CHƯƠNG NĂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
như thế, nhiều đứa theo gương của anh đại lén đem đến cho Eric vài ngụm nhưng bị bọn hóng hách kia đẩy ra, xô ra và lôi đi phạt. Và vì thế, Rubenstein cùng 500 anh em cùng xông lên, bịt mõm, túm tay buộc gối bọn cận thần xấc láo kia mà tống cho vài cú đã đời, bỏ vào bao bố, trói chân lại mà thục liên hồi. Xong, họ kéo lê, ẵm, bê từng tên mách lẻo kia mà cho vào tủ đồ, khóa lại; có tên bị nhốt vào nhà xí để cảm xúc "thăng hoa" hơn; có thằng bị cho vào chuồng ngựa hôi rình... Dù gì thì bọn đó vốn dĩ cũng là lính đồng trang lứa ấy thôi! Những anh em còn lại sau khi giải quyết cái gai trước mắt xong, họ lấy sạch nước của bọn kia mà đưa cho Eric, đem cơm cho Eric bất chấp luật lệ của Goffriel. Lãnh tụ tối cao còn phá luật nữa kia mà, sao anh lại không thể?

Tình bằng hữu! Muốn ứa cả nước mắt!

Bản thân bọn này là bọn mặt dày không sợ trời đất gì cả, thế thì lời đe của cha Goffriel có xá chi với lũ này. Chả bốc mùi á, quen rồi!

Eric được nếm một miếng nhỏ, rất nhỏ vì nước trong lúc này vẫn rất khan hiếm, một phần bị giấu, một phần tuy là có của bọn "con mắt" kia nhưng nếu cứ xỏa thì mau hết lắm, còn cả buổi chiều cơ! Số lượng nước có hạn nên họ để dành, mỗi lần chỉ được... ờ... liếm miếng thôi. Chứ sùn sụt thì có mà toi. Khi hết số nước còn lại, đại đa số, họ chọn cách uống nước từ... eo... nhà xí! Mà cứ yên tâm, nguồn nước châu Âu sạch lắm (chắc vậy!). Vì khát quá giờ biết sao giờ. Riêng Eric và đồng bọn từ chối cách khiếp đảm đó. Một bình rượu nhỏ của Rubenstein kèm một bình nước thô- một trong những bình nước quý giá còn lại của trại cũng đủ cứu sống cả bốn đứa. Nếu cộng thêm một bình rượu vơi nửa của Hammer thì sống chắc cỡ vài tiếng. Cơm thì có khẩu phần đàng hoàng, tuy bị cắt giảm bớt cho cái ngày khốn nạn hôm nay. Riêng bốn anh em nhóm Rich (gọi tắt hóa của tên Eric) thì phải "lá lành đùm lá rách". Ôi, thảm cảnh buổi chiều thêm 5 tiếng nữa thật lê thê trong tình trạng không có mưa!

Do không có cha kia ở nhà, cả lũ quyết định giảm giờ nghiêm tập lại mà nghỉ tay thả chân với sự tán thành nồng nhiệt, à mà cũng vì bọn mắt cú đã bị nhốt rồi còn đâu. Biết thế đã cho nghỉ sớm bố nó rồi. Chợp mắt là điều họ yêu thích lúc này. Hạn chế nói chuyện để tích giữ ít nước bọt cho cổ họng.

Cuối cùng cũng tới giờ cơm, mà không có cha kia thì không ăn được, vì tên đầu bếp và viên quản thúc nhà ăn còn không chịu nữa kìa. Cái cụ tổ nhà chả! Làm lớn không chịu đi về nơi nào đó một mình một vương quốc cho sướng cái thân đi, bày đặt "sống chung" với mấy thằng lính cấp bé thế này. Hành nhau vừa thôi! Luật dòng Đa Minh tuy khó mà có ai chịu áp dụng đủ hết cho cam. Cha này còn khiếp hơn các bề trên của các dòng tu nữa!

Trong cơn đói và tính từng giờ trôi qua, những người lính cứ như chó đợi chủ. Văng vẳng trong cái nắng chói, có đứa nào hát thê lương bài "Chúa nhật buồn", mặc cho cái bản nhạc có một cái xì-can-đan trước đây không mấy dễ chịu lắm nhưng ông nào ông nấy đều hưởng ứng mà rên lên cùng một giai điệu. Ngồi mong chả về. Thực ra mà nói, chỉ có hôm nay thôi, họ mong chả về nhiều biết chừng nào.

Đã có những hiện tượng bạo loạn nhẹ trong tập thể: Nâng tay nâng chân đụng chạm với nhà bếp, buộc Rubenstein phải can ngăn.

Ngồi chán quá, họ quyết định thả mấy tên bê bô kia ra mà chọc ghẹo. Thằng nào thằng nấy như tử tội cúi mặt chịu trận. Thằng trong tủ thì mạng nhện cả mảng, thằng trong nhà vệ sinh thì ướt như chuột lột, thằng trong bao bố thì cứ như thây ma đi lòng vòng và ngã nhào, thằng ở chuồng ngựa thì hôi như phân... Đáng! Coi bộ dạng ghê gớm, gan trời thế té ra chỉ là lũ lóc chóc sông nước với cái đài phát thanh xì phố!

"Chúng mày liệu hồn! Anh em phải biết tương trợ nhau chớ! Hiểu không hả bọn nhà quê?"

Nghe anh đại Rubenstein nói thế, mấy thằng oách "mắt cú" tái mặt gật gật như đứa con hối lỗi. Thế là cả đám xúm xùm lại với nhau tổ chức đánh bài, chơi đùa, hát hò... để xua đi cơn đói đang kéo đến gần.

Đến tận tám giờ tối, ánh đèn xe của chả mới xuất hiện ở ngõ vào. Mà kỳ này, chỉ có mình chả, và chả tự lái xe. Thế là toi thằng lính mới! Nếu mà chỉ có chả về thì 90% là thằng nhóc kia đã bị chuyển qua doanh trại số [...] với cái tên nghe rất oách kiểu man rợ là "Vuốt Máu Phổ" mất rồi, hành lính chẳng thua gì "Nanh Trắng Berlin" là mấy, chỉ là, nó ác chiến hơn thôi; chúng ta còn có thể gọi nơi đó với cái tên kém sang nhưng thân thương là "Lò Bào Ma Mới".

Goffriel đi ngang qua tốp lính đang đói lả người. Hô lớn:

"Đi ăn đi khỏi chờ tôi. Các bạn tốt quá. Vì lẽ đó, tôi có đem nước về cho các bạn đây! Tập mệt nên cần bổ sung thêm nước chứ nhỉ! Hôm nay cho đi xả sớm, nghỉ sớm đấy!" Nghe cứ như mình bỏ kiến vào quần ai đó và tự lấy nó ra mà vỗ ngực tự hào vì làm việc tốt vậy! Chẳng nói cũng biết, số nước đó là số nước chả đem giấu ban đầu. Thật tinh vi đáng sợ!

Cả bọn nản lòng và hận đời vô đối. Có thằng văng tục, điển hình là Rubenstein (kiểu như: "Cái con *** nhà lão!!!"). Cứt công chờ chả mà về cha già lại tuyên bố một câu thốn đến tận tim. Hên cho Goffriel là chả là Sĩ quan cấp cao, chứ mà lèo tèo ba thằng nhãi quân y hay binh nhì, hay là bọn đang bị nhốt kia thì có mà bị bọn này lôi đi ấn vào bồn xí cả đêm. Mà chết thay, nghe đồn là chả sắp lên chức tiếp! Thế là ối anh chết.

"À mà khoan. Riêng đồng chí Helley, đồng chí vẫn bị phạt. Nhịn đói nhe con trai! Đây cũng là hình phạt thêm vì tội dám chống lệnh và bày trò chọc phá, hành hung người được giao thi hành nhiệm vụ. Tên quản thúc và mấy bọn bảo vệ báo tôi ngoài cổng rồi. Liệu hồn anh đấy. Ngủ ngon nhé! À mà khoan, đi mà cọ rửa và chuẩn bị xà phòng và giấy cho các nhà xí đi. Còn đi hốt phân ngựa nữa, một bãi ra kia rồi đấy!!!" Cái quát đờ heo gì vậy trời? Đã chết khát giờ còn bị nhẫn tâm phán cho chết đói! Còn phải... grừ! Bọn bù nhìn này hình như thù mình chắc? Cả đám làm mà chúng chỉ tố mình mình!!! Nhưng anh không thể giận vì anh em làm thế cũng vì mình thôi, không thể đỗ tội cho họ. Bây giờ thì, ta với ta thôi mày à! Ôi trời...

Đêm đó, khi ai nấy đều về phòng với cái bụng no (Rubenstein và Hammer, Kenstein ăn không vào), Eric phải lên giường với cái bụng đói meo cồn cào mà ôm hận, tay chân mỏi và... hôi rình vì khi "làm ấy" xong, cha Goffriel bèn cúp nước làm anh không thể rửa sạch mùi trên tay được, chỉ lau đến rách cả da tay bằng giấy sần thô và giấy báo khô ráp và cứng. Nhưng anh không than gì cả, chỉ thầm chửi thề. Tuy bị cha này chơi mấy vố rồi nhưng riêng ngày hôm nay, RIÊNG CÁI NGÀY CHẾT MẸ HÔM NAY, cú chơi móc này của chả đã lên tầm cao mới- cái tầm mà làm cho bao người cứ hăm he đòi trói chả vào cột cờ mà thôi.

Anh nằm kế Rubenstein, đang lim dim ngủ, Rubenstein khều khẽ:

"Tao có giấu ít lương thực này! Món mày thích, bánh mì nướng và thịt nguội muối chiên dầu. Bên trong có một cục xà phòng bé tí teo nữa cho mày vệ sinh tay." Nói rồi, Rubenstein rút từ giường ra một túi vải trắng thấm dầu. Mở ra, tuy nguội lạnh rồi nhưng mùi vẫn khiến Eric rơm rớm.

"Mày đúng là đồng chí tốt!" Đang chuẩn bị với tay lấy thưởng, cha già Goffriel bỗng từ đâu xuất hiện ở ngưỡng cửa. Bóng chả được phản chiếu dưới ánh trăng. Cả hai im bặt, Rubestein đút ngay cái túi xuống giường và giả vờ ngủ. Eric cũng giả chết, mà nước mắt cứ chảy ra như suối. Ôi, đời bạc lắm! Mình cứ như Tantale ấy nhỉ.

Goffriel đến kề bên giường anh và nhẹ nhàng đặt thứ gì đó trên gối anh. Rồi chả nhẹ nhàng đi ra như người dưng, mà lại cố tình tạo tiếng động khẽ để đánh thức Eric (Thế thì đi khẽ để làm gì cơ chứ!). Mà ngờ đâu, ảnh đã thức sẵn rồi. Chả nhẹ nhàng khép cửa lại và biến mất dạng trong màn đêm.

Với tay lấy cái đó, anh sờ và cảm nhận được: Một túi vải khác cũng thấm dầu. Anh choàng dậy và mở bao nhẹ nhàng ra: Là hai cái đùi gà và một ổ bánh m khô, kèm một bình vại chứa rượu nho. Ngoài ra còn có một cục xà phòng hồng in hình Chữ Thập ngoặc thơm tho còn nguyên!

"Ổng bù cho mày đấy cu!" Rubenstein, từ giường bên thọc nhẹ lưng Eric, khẽ cười.

"Ừ! Lão cũng... tốt đấy chứ!"

"Tốt mẹ gì ông ơi! Chỉ là... phép lịch sự thôi. Đền bù thiệt hại ấy mà. Mà dù lão có đền mười cái đùi hay trăm mẫu bánh m nướng tỏi đi nữa, mày vẫn bị thiệt nhiều hơn trong hôm nay, chưa kể những ngày đã qua kia."

"Tao ra ngoài chút nhé!"

"Này, cầm theo túi của tao nữa. Đừng có mới nới cũ thế chứ cậu."

Eric cười cảm ơn và lấy cả hai bao vải ra ngoài hành lang.

Anh mở bao ra và từ tốn nhâm nhi bữa tối muộn màng. Vừa ngắm đêm trăng huyền dịu lãng mạn, vừa thưởng thức đồ ăn. Bỗng anh rưng rưng lệ.

... ... ..."Con nhớ bố... Con nhớ mẹ..." Anh nghẹn ngào một giây "Em ơi, anh nhớ em nhiều lắm! Em có đang... ngắm trăng cùng anh không hỡi em? Con mình... có đang ngắm sao chung không?".

Anh vô thức đưa tấm vải đầy dầu lên mà lau mặt... "Tiên sư nó nữa!" Anh nhăn mặt và thầm chửi.

"Dê già" Goffriel đang đứng ở một gốc xa mà theo dõi hành động của anh. Chả cũng thầm khịt mũi và lui về phòng mình.

...

Ánh nắng chan hòa tình cảm vào một buổi sáng đẹp trời ấm áp. Chiếc jeep Sĩ quan bon bon trên một con đường lát đá trên các con phố bé ở Paris. Chiếc xe nghiệp dư luồn lách qua các ngõ hẻm lạ đối với bản thân Eric. Nhân tiện nói luôn, người cầm lái không ai khác chính là... Eric. Còn đường đi nước bước thì do lão Goffriel chỉ đạo "tận tình". Lão đang ngậm một tẩu thuốc hiệu Vauen nức danh nước Đức và mang một cặp kính râm thuộc thương hiệu Persol lừng lẫy của Ý trông bảnh phết.

Đường xá đâu đâu cũng toàn cờ Chữ thập Ngoặc ủ rủ dưới nắng ban mai. Có vài ngọn cờ thì được một làn gió nhẹ thổi qua làm rung động, như là chị gió cố mà cứu sống hơi thở cuối cùng còn ngoi ngóp của những lá cờ đỏ kia đang lủng lẳng trên cao.

Cờ Cộng hòa Vichy cũng không thể rung rinh nổi dù là một cử động nhẹ, chắc biết rằng nó cũng sắp hết thời. Ngọn gió cố tìm kiếm sức sống từ chúng mà nhìn thật vô vọng. Mà, cần quái gì giúp chúng tung bay chi cho khổ thân ra.

Xe đi qua những dãy nhà trắng vàng lập lòe dưới những tia nắng vàng rượm. Một vài xe chở hàng bằng ngựa do các thương gia Do Thái mặc comple đen đánh ngựa chạy lọc cọc. Dân Pháp đi tản bộ, người thì đang đọc báo, người thì ung dung ăn bánh mỳ, người thì cứ đi đi về phía trước để kịp giờ làm. Xa xa vang tiếng trẻ con chạy nhảy trên phố. Tiếng giày da bốp bốp nện thình thịch xé toạc tiếng rít của không khí.

Nhiều người vô gia cư bốc mùi xác chết, những người dân ăn mặc khá giả- đàn ông, đàn bà lẫn trẻ con, đi đi lại lại trên các lề đường như mớ hổ lốn. Họ đi làm việc, đi tản bộ... Trông rất tạp nham.

Những tên Hạ Sĩ quan chảnh chó mặc quân phục với huy hiệu và quân hàm sáng chói lộ vẻ tự mãn. Chúng ưỡn ngực đi trên lề và sẵn sàng ức hiếp những kẻ lếp vế hơn, chẳng cùng đẳng cấp bằng chúng. Chúng ngứa tay là dùng roi da, dùi cui đánh đuổi kẻ nào chướng mắt mà chúng bắt gặp trên lộ trình chúng đang rảo bước vô tư lự. Dân thì thét, chúng thì hét toáng la lối om sòm như thể chính bọn chúng bị dân đánh cho tơi t vậy.

Nhưng té ra, chúng vẫn biết điều. Xe jeep của hai người đi qua, bọn chúng đều giơ tay ra chào theo kiểu Phát xít. Eric cứ coi là chúng đang chào mình thôi! Lâu lâu mới có kẻ cao cấp chào mà chứ lị. Goffriel cũng không quên tiếc cho chúng một cái chào thân thiện của cấp trên chính gốc.

Những người dân khi thấy xe Sĩ quan đi qua liền hạ mũ chào. Có một nhóm người thấy thế hoảng hốt nắm váy ôm mũ bỏ chạy vào các xó xỉnh nào đó như thể ta là bọn chó dại dí cắn họ vậy.

"Họ nể ta ấy mà!"

Một tiếng sau khi chạy qua chạy lại, vòng vo tam quốc như một kẻ nghiện rượu cố lái một chiếc xe hơi với tư tưởng là đang lái một chiếc xe máy, cả hai cũng đến nơi.

Đây là một căn nhà tầm trung nằm gọn trong con hẻm cũng tầm trung và các căn nhà xung quanh có tông chủ đạo là cam hồng bằng men, cũng tầm trung. Một giáo đường không biết có lễ lạy gì không có cây Thánh giá vượt lên trên tất cả những căn nhà tầm trung. Còn căn nhà mà sắp đây sẽ là nơi trú chân mới của Eric lại có màu xám xịt bằng gạch đá, không có cờ trước hiên nhà. Và nó được dựng bên trong một ngõ tương đối rộng có dốc thang và chỉ có ánh sáng mờ nhạt (bóng râm thì nhiều), dãy nhà nằm trong một con hẻm (tầm trung như đã nói) vắng tanh ít người. Chí ít thì chỉ có ăn xin chợ búa đi lảng vảng ở khu này. Nhưng an toàn ở chỗ là nơi đây có bọn Gestapo và bọn "Sói Dại" (SD), một số cảnh binh Pháp sẵn sàng nghe chỉ thị từ "nơi đây" truyền cho họ. Tất cả sẽ rút đi hết nếu được lệnh từ các cấp Hạ sĩ trở lên trực thuộc vùng này yêu cầu họ làm thế. Eric sẽ an toàn khi ở đây nếu có bạo loạn. Và nhất là, khó ai phát hiện anh ở đây. Vả nữa, anh có toàn quyền khu này.

"Đây là nhà mới của anh, đồng chí Helley thân mến! Từ nay, anh sẽ được xưng là Stabsfeldwebel- Thượng sĩ (I). Đã lên cấp mới rồi, 'mát tay' hơn nhé!" Đây có thể xem là một sự "mát tay" trong việc phong chức tước, nhưng "mát tay" trong lời nhắn nhủ của Goffriel thì khác, nhưng "mát" với ai mới được chứ? Nhưng dù gì, Eric thầm biết một điều, anh chẳng xứng đáng với danh hiệu này. Chắc chắn, lão Goffriel đã mưu tính chuyện gì đó trước rồi. Và nó có liên quan đến hai từ "mát tay" này.

Lời nói của Goffriel như còn dư âm vang xa trong tâm trí đang lưu mờ của Eric. Khi tiếng xe tắt, mắt dán vào căn nhà mà ngay sau lúc này sẽ là ca riêng anh. Anh thật sự rất bối rối. Anh lo sợ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net