ lưỡng. Lính tôi là 'thổ địa' nơi đây nên sẽ dễ dàng hơn. Các anh hãy về bảo sếp các anh ấy, nơi phù hợp với các anh nhất là quảng trường Étoile. Tôi chịu trách nhiệm về việc này." Cũng hên cho anh là những tên lính ngáo ngơ này đều dưới trướng những gã đội trưởng cấp thấp được cho quyền tự do chỉ đạo lính của mình. Và đa số là đồng bọn của Frank- Một Thượng sĩ cấp cao đáng kính, bạn lâu năm của lão già Goffriel, và có biết đến Eric. Anh thì bản thân chẳng có lính lác gì cả, chỉ bạ đâu sai đại nấy thôi. Nhờ tấm thẻ "Vàng" một phần ấy mà.

"Ngài Frank phải không? Tôi nhờ ngài một việc nhé?" Anh gọi qua điện thoại. Anh kể tất các kế hoạch đêm nay để cho Frank lo liệu: Kéo hết quân ông về trực tại nơi anh đã thỏa thuận với bọn lính trước đó.

"Vâng thưa ngài! Heil! À, anh có cần chìa khóa lên tháp không? Chìa thang máy, chìa thang bộ, chìa các tầng... Nếu cần, anh có thể kêu thằng Champagne mà tôi vừa điều hắn cùng anh em đến đó đấy ra nói chuyện với tôi. Hắn có bộ ria mép vàng hoe ấy."

"Cảm ơn anh, thế thì tuyệt biết chừng nào! Giữ máy hộ tôi nhé! Này anh Săm-panh Golden Mustard Mustache, sếp anh đang nối máy này!"

Thế là hắn trao chìa khóa cho anh vô thời hạn luôn!

Vậy là quá tốt rồi. Có ông bạn dễ tính thế này là đáng quý!

...

Anh rớt gói quà trên tay khi bước vào phòng khách.

"Cái..."

Trước mặt anh là cái bàn gỗ nhỏ được phủ một tấm khăn trải bàn trắng tinh. Trên đó có một cái bánh cupcake con phủ kem tươi với quả anh đào tròn đỏ bóng loáng. Cùng trên đó, được cắm một cây nến le lói nhỏ xinh màu kẹo gậy. Bên cạnh chiếc bánh có một bát cốm, đường và chocolate viên cứng. Kèm với tờ giấy nhỏ được ghi với nét chữ nhỏ nhắn của chủ nó:

"Muốn thêm ngọt thì thêm những thứ màu sắc sặc sỡ này vào!

Với lại, chúc mừng sinh nhật."

Sinh nhật? Có ai lại tự mừng cho mình không nhỉ? Anh lại gần bên bàn, ngắm nghía cách bài trí và chiếc bánh bé nhỏ đang thoi thóp ngọn lửa yểu điệu. Sinh nhật? Ai lại có thể tặng Marie một món quà tuyệt đến thế nhỉ? Cầm món quà mà mình bỏ công ra chuẩn bị mà siết chặt. Có ai biết sinh nhật của Marie ngoài anh chứ? Trừ bố mẹ cô ra! Cô đã cho ai vào nhà lúc anh đi vắng? Ai đang dùng những thứ này để dụ dỗ cô? Cô đang gặp nguy hiểm! Anh thét lên để gọi tên cô nhưng không tiếng đáp lại.

Anh vò đầu cắn môi quay người lại định chạy ra cửa thì đâu ra một cái gì đó bay thẳng vào mặt anh làm anh choáng váng.

Anh dùng tay nâng nhẹ mép của thứ gì đó trông giống cuốn sổ con. Đằng sau mép giấy đó là một bóng hình nhỏ nhắn mà anh đang định đi kiếm. Anh giấu vội món quà vào túi. Marie đang nhìn anh với cặp mắt nhọn hoắt.

"Đừng có nghĩ ngợi lung tung! Đọc cuốn sổ đó đi!"

Anh dựt cuốn sổ từ mặt mình xuống và nhìn đại vào cái trang đã in thẳng vào mặt anh cách thô bạo. Ô... đây là... Cuốn hộ chiếu của anh!

"Eric Helley, sinh tại Đức, ngày sinh..." Vâng, là ngày hôm nay!

Từ trong cuốn sổ nhỏ đó lòi ra, rơi xuống đất những tấm giấy nhỏ. Khi mở từng mảnh ra, đó là những bức hình:

Hình Eric cùng bên gia đình, anh nâng trên tay một dĩa kẹo dẻo ố nhưng anh rất hạnh phúc.

Hình một bạn nữ nào đó đang hôn má anh trong Tiểu học, với cái bánh bột khô làm bánh sinh nhật. Xung quanh là lũ bạn cùng lớp hò hét cười tươi roi rói. Trông anh ngại ngùng chưa kìa!

Hình Eric một mình với dĩa bánh quy chấm sữa vào ngày sinh của mình tại Đại học.

Hình ảnh Eric cùng các chiến sĩ với nhau, vây quanh nhau ấm cúng với những tia pháo hoa hai tay, cười đùa, tay khoác tay, tay cầm những chai rượu. Và đằng sau là khuôn mặt quỷ dữ của Goffriel đang khoanh tay nhìn chằm chằm cả lũ. Chuẩn bị đi hốt phân cả đám! Sinh nhật chỉ có tiếng cười nhưng không có đồ ăn, không bánh kem. Nhưng anh vẫn cười tươi.

Hình ảnh anh và... có lẽ là người tình của anh, đang đứng bên b sông Rhine lãng mạn. Cô gái trao anh một nụ hôn, ở dưới tay anh được truyền từ tay cô một cây kem tươi. Họ hạnh phúc!

Hình ảnh đứa con nhỏ đang hé cười và đang áp hai má vào hai má của "bố mẹ"... Anh và cô gái đang rất hạnh phúc với đứa "con" nhỏ. Tay đứa trẻ cầm một cái bánh quy phủ kem tươi đơn giản.

... Eric chưa bao giờ biết đến bánh kem hay những loại bánh từa tựa thế...

Ngoài ra, còn những tờ thư tình, thư tỏ tình Valentine thời hồn nhiên và thiệp sinh nhật, thư gia đình, những bản tình ca anh tự chế, những bài sinh nhật anh đã ghi chép tỉ mỉ từ giọng hát ấm áp từ bố mẹ, từ giọng ca êm ái như chim sơn ca của người tình của anh, những giọng điệu tếu tếu của những anh lính- họ đã sáng tác cho anh những bài hát phát xuất từ trái tim, những bài hát không đụng hàng vì họ muốn, trong mắt anh, họ là những người anh yêu thương nhất. Họ ích kỷ, vì anh, họ quá yêu anh. Họ yêu anh, họ mến anh, họ nhớ anh... Họ đã và mãi chờ anh từng giây phút một. Tình anh em kề vai sát cánh, tình yêu đôi lứa và hôn nhân nên một, tình yêu máu m ruột thịt, anh có thể chứa hết được.

Trong số đó có những lời chúc ngắn củn của chính Marie ghi.

Ôi... não cá vàng... Hôm nay té ra cũng là...

"Mừng sinh nhật."

...

"Ờ... cảm ơn... Marie. Món quà thật bất ngờ."

Anh có thể thấy những đốm đỏ ửng lên trên mặt cô.

"À Marie, tối nay ta đi hóng gió nhé."

"Chi?"

"Ờ thì... để đi mừng sinh nhật tôi này!"

"..."

"Thì..."

"Thì?..."

"Nói chung là hôm nay tự dưng có cảm giác sẽ có gì đó đặc biệt sẽ xảy ra. Chỉ là cảm giác thoáng qua chút đỉnh ấy mà."

"Đói rồi nên nói sảng chứ gì! Vào đi, tôi đã làm món trứng bát áp chảo với thịt hung khói rồi đó. Hay chú muốn ăn cá da trơn tát?"

"Ờ cảm ơn... Món đầu! Đừng là món sau."

Họ cùng vào và dùng bữa trong căn bếp. Bông hoa hướng dương đang dang rộng những cánh tay vàng của mình mà đón những ánh nắng còn sót lại bám vào khung cửa sổ ti hí hà tiện buổi trưa hè.

Eric cứ thầm khúc khích khiến Marie để ý nhiều lần.

"Quả thực là đói quá bất ổn luôn." Marie lắc đầu tỏ vẻ thương hại.

Đêm đã dần buông xuống, mặt nước yên ả nhuộm sắc đen. Làn nước tựa làn tóc đen ai đó bồng bềnh, tung bay trước gió nhẹ. Những con tàu không người mắc cạn nổi lên dập dìu. Ánh đèn hòa với ánh trăng in dấu tình sầu trên mặt sông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net