Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soyeon trở về nhà Haeun với đôi môi vừa sưng vừa đỏ. Tên Jimin kia không biết lên cơn gì lại bắt cô ăn kem rồi lại hôn cô. Cứ thế lặp đi lặp lại cho đến hết que kem.

Cô khó khăn gắp miếng thịt bò cho vào miệng. Bây giờ đến cả cử động cơ miệng cũng có chút nhói.

"Cậu sao vậy Soyeon?"

Haeun trông thấy bạn thân mình có vẻ không ổn nên liền quan tâm. Nhưng khi câu hỏi vừa dứt, Jimin như có như không lên tiếng trả lời.

"Ong đốt."

Tên này còn có thể mặt dày hơn nữa không? Chính anh làm cô ra thế này, mà bây giờ còn đi đổ lỗi cho những chú ong vô tội?

Soyeon muốn lên tiếng thanh minh, nhưng không đợi cô kịp cất lời, Taehyung đã nói trước.

"Buổi tối thì lấy đâu ra ong? Hơn nữa xung quanh đây còn không có tổ ong nào."

"Làm sao cậu biết?" Jimin vừa nói vừa đặt vào bát Soyeon một con tôm đã được anh lột sẵn

"Mình đã kiểm tra quanh đây. Không có nguy hiểm."
"Ừ. Vậy là rết cắn... Soyeon nhỉ?"

Ngoại trừ Jimin đang tươi cười, cả ba người còn lại đều đồng loạt hóa đá.

Không ong thì là rết. Biết là anh tìm lý do, nhưng sao nhất thiết phải là những loài có nọc độc nguy hiểm? Anh có thể bảo là muỗi cắn, kiến đốt mà?

"Mọi người không ăn à?"

Sau câu nói của Jimin, cả ba đồng loạt hoàn hồn trở về, mạnh ai nấy ăn, tuyệt nhiên không nói thêm câu nào. Riêng Jimin vẫn kiên nhẫn phục vụ từng món ăn cho mèo nhỏ của mình.

"Khi nãy làm sao cậu nghĩ ra lý do xe của mình bị bể bánh hay vậy?"

"Là mình chích cho nó bể."

Biết là Jimin có ý muốn giúp mình. Nhưng có cần phải làm thật đến thế không? Tự dưng tốn tiền vô cớ, ai vui cho được?

...

Ngày hôm sau đến Kang thị, Jimin bước vào cổng đã nghe thấy âm thanh người khác xì xào bàn tán và đối tượng chính là anh. Không khó để biết anh đã có scandal.

Đi được vài bước, anh đã bị gọi vào phòng giám đốc nhân sự.

"Cậu nhìn đi!" Giám đốc giận dữ đập mạnh cuốn tạp chí lên bàn.

Jimin vẫn điềm tĩnh lật từng trang một, xem xét thật kĩ từng tấm hình mình và Soyeon từng chụp tại buổi tiệc hôm trước.

"Giám đốc và mọi người trong công ty không thích phong cách này?"

"Chúng tôi không có ý kiến gì về chủ để chụp ảnh đó. Nhưng quan trọng là... Chủ tịch đã biết đến nó!"

"Rồi sao?" Anh vẫn dán mắt vào tạp chí, bình thản cất giọng.

"Cậu không biết bạn chụp của cậu là ai à? Là con gái cưng của Chủ tịch đấy! Ban đầu rất ít người biết việc đó, nhưng sau sự việc làn này. Khắp công ty từ trên xuống dưới đều biết cô ấy là con gái chủ tịch. Bọn họ nói cậu nhờ có chống lưng nên được tuyển dụng."

"Ừm."

"Còn ở đó bình thản uống trà?"

"Nếu có việc gì thì tôi chịu. Chẳng lẽ anh chịu hay sao mà sốt sắng thế? Yên tâm, tôi sẽ tìm Chủ tịch, nói rõ ràng mọi việc."

Jimin cầm theo cuốn tạp chí rời khỏi phòng giám đốc. Tuy vướng phải scandal, nhưng trên người anh vẫn có một khí chất gì đó khiến người khác phải cảm thán và ngước nhìn.

Chỉ là... lúc trước họ ngưỡng mộ nhìn anh, bây giờ là gièm pha nhìn anh.

Đứng trước cửa phòng Chủ tịch, Jimin lịch sự gõ cửa vài cái. Khi bên trong truyền tín hiệu cho phép, anh mới mở cửa bước vào trong.

"Chào Chủ tịch Kang."

"Cậu là...?"

Jimin đặt cuốn tạp chí lên bàn, đẩy về phía Chủ tịch.

Nhìn thấy nó, ông liền nhớ ra chàng trai trẻ này là ai. Là người đã dụ dỗ con gái bảo bối của ông chụp bộ ảnh gợi cảm đó!

"Đến đây làm gì?"

"Tôi muốn giải thích. Đầu tiên, tôi biết ông đang nghĩ gì. Tôi không dụ dỗ em ấy, chỉ đơn thuần mời hỏi, chụp hình khi có sự cho phép. Thứ hai, tôi thích Soyeon, mong ông cho tôi được theo đuổi em ấy."

Có ai gặp mặt phụ huynh của người mình thích lại xưng hô như thế không? Thật chán hết chỗ nói.

Chủ tịch Kang nghe những lời không lọt lỗ tai đó liền trở nên tức giận. Ông đập bàn đứng phắt dậy, chuẩn bị nắm lấy cổ áo Jimin thì cánh cửa một lần nữa được mở ra.

Lần này là Soyeon.

Bước vào gian phòng, cô liền thấy ba mình có ý muốn nắm cổ áo Jimin. Cô lập tức chạy đến chắn trước mặt anh.

"Con biết chuyện rồi. Mọi chuyện không như ba nghĩ đâu. Xin hãy nghe con giải thích."

"Được, con nói đi, ba tin con."

"Thật ra, con không hề can thiệp vào kết quả cuộc ứng tuyển. Có được vị trí ngày hôm nay đều là Jimin  tự thân nỗ lực. Hơn nữa, buổi chụp ảnh đó là con tự nguyện tham gia, Jimin hoàn toàn vô tội. Nếu ba lo lắng điều đó ảnh hưởng đến hình ảnh tập đoàn, con sẽ công khai lên tiếng."

Chủ tịch Kang ngồi lại vào ghế, ông xoay chiếc bút trên tay, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Bấm bút lần cuối thật mạnh, ông đặt nó xuống bàn rồi nhìn thẳng vào mắt cô con gái cưng của mình.

"Con có thích cậu ta không?"

Soyeon nhất thời bị câu hỏi đó làm cho ngây người. Ông thấy cô không trả lời, kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa.

"Con có thích cậu Jimin không?"

Nghe đến đây, cô đã nhận thức được nội dung câu hỏi, lập tức lắc đầu phủ nhận. Không đời nào có chuyện Soyeon thích Jimin!

"Ừm, vậy Jimin... cậu khiến con gái tôi thích cậu đi."

Soyeon một lần nữa ngây người. Nguyên do gì khiến ba cô nói ra câu đó? Ông đây là giao trứng cho ác sao?

Cô đã bảo không thích Jimin, thế mà ông lại bảo anh khiến cô thích anh đi. Như vậy là không được rồi!

Nhưng cô nào biết suy nghĩ của người ba phải rất đắn đo mới có thể nói ra điều đó. Ông nghĩ rằng cô vẫn chưa trưởng thành, ra đời sống sẽ bị chèn ép, thua thiệt. Chẳng thà lần này mượn Jimin để dạy cho cô một bài học, giúp cô trưởng thành hơn. Dẫu sao Jimin cũng là người dưới trướng của ông, sẽ dễ quản lí hơn so với những người ngoài kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net