Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi nhà Haeun, cô buồn chán chẳng biết đi đâu. Một địa điểm chợt nảy ra trong đầu, tập đoàn Kang thị!

Dẫu sao đến đó giải trí một chút cũng không phải là không thể.

...

"Công ty đang vào thời điểm tuyển người mẫu ảnh, con đến đây là muốn phá tung mọi thứ lên sao?"

"Mẫu ảnh? Ba tuyển nam hay nữ thế?"

"Có tuyển cũng không nói với con."

Cô buồn bực đưa mắt nhìn ba mình. Tuy ông đang chăm chú gõ phím, nhưng vẫn liên tục đáp lời cô con gái nhỏ.

"Chẳng phải người mẫu ảnh của công ty đều bị con làm cho sợ hết rồi sao?"

Nghĩ lại thì đúng là thế. Năm xưa, Soyeon chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi, cô tinh nghịch tìm danh sách nhân viên mới, nhớ kĩ sơ yếu lý lịch của họ. Nhân lúc họ ở một mình, cô đều giả ma hù dọa họ đến xanh mặt, chủ động nộp đơn từ chức.

Nhờ chiến tích lớn lao ấy, bây giờ ba cô phải mở cuộc tuyển người mẫu ảnh trên diện rộng.
Kang Soyeon không phải là con nít bình thường. Là con nít quỷ!
.

.

.

Cuối tuần đã đến, cô chọn bừa một chiếc áo thun và quần short. Hôm nay là ngày đi công viên giải trí, nên mặc trang phục dễ vận động một tí. Dẫu sao cô cũng chẳng đến ngày con gái nên không có gì phải ngại. Cứ tự tin khoe cá tính thôi.

"Soyeon! Ở đây này!"

Nghe thấy có người gọi tên mình, cô xoay đầu về hướng đó. Trông thấy Haeun ở phía xa xa, không ngần ngại liền nhanh chân chạy đến.

"Cậu mặc váy? Không sợ bị..."

"Có quần bên trong mà, không sao."

Cả hai cùng nhau ăn vặt, thử từ các trò chơi nhẹ nhàng như: câu cá, cưỡi ngựa gỗ, đập chuột,... hai thiếu nữ tươi cười rạng rỡ, mặt xinh hơn hoa giữa một đám trẻ em đã nhanh chóng trở thành tâm điểm của những người xung quanh.

Park Jimin đang chụp ảnh gần đó, anh cũng như mọi người, hướng mắt chăm chú về phía cô. Một người con gái với vẻ ngoài trong sáng, hiền lành trong bộ quần áo năng động. Hoàn toàn khác với cô gái đanh đá trong bộ váy ôm sát cơ thể đêm đó.

"Jimin! Tập trung nhìn vào ống kính nào, sắp xong rồi."

Tập trung vào công việc chính, anh cố gắng hoàn thành nó nhanh nhất có thể để còn đi trêu mèo nhỏ.

Park Jimin nhớ bé mèo đêm nọ rồi.

...

"Haeun này, tụi mình chơi Tagada được không?"

"Trò đó mình thấy nổi trên mạng lắm. Cậu chắc chắn muốn chơi?"

"Tất nhiên, Kang Soyeon này trời không sợ, đất không sợ cơ mà!"

Haeun nhìn chiếc bát lớn đang quay tròn và rung lắc dữ dội trước mắt mình, cô không tránh khỏi hoảng sợ. Lát nữa cô phải lên đó chịu trận hay sao? Thôi kệ, khi nãy Soyeon đã cùng cô chơi những trò chơi nhẹ nhàng rồi. Lần này xem như Haeun hy sinh vì bạn thân vậy.

Ngồi trên chiếc bát kim loại khổng lồ, Soyeon phấn kích tột độ. Bởi lúc trước cô thấy trò này trên mạng, người chơi dễ dàng sà vào lòng phái nam, nên cô đây cũng muốn thử. Biết đâu sẽ tìm được một nửa đời mình thì sao?

Còn không thì trap cho vui nhà vui cửa cũng được.

Giọng nói từ loa phát thanh vang lên, nhắc nhở mọi người không nên đánh mất liêm sỉ khi chơi trò này, không nên sa vào lòng người khác có chủ đích. Tiếp theo đó là động cơ dần khởi động.

Chiếc bát ấy ngay lập tức rung lắc dữ dội.

Thú thật, ban đầu Soyeon có ý định muốn giả vờ bản thân say sẩm choáng váng mà nhảy vào lòng một anh chàng đẹp trai nào đó. Nhưng khi chơi trò Tagada này, cô chẳng thể suy nghĩ và làm được điều gì thêm. Bởi vì giờ đây, cô đang trong tình trạng đầu tóc rối tung, đại não rối loạn.

Cơ thể cứ như thế theo chiếc bát kim loại mà rung lắc. Độ rung và xoay dần tăng, Soyeon cũng bất lực mà chợt buông tay nắm kim loại. Cả cơ thể cứ xoay mòng mòng, bước đi trong vô định như không có điểm dừng.

"Chóng mặt quá!"

Bỗng từ đâu có một cánh tay vươn ra trước mắt, không nghĩ ngợi nhiều, cô liền bắt lấy nó như phao cứu sinh. Sau đó, chủ nhân của cánh tay ấy dùng sức kéo cô lên đùi mình. Nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo, không ngu muội mà ngồi lên đùi người khác nên liền chủ động ngồi xuống vị trí bên cạnh.

"Ngồi đó em sẽ ngã nữa đấy. Lên đùi anh này."

Đúng thật là thế, chiếc bát kim loại càng rung mãnh liệt hơn sau câu nói của Jimin. Cô ngay tập lức ngã khỏi ghế, rất may mắn anh đã kịp thời giữ lấy cô. Chủ động kéo cô ngồi lên đùi mình, dùng eo siết chặt eo cô gái nhỏ, cố định cô trên người.

"Anh..."

"Chỉnh tóc lại đi, bù xù cả rồi kìa."

An tâm việc mình đã có điểm tựa, Soyeon đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình. Nhưng chưa được bao lâu, cô lại đưa tay ôm lấy cổ anh. Thật sự cô không muốn bản thân đi lòng vòng như lúc nãy đâu. Trò này quá đáng sợ rồi.

Jimin lần đầu thấy mèo nhỏ chủ động ôm mình, anh cũng đáp lại cô bằng cách đưa môi mình đến vành tai đối phương, nhẹ nhàng phả hơi nóng vào đó. Cảm nhận được người trong lòng run nhẹ, anh tiếp tục trò trêu chọc của mình. Để chiếc lưỡi ướt át thoát khỏi vòm miệng, đảo quanh một vòng vành tai Soyeon. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên nơi đang ửng đỏ ấy.

Một tay vẫn giữ chắc thanh kim loại, một tay giữ lấy eo cô, anh cẩn thận vén lớp áo thun, luồng tay vào trong.

"Em mặc hai lớp áo?"

"Đúng vậy, để đề phòng người như anh đấy! Đồ biến thái!"

Vừa hay trò chơi kết thúc, Soyeon thẳng thừng đẩy anh ra mà đứng dậy, tay mạnh mẽ lau chùi vành tai vừa được trêu đùa kia.

Hôm nay vốn dĩ muốn mượn Tagada để trêu đùa người khác, không ngờ lại bị phản tác dụng.

"Sao vậy? Mặt cậu bỏ bừng rồi kìa?"

"Không có gì! Đi chơi trò khác!"

Cô khó chịu rời khỏi nơi đó. Còn Jimin? Anh đang mỉm cười hài lòng với biểu cảm của mèo nhỏ. Đây sẽ là con mồi Park Jimin hạ mình trap tiếp theo.

______________________________

Di Mần bad quá mấy pà uii 🥹🥹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net