Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không gian kín, nhạc xập xình càng khiến người nghe thêm cao hứng. Tại sàn nhảy, mọi người cùng nhau đung đưa cơ thể theo điệu nhạc.

Nơi hoan lạc này, chúng ta có thể vứt bỏ mọi cuộc phiền trong cuộc sống, mượn rượu giải sầu, không phải mượn rượu làm bừa.

Soyeon mải mê phiêu theo nhạc, chẳng biết vùng eo thon thả của bản thân đã bị bàn tay của người nào đó giữ lấy, dứt khoát khẳng định chủ quyền, tuyệt nhiên không cho những kẻ khác dòm ngó đến cô.

Jimin kéo cô sát bên mình, gắt gao dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn những tên đang thèm thuồng cơ thể mèo nhỏ.

"Em biết rằng bản thân rất quyến rũ không?"

"Biết chứ!"

"Anh cũng là đàn ông. Vì vậy... một đêm, được chứ?"

"Hiển nhiên là không rồi."

Cô đặt tay lên cơ ngực đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Tuy miệng từ chối nhưng lý trí vẫn muốn trêu đùa. Đây từ lâu đã trở thành sở thích của Kang Soyeon.

"Em đang đùa với lửa đấy mèo nhỏ."

"Thế thì đã sao? Nếu em bảo mình vẫn chưa đủ tuổi, anh dám làm?"

"Đừng nghĩ anh không biết gì. Anh đã biết em là mèo nhỏ ban sáng rồi."

Động tác tay chợt dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn kĩ ánh mắt sau lớp mặt nạ kia, tay dời vị trí khỏi cơ ngực, dứt khoát cởi mặt nạ đối phương.

"Park Jimin? Vì sao anh ở đây?"

"Đợi mèo nhỏ tự nguyên dâng đến."

"Mèo nhỏ cái đầu anh!"

Soyeon khó chịu xoay lưng rời đi, nhưng vùng eo vẫn bị anh gắt gao giữ lại, nên cơ thể không thể di chuyển được thêm bước nào.

"Chưa đủ tuổi mà dám đi bar? Dám lái xe hơi? Em có chống lưng sao?"

"Cứ cho là thế, bây giờ phiền anh bỏ tay ra giúp."

"Vì sao không trap anh như lúc nãy? Đang kích thích mà? Nếu em thấy ngại, anh có thể đeo mặt nạ lại, xem như chưa có gì."

"Đồ thần kinh!"

"Chúng ta đều là người lớn, cần có trách nhiệm cho hành động của mình. Em đã châm lửa, phải có nhiệm vụ dập lửa."

Bế xốc Soyeon lên vai, Jimin dõng dạc bước đi. Có lẽ anh vẫn chưa biết đây là quán bar cho cô đứng tên, cô có quyền thao túng, điều khiển mọi thứ tại đây.

Vừa rời khỏi sàn nhảy, Jimin đã bị đội bảo vệ vây quanh. Bọn họ ai nấy đều lực lưỡng, tưởng chừng một đấm có thể khiến anh bất tỉnh nhập viện.

"Người của em hả mèo nhỏ?"

"Đúng! Biết điều thì mau thả tôi xuống."

Cẩn thận đặt cô xuống, anh vuốt nhẹ mái tóc có chút rối của mình, gọi một ly Whisky, chậm rãi cho chúng vào miệng. Một loạt hành động kì lạ của anh khiến Soyeon và đội bảo vệ đồng loạt khó hiểu. Trong tình huống thế này vẫn có thể bình thản uống rượu sao?

Soyeon đang hoàng mang, chợt sau cổ cảm giác có vật gì đó chạm lên, tiếp đến là một lực đạo xuất phát từ nơi đó, mạnh mẽ đẩy cô về phía trước. Đôi môi nhanh chóng bị Jimin phủ lấy. Anh cậy miệng cô, dùng lưỡi đẩy chất lỏng sang, bắt ép cô nuốt hết số rượu Whisky cay xè đó.

"Ngon không?"

"Cay! Nồng!"

"Uống nhiều sẽ quen. Muốn không? Anh giúp em uống tiếp."

Bốp!

Bị cú tát giáng thẳng lên má, Jimin không những không khó chịu mà còn cười nhếch mép. Anh đưa tay miết nhẹ vết máu ở khóe môi, đặt ngón tay đó lên cánh môi Soyeon.

"Dặm lại son giúp em."

"Con mẹ anh! Biến thái!"

"Cú tát này của em, Jimin này đã ghi nhớ. Một ngày nào đó, anh sẽ trả lại gốc lẫn lãi."

...

Haeun nhìn người đàn ông lạ mắt trước mặt. Vốn dĩ mối quan hệ ngoại giao của cô chẳng nhiều, chẳng mấy ai biết cô cả. Nhất là tại nơi phù phiếm này, người quen đã ít càng thêm ít.

"Anh quen tôi? Có thể cho tôi biết tên của anh được không?"

"Không, nhưng tôi biết em tên Haeun, Kim Haeun."

Thế thì đúng rồi, đối phương chắc chắn là người quen của cô. Nhưng là ai mới được? Bạn học, tiền bối, họ hàng? Không thể nào là giáo sư, bởi chẳng có giáo sư nào đi bar cả. Đó là điều không thể.

"Uống một ly với tôi, tôi sẽ cho em biết tên."

Lưỡng lự trước lời mời của đối phương, cô trầm mặc suy nghĩ trước ly rượu kia.

Nếu uống, cô sẽ biết tên của đối phương, nhưng có thể sẽ say và làm những hành động không nên.

Nếu không uống, cô sẽ không thể biết tên của anh.

Tính tò mò đánh chết lý trí, Haeun lấy can đảm cầm ly rượu, một hơi nốc sạch.

"Đã cạn! Anh nói được rồi đấy!"

"Một ly nữa."

"Anh..."

"Không uống tôi không nói."

"Trơ trẽn!"

Lần đầu là tính tò mò đánh chết lý trí, lần sau là chẳng còn lý trí để mất. Haeun tiếp tục uống thêm một ly, hai ly rồi ba ly,...

Lát sau, cô ngà ngà say, đầu óc quay mòng, cơ thể dần mất điểm tựa.

Cảm thấy Haeun sắp ngã nhoài về phía sau, Taehyung kịp thời bắt lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo về phía mình. Đưa mắt nhìn bàn tay người trong lòng đang sờ soạng lung tung, cả người anh nóng ran lên.

"Em làm gì thế? Tỉnh lại mau!"

"Vì sao khi xưa anh bỏ mặc em? Tẩy chay em?"

"Ai tẩy chay em?"

"Haeun ghét anh..."

"Em say rồi."

Bắt lấy cánh tay đang làm loạn, anh cố gắng kìm nén con thú hoang trong người mình để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn với sinh viên. Nhưng cô đây là đang quá quyến rũ anh...
Chiếc đầm xanh ngọc ôm sát cơ thể, phần thiết kế ở ngực khéo léo để bộ phận căng tròn ấy thoát ẩn thoát hiện, cực kì kích thích người nhìn. Nhìn thấy lớp áo ngực màu đen bên trong, Taehyung không cưỡng lại được mà di chuyển yết hầu lên xuống liên tục.

"Kim Taehyung tôi là một nam nhân có nhu cầu sinh lý bình thường như bao người khác, không phải Liễu Hạ Huệ. Em còn như thế, tôi sẽ không kìm được mà bóp còi."

Trông thấy Jimin và 'mèo nhỏ' bạn đồng hành của Haeun ở phía xa xa. Taehyung không chần chừ gì liền bế cô lên tay, nhanh chóng tiến về phía hai người họ.

"Em ấy say rồi, chăm sóc cẩn thận."

"Anh là...?"

Soyeon nghi hoặc người đàn ông đang giữ bạn thân mình trên tay. Trông đối phương có vẻ chững chạc, đàng hoàng, không như tên Jimin háo sắc đang liếm khóe môi kia. Vì vậy, có lẽ anh ta sẽ không làm ra chuyện đồi bại với Haeun nhà cô đâu.

Mong là thế.

"Giới thiệu với mèo nhỏ, đây là bạn thân anh."

Jimin khoác vai Taehyung, dõng dạc giới thiệu. Bạn thân anh đẹp trai, ga lăng, tài giỏi, hoàn hảo như thế, phải khoe cho mọi người cùng biết chứ.

"Ừm. Xem ra bạn thân anh còn tốt tính hơn anh gấp bội đấy Park Jimin!"

...

...

Soyeon chật vật, vầng trán thấm đẫm mồ hôi khi đưa Haeun vào xe. Cô thở hắt một hơi thật mạnh khi đã thắt đai an toàn cho 'ma men' xong.

"Mình không ngờ cậu lại bị người ta chuốc rượu. Sao mà ngốc vậy Kim Haeun?"

Suốt quãng đường về nhà, Soyeon cố gắng nhẫn nhịn để không quay sang đấm cho cô bạn thân của mình một cái.

Đã nói nhảm chuyện trên trời dưới đất thì thôi đi.

Đằng này còn nôn đầy ra xe cô.

Kang Soyeon này thề với lòng, sau này sẽ KHÔNG BAO GIỜ để Kim Haeun uống thêm một giọt rượu nào nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net