*CHƯƠNG ĐÊM TRĂNG MÁU*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đứa trẻ nhỏ; cha mẹ, người thân chúng thì bọn hắn giết quách. Thà để nó chết mòn, chết khát, chết đói, chết vì bệnh dịch, chết vì nghèo, và chết vì cô đơn, bơ vơ còn hơn chính tay hắn nhuốm máu những sinh linh bé nhỏ đáng yêu tội nghiệp này. Thế cái tư tưởng đồ đá gì đây!

Nhưng, sao riêng con bé này, hắn lại chả có cảm giác yếu lòng! Chân hắn đang tiến về phía trước, súng lăm le về trước trong sự bàng hoàng của ba tên lính còn lại, nhưng chả ma nào lên tiếng dám ngăn con dã thú trong tên tâm thần này. Hắn loạng choạng do men rượu đã thấm thía vào não hắn. Mặt sát khí nay còn được tô thêm một màu đỏ nghiện dại, xỉn nhèm con mắt ra. Hắn cố vận động ý thức lương tâm hắn.

Tiếng lá và... gió rú, sông kêu dường như đã báo hiệu cách tâm linh cho cô gái nhỏ rằng có người đang tiến lại gần cô, và kết cục cô sẽ không giống tí gì trong truyện cổ tích mà cô hằng tơ tưởng cả.

Những giấc mơ... đang dần... uhm...

Chúa biết Lucifer yêu dấu...

Thái dương cọ xát nòng súng...

Tại sao... tôi không thể kìm nén lòng mình và con quỷ trong tôi trước một thiên thần bé con như thế này... tôi muốn nó chết đi, ngay bây giờ, ngay lúc này... để nó có thể sống một cuộc sống Vô biên, Muôn đời muôn thuở... Và... tôi chỉ muốn chiếm riêng sinh mạng của tiểu thiên thần này cho riêng tôi! Chỉ mình tôi!! Chỉ mình tôi!!! Con tôi đã mất! Sao bọn nít này có thể vô tư lự nơi trần thế chứ! Hãy sống một cuộc sống mới tươi đẹp hơn nơi quê trời... Vĩnh biệt, quả tim đang tan chảy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!...

Thế là diễn biến như trên.

Sau khi thấy những gì mình đã gây ra, hắn, như thể tiếng súng là một cây búa tạ đập vào đầu hắn cho hắn dứt cơn tê tái, phê phê, ngộ ra, hết say lại tỉnh táo như Chí Phèo, đã bỏ chạy ngay lúc đó. Lao vào xe như tên lửa mà nổ máy cho mau, phóng xe cho lẹ mà không cần mở đèn pha. Hắn chạy bạt mạng, ngông cuồng trong vô thức làm ba người đồng chí của hắn cứ miệng niệm kinh.

Mày đã làm gì... chết tiệt! Cái chết mẹ nhà nó!...

Trăng vẫn sáng, sao nhiều nay càng nhiều thêm.

(...)

Đồng minh đã giải phóng Paris, 1944...

Một buổi sáng tinh mơ, sau khi ghi sổ sách này nọ ở nơi bí mật nhằm tránh sự truy lùng của quân Pháp Quốc Tự do, hắn để mớ giấy tờ, sổ sách trên bàn mà gọi ba người lính mà trong đêm nào đó đã đi cùng hắn "làm việc đại sự" cùng đi chuyến này với hắn. Cả ba không thắc mắc, chỉ tuân lệnh.

Cái bàn bơ vơ, với những người lính còn lại trong phòng cứ đi qua đi lại đi qua đi lại để giải tỏa căng thẳng. Một tên nhìn lướt qua cái sách mà tên Major đang viết mà chả bận tâm mấy. Tên cuốn sách là:

"QUỶ ĐỀN TỘI"

Ngoài kia, tiếng gà gáy đã vang dội khắp bốn phương, xuyên tường mà lọt vào nơi tối tăm này...

Trong lúc lái xe vào một con hẻm vắng người, không dân thường, không lính Pháp lính Mỹ, chỉ có chiếc xe bẩn, lem nhem, tiếng máy ì ạch. Bất chợt, những hình ảnh cái xà lim, trại giam, nơi hành quyết của những người Cộng sản hiện lên trong tâm trí hắn làm hắn muốn bẻ tay lái đâm vào tường. Bỗng hắn dừng xe đột ngột ngay lối ra của hẻm vắng, hắn quay lại và nói, giọng như từ Âm phủ, với ba người lính đang hoang mang:

"Hãy gửi lời tôi đến vợ và con tôi bên Đức Chúa! Thượng lộ bình an..."

Nói rồi, Major móc súng lục ra, ban cho mỗi anh một viên kẹo đồng đoạt mạng. Ghế, kính nhuốm đầy máu tươi. Những con mắt, do áp lực mạnh làm lòi và có con còn văng cả ra sàn xe. Miệng anh nào anh nấy há to như bất ngờ, ấm ức lắm. Xong, Thiếu tá lôi ba cái xác không hồn xuống mà lao xe vù vù ra khỏi hẻm mà tiếng đến hướng Tây.

Đến vùng kiểm soát của Đồng minh, tuy đã bị chặn từ xa, tuy là máy xe đã bèo, nhưng bằng một "nghị lực phi thường", Major ta đạp hết ga hết số mà lao như tàu hỏa tiến thẳng vào cửa chặn, mém làm một anh lính Pháp bẹp dí.

Xe bang bang vào sân mà lao như tên bắn. Những xạ thủ từ xa bắn vào động cơ và lốp xe, khi ấy, xe mới có dấu hiệu ngừng. Lăn vài ba cái rồi chết máy, xì lốp.

Leoz bị lôi khỏi xe cách thô bạo. Nhận ra là một tay Phát xít, bao nhiêu khẩu súng liền chĩa ngay vào anh cách... nhiệt tình. Anh tự đưa tay chịu hàng và xin cho nói mấy lời, viên Đội trưởng nơi đó đã đồng ý nhưng không khỏi ra dấu "liệu hồn". Leoz nói, giọng thống hối, thảm thiết:

"Hãy trừng phạt tôi cho đáng! Tôi sẽ nói những gì mà các ngài muốn..."

Nghe thế, họ liền áp giải anh vào phòng "moi thông tin".

Anh, một Major Phát xít- phục vụ cho lực lượng Vũ trang Waffen-SS, tên là Gufl Leoz, biệt danh Guflzeo, đã chỉ điểm, khai hết mọi địa điểm còn sót lại của hang hầm Quốc xã, những nơi giam người làm con tin, những kho chứa vũ khí, đồ quý, tranh quý...

Thế là, chỉ vài giờ sau đó, thông tin cả nước đã reo ầm lên: Những hầm trú ẩn của Phát xít còn sót nay đã bị bới lên, hàng chục, hàng trăm tên lính Phát xít ẩn náu nay đã bị bắt, những mật thám, cảnh sát ngầm Quốc xã đều bị tóm gọn; nhiều tù nhân đã được thả; nhiều bảo vật quý, tranh quý đã được tìm thấy...

Nhờ "công lao" đó, Quân Đồng minh đã ban cho anh một ân huệ là miễn chết. Nhưng thay vào đó, bản thân anh bị đày ra vịnh Biscay và chịu sự giam lỏng tạm thời của Đồng minh.

Trên đường bị chở đi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh thấy bọn trẻ con chơi đùa vui quá! Chúng hồn nhiên quá! Chúng... dễ thương quá!... Anh khóc. Và trong cơn khóc rưng rức, anh tự dưng nở nụ cười, anh cười lớn lên như một tên loạn trí. Người lính lái xe người Mỹ và một anh Pháp ngồi bên chỉ thở dài xót thương.

Trong trại giam, anh vẫn được cập nhật tin tức bên ngoài.

"Vết tích (có lẽ là) cuối cùng của bọn Quốc xã đã bị tóm và triệt hạ." Anh nằm dài ra trên giường gỗ. Phì phò điếu thuốc. Ngắm cảnh biển, anh nhắm mắt hưởng thụ. Một thời đã qua, giờ chỉ nằm chờ ngày đó tới- ngày về đất mẹ... Hay là qua Mỹ đổi đời... Hoặc là, bị luận tội...

Một buổi sáng nọ, viên quản ngục gõ cửa buồng giam đặc biệt của Leoz để báo rằng y đưa điểm tâm cho anh cùng một tờ đơn "được phóng thích". Khi không thấy tiếng trả lời và nghĩ là anh ngủ, y dùng khóa mở cửa và đẩy cánh cửa nặng nề ra cách nhẹ nhàng hết sức có thể. Và y đánh rơi cả mâm điểm tâm ra sàn gây ra một thứ âm thanh tan nát xé tai...

Leoz đã chết! Thân hình anh nằm ngửa trên giường. Một tay thả tự do, xụi lơ với những viên gì tròn tròn, trắng trắng rơi dưới sàn nhà, gần các ngón tay xanh lè.

Khám nghiệm tử thi thì đoánanh bị hạ độc, nhiều người thì không tin vào những phương pháp khoa học như thế, họ nghĩ do bị đày đọa nên anh đã tự sát. Những bác sĩ thì không tin vào những kẻ học thuyết lạ lùng này vì theo lời khai của những người lính thì trước khi tống Leoz vào đây thì họ đã khám nghiệm người anh và bảo đảm, Leoz chỉ vác mỗi xác vào thôi! Một suy luận khác: Bị đày ở đây được phục vụ tận tình, cảnh đẹp thế kia thì việc tự sát quả là thiếu tinh tế và phải thiếu não lắm mới tự sát. Đến Thiên đường rồi mà lại thích về lại Hỏa ngục!

Cái chết của Leoz- viên Thiếu tá Đức Quốc xã, vẫn bị giấu và dần trôi vào bức màn của sự huyền thoại.

Nhưng dù huyền thoại đến đâu, chỉ có người kéo màn mới biết được bên trong sân khấu có gì. "Quạ Đen Kafka Bão Tố"- một nhóm gồm hai bạn trẻ, Albert và Monika, đã là người kéo tấm màn- cảnh kết thúc của vở kịch mang tên "Cuộc đời người lính SS Leoz", bằng một liều thuốc ngủ có khả năng ban một giấc ngủ yên hàn vĩnh viễn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net