CHƯƠNG NĂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế mày LẠIIIII đi đâu mấy đêm nay?" Rubenstein vừa hài hài, vừa thật thật, vừa nghiêm trọng hỏi.

Nghe câu hỏi đó, Eric giật mình nhận ra: Bố khỉ, đã mấy ngày liền rồi sao? Thời gian trôi nhanh như thoi thế nhỉ!

"À, tao... đi chơi với một em xinh lắm nên quên cả giờ giấc." Trên thực tế, anh coi Marie là một "em xinh lắm".

"Vãi! Nghe có mùi xạo như con cáo đứng bên hàng rào nhìn bà nào đang thay áo đó nhen! Mà kệ cha nó. Mày đi chơi với gái mà quên cả giờ giấc, mày ăn kiến lửa với uống độc hổ mang chúa ấy à chú em. Cả gan bỏ bê nhiệm vụ và anh em mà đi chơi gái một mình! Ngông lắm rồi! Nhưng mà... Ngầu thật! Cô ấy là điếm à? Nếu thì, chụt chụt chụt chụt... Eric ơi là Eric! Người gương mẫu nhất của bang hội mà lại thế. Ôi, mày lớn khôn rồi!"

"Không biết nên trả lời sao. Nhưng anh nói đúng, có hơi gái là mọi thứ như trống rỗng. Mà em ấy còn hơn cả kiến lửa và độc rắn hổ mang cơ đấy! Nó là con cáo trắng biết quậy tiết người khác." Eric cười vu vơ.

"Vậy là công bọn tao giúp mày trốn việc là hóa ra công cốc! Bọn tao phải nghĩ nát não mới chế ra bao câu chuyện hy hữu, viễn tưởng, tào lao như chưa có gì tào lao hơn được về mày để mày không bị khiển. Ấy thế mà mày lại chơi đểu thế." Rubenstein giả vờ tức tối.

"Công nhận chú gan. Tôi nể." Hammer lên tiếng.

"Thôi các anh à, ảnh cũng mới tỉnh, để anh ấy nghỉ ngơi. Ta đi ra ngoài đi." Kenstein lên tiếng.

Khi Kenstein dứt lời, cả ba cùng đứng lên rời khỏi phòng Eric. Họ bắt tay nhau thân thiết, ôm lấy nhau tình nghĩa hồi lâu rồi mới ra đi. Eric ở lại một mình và ngã người ra sau nghỉ ngơi.

Chưa kịp nóng lưng thì lại bị móc lên lại. Sĩ quan Goffriel liền thù lù đi vào phòng tập thể.

Eric chết đứng như Từ Hải, mặt giáp mặt nhau như đang nhìn bản thân trong gương mà lặng thinh không thốt nên lời.

Lão đứng tay sau hông, nhìn anh với con mắt sc lẹm. Lão cất tiếng:

"Đi đâu?" Cách nói đặc trưng của lão. Chỉ nói ngắn gọn và cụt lủn. Tuy đã gặp anh hôm trước rồi và cũng đã có hỏi câu này (và cũng phải chịu phạt chạy bộ 100 vòng khắp một mảnh đất trống có bán kính bằng sân vận động!). Nhìn thấy lão, anh lại nhớ đến các bắp chân và các cơ đang cháy bừng như nắng hạ lên đây. "Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ" Mà gặp những người như chả, lại muốn cháy bà thanh xuân! (mượn ý thơ Tố Hữu)

"Thưa... thưa... "Eric tự nhiên, như có ai khiến, anh đứng bật dậy như bị kéo dây từ trên như con rối. Anh chào theo kiểu Phát xít rồi thưa:

"Thưa, Sĩ quan. Tôi xin lỗi ngài vì hành vi của tôi. Trốn ngũ đi... đi... theo tiếng gọi con tim! Như tôi đã nói hôm qua ạ!" Anh toát ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù đang mặt áo thoáng mát. Đố tên nào dám công khai một cách "THẬT" đến đáng sợ như Eric.

"Nói chuyện với tôi đừng dùng văn vẻ làm chi cho hại não nhau. Thèm hơi gái hay dục vọng dâng trào thì nói toạc ra. Lính mà! Ngại quái gì nói thẳng."

"Vâng thưa sếp!"

"Ngồi đi!"

"Vâng thưa sếp!". Cả hai cùng ngồi. Eric ngồi trên giường, Goffriel kéo một ghế đến cạnh giường anh và ngồi đối diện. Lão chưa bao giờ nhẹ nhàng và tự mình kéo ghế như vầy, chí ít là từ hôm qua. Vả lại cái cách lão dễ tính trước lời lẽ như vừa rồi của anh cũng rõ là có vấn đề. Nếu như hồi đó, mà anh nói thế, lão đã cho anh ăn "tỏi phi hành trộn ớt hiểm với khổ qua mướp đắng" rồi. À mà hôm qua cũng cho xơi một trận ra trò rồi mà. Hay là hôm nay lão tha? Mà tới hỏi lần hai chắc là không dễ ăn của ngoại thế đâu!

Đã có chuyện gì rồi chăng?

Lão châm một điếu thuốc rồi rít một tiếng, phì phò ngọn khói rồi thở dài. Bảo, giọng từ tốn khó hiểu khiến Eric khẽ giật:

"Sắp tới, tôi sẽ duyệt cho cậu một nơi làm việc riêng. Đó là một phòng riêng lẻ, một mình một phòng dành riêng cho cậu, hạn chế bị làm phiền, làm gì thì làm, chỉ cần kiểm tra sổ sách, dịch thuật vài tờ đơn, duyệt qua và ấn dấu thư từ thôi.một vài chuyện khác nếu cậu tự muốn thêm.

Chẳng có gì to tát cả, chỉ là... tôi thấy cậu có tiềm năng, xứng đáng để lên chức cao mà thôi. Cũng từng một thời sắp lên voi chứ đâu, chỉ vì mấy con chó sủa láo nên mới xuống chó theo tụi nó luôn! Mà chức mới thì cần một nơi mới chứ nhỉ! Nhưng đừng thế mà tưởng bở, tôi vẫn không bỏ qua vụ việc mà cậu bỏ bê công việc đâu. Mấy ngày cơ đấy!!! Cậu sẽ phải chịu phạt trước khi về 'nhà mới'. Tôi nói xong rồi đấy, có hỏi gì không?" Lão bắt đầu có vẻ cau có. Tốt nhất đừng chọc một con chó đang khó ở. Nhưng sao hôm nay, anh thấy lão thật hiền từ lạ lùng. Lão không thể nào gọi là "Dê già Hắc ám" ngay lúc này được, phải gọi là "Lão Dê Hiền từ" thì đúng hơn. Một Đấng Cứu thế. Ắt hẳn phải có biến rồi.

"Thưa, vâng! Cảm ơn ngài. Nhưng tôi có một câu hỏi!"

"Hỏi đi!"

"Thưa, tại sao ngài lại tin tưởng bổ nhiệm tôi, trong khi tôi đã trốn tránh nghĩa vụ tận mấy ngày liền kia chứ? Thậm chí từng bị gán mác cho là một thằng phản quốc làm phản cơ mà! Như một con chó như ngài nói! Ắt hẳn phải có lý do chính đáng hơn chứ! Tôi thì làm sao mà lại có công lao gì to lớn để có diễm phúc nhận một món quà quý như vậy?"

"LỜI TÔI NÓI LÀ PHẢI TUÂN. KHÔNG Ý KIẾN Ý CÒ TÀO LAO! NÓI CHUNG, NGÀY MAI, 3 GIỜ SÁNG GẶP TÔI ĐỂ CHỊU PHẠT TIẾP RỒI CHUẨN BỊ CHUYỂN SANG NƠI MỚI!!! RÕ CHƯA, CẬU ERIC HELLEY?" Ơ, cái lão này lạ thật. Hỏi cho đã rồi người ta hỏi lại la. Thôi, kệ! Phận làm cấp dưới ấy, không bị chửi như thú vật vì vụ việc kia là được rồi.

"Thưa, vâng thưa Sĩ quan!"

"Tốt. Cáo lui nhé!" Nói rồi lão đi ra. Lại còn dùng kính ngữ "Cáo lui" nữa chứ, chỉ tội là thiếu từ "Xin phép" thôi, có thì phải "Mẹ tròn con vuông" câu chữ không.

Nhìn tấm lưng lão, anh tưởng tượng rằng khuôn mặt lúc này của lão đang vô cùng cục mịch, nhăn nhó như con khỉ ăn chanh. Nhưng không, anh không bao giờ thấy được: Lão đang cười mỉm cách hớn hở tươi vui. Và nếu để ý kĩ, lão có làm hành động sùng đạo: Làm dấu Thánh giá.

...

Khúc mắc ở đây là tại sao lão lại chuyển Eric đi cách bí ẩn như vậy? Vì sao lão tin tưởng anh? Vì sao lão dễ chịu như thế khi hay tin anh biệt tích mấy hôm liền? Lão đang có ý định gì mà anh chưa biết? Quả thực, bên trong mấy ông nội có quyền rất khó mà đoán được đường đi nước bước của bọn ổng. Bọn ổng là những con người, cái thứ gì đó, mà những kẻ lếp vế hơn không bao giờ bắt bài được mấy ổng.

...

Một đêm, anh được ban bố lại nhiệm vụ đi tuần đêm. Địa điểm vẫn là nơi đó, vẫn là một mình. Và điều đó lại càng làm cho câu chuyện ngày càng bí ẩn. Nếu lão Goffriel nghĩ anh đi chơi đêm với gái thì không lý nào lão lại để yên cho anh đi tuần tại vị trí mà anh mất tích cũ, mà còn là đi một mình nữa chứ! Lão hình như có âm mưu gì đó khác cơ. Chứ với bằng đó tội trạng, lão dư sức cho anh vào chuồng, hay thậm chí, đủ cớ để cho anh về vườn tức thì trong nháy mắt. Thật là khó hiểu.

Nhưng dù gì đi nữa, anh vẫn thấy điều đó may mắn. Anh có một dự tính. Bây giờ anh đã có nơi mới riêng biệt, anh có thể làm một việc mà anh đã ấp ủ từ khi ra khỏi "nhà" của Marie bé nhỏ, nếu có thể. Nhưng giờ thì có lẽ có thể rồi.

Đi lòng vòng ở trên sông Seine êm đềm đêm khuya, trời sao tỏa sáng muôn nơi. Trăng tròn ban sức sống cho màn đêm. Những căn nhà hai bên sông đứng nghiêm như chào cờ. Tháp Eiffle xa xa mờ mờ ẩn hiện hiên ngang. Nhà thờ Đức Bà hùng vĩ dưới ánh trăng sáng. Eric vừa đi tuần vừa gỡ rối những câu hỏi hóc búa hơn cả giải các định lý của Pythagoras nữa. Và câu hỏi lúc này, không còn là về lão "Dê già" kia nữa, mà là về Marie: Vì sao và vì sao, nếu cô có ý định gì, hay muốn làm hại anh thì cứ ra tay ngay và luôn đi, cần quái gì bày trò bẫy búa tùm lum, gây hoang mang dư luận, còn ra vẻ này nọ, bắt cóc anh rồi bày bừa những thứ đồ đạc ra, kể chuyện tầm phào như thể đây là thời bình... à mà, cuốn nhật ký, chắc cô bé đang đi kiếm nó. Ôi, thật có lỗi!

Đang suy tư câu trả lời như một triết gia, anh va ngay vào cây cột đèn trên một cây cầu. Bây giờ, anh thực sự là một triết gia- triết gia Thales. Nhưng hên là anh chỉ va vào cột đèn, chứ không như ông kia rơi tọt hẳn xuống giếng.

Tnh táo sau cú va chạm đó, anh lắc lắc cái đầu đội nón của mình. Vẫn trong cơn choáng váng, anh sải chân đi lên phía trước để đi tuần vị trí khác. Thì bỗng trong màn đêm tối, ngay những cánh cổng đá của nhà thờ Đức Bà, một bóng hình trắng nhỏ xinh xuất hiện. hai mắt nhìn nhau. Cái mục đích! A, Marie, đợi tôi với, đừng chạy! Eric chạy như một con bò điên, băng qua cây cầu mém té để đến được bờ đối diện. Bóng hình đó đang di chuyển, nó chạy vào hàng cây cạnh nhà thờ.

"Marie, đừng chạy!" Kêu khan họng nhưng bóng dáng đó vẫn cứ chạy là cứ chạy.

Anh bám theo vào khu lùm cây tối hu. Luồn qua sau bức tượng xanh, không có ai! Hả? Là sao? Anh gãi đầu không biết chuyện gì đang xảy ra. Bỗng anh chợt nhớ, con nhỏ này hay chơi trò trốn tìm rất mất nết. Anh giả vờ nhìn quanh và hỏi, giọng nửa đùa nửa thật:

"Này cô bé có mái tóc đẹp, đôi mắt như kim cương bóng tối, ánh nhìn tựa đại dương mênh mông đen sâu thẳm vô tận dưới bầu trời sao sáng ngời. Cô bé giờ đang ở đâu?"

Dứt câu, anh quay lại thật nhanh và ngước vội lên bức tượng từ phía sau. Cùng lúc chỉ thẳng ngón tay lên trên bức tượng, hô to:

"A! Cô đã bị bắt."

Quả thực, trực giác anh đã đúng, à không... não cá vàng nay đã khác, giờ là não cáo rồi. Marie đang ngồi thả chân, đung đưa hai bắp chân bé xíu, ngồi thong dong trên bệ đá của tượng. Dễ thương dễ sợ ahaha... mà khoan! Nhỏ tự leo lên đó à? Cao thế cơ mà! Nhưng chả phải hôm nọ cũng thế sao?

"Té ra, bốn ngày ba đêm ở nơi tối tăm dưới lòng đất đó, chú đã khôn hơn rồi đấy." Đó đích thị là cô bé! Tông giọng đều đều rờn rợn, vẻ mặt lạnh vô hồn, và gu nói năng thật rõ xấc xược coi trời bằng vung không thể nhầm được. Cô đang ngồi một dáng vô tư lự, bất cần đời.

"Ồ hố, cô bé tinh nghịch này! Cuối cùng cũng tìm thấy." Eric cười. Chưa bao giờ anh cảm thấy phấn khởi như bây giờ khi gặp Marie.

"Tôi có phải Ngài Sói đâu mà chú tỏ thái độ như mở cờ trong bụng thế kia chứ." Cô tự tâng bốc mình lên.

Eric chỉ biết cười gượng. Anh gãi đầu rồi lại hết xoa tay xoa cẳng. Anh lúng túng chẳng khác nào một anh chàng lần đầu tiên gặp người tình và chuẩn bị tinh thần thốt ra từ đó. Nhưng chỉ trong một chốc bối rối, anh dẹp cái bản mặt đó đi:

"À này, Mari... Cô bé, tôi tới đây là có chuyện quan trọng muốn hỏi cô." Anh có vẻ nghiêm trọng.

"Nói lẹ đi! Trong thời gian này, từng giây là kim cương đá quí đó nhé!"

"Số là" Anh đắc thắng có chút tự mãn, anh phô ra vẻ tự hào vì mình mới được lên "chức":

"Tôi mới được bổ nhiệm một nhiệm vụ mới, cùng với đó, tôi được giao cho một nơi ở mới mà chỉ có mình tôi. Tôi dự tính mờ..." Nói đến đây, anh khựng lại. Có gì đó nghẹn lại trong anh.

"Sao lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net