Chương 50: Thực hiện bổn phận của bạn gái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tới."

Eunseo còn chưa lên tiếng, phòng tắm đã truyền đến giọng Hyunsuk: "Dầu gội đầu gì chứ, em đây là đưa sữa tắm cho anh! Bảo sao có cảm giác là lạ."

Eunchae: "A, cầm nhầm, đây, dầu gội đầu đây."

Hyunsuk vừa tức vừa buồn cười: "Tiểu cô nương, em là ngốc bạch ngọt sao?"

"Em không ngốc!"

Lúc Hyunsuk lau tóc đi ra, Eunseo đang thu dọn đồ đạc.

Anh đi tới: "Cần anh giúp gì không?"

Eunseo cười cười: "Không cần ạ, hôm nay rất cảm ơn anh."

Hyunsuk nhíu mày: "Jihoon thế nhưng là ra lệnh cho anh tới, nếu cậu ta khách khí với anh như vậy, anh nằm mơ đều có thể cười tỉnh."

Nói rồi nhìn vào gương sau cửa sửa sang tóc, nhìn về phía Eunseo: "Anh đi nhé?"

Eunseo gật đầu, tiễn anh đến đầu cầu thang.

Lúc về lại ký túc xá, cô tiếp tục trải giường chiếu.

Yunjin nhìn Eunseo, muốn nói lại thôi: "Eunseo, người vừa rồi là ... "

Eunseo lồng ga giường vào dưới đệm, ngẩng đầu: "A, bạn thôi, bạn quen hồi nhỏ."

"Anh ấy đang theo đuổi cậu?"

"Không có." Eunseo cảm thấy khó hiểu, "Anh ấy là bạn tốt của bạn trai tớ."

Nói xong, cô cảm giác như Yunjin thở phào nhẹ nhõm.

Eunseo: "?"

Eunchae ngồi trước bàn vi tính, nhìn qua: "Cậu không phải là nhắm anh ta rồi chứ?"

Yunjin run lên, đi tới ghế sofa ngồi xuống: "Không có, tớ chỉ thấy dáng dấp anh ấy không tệ."

Eunchae: "Cậu vừa nói với tớ người trên mạng kia rất đẹp trai, nằm mơ cậu cũng muốn gả, đổi ý nhanh như vậy?"

Yunjin: "Người kia cách tớ xa quá."

Nói rồi nhìn qua Eunseo: "Tớ muốn dậy thì như Eunseo cơ, xinh đẹp như thế, sau này chắc chắn có thể lên top hoa khôi đại học Busan."

Eunseo cười cười, không trả lời.

Yunjin và Eunchae tiếp tục tám chuyện bát quái.

Yunjin: "Tớ hóng được tin tức nội bộ nói, người trên mạng kia tốt nghiệp đại học Stanford, phát triển sự nghiệp ở Busan vô cùng tốt, thu mua mấy công ty internet, lại đang tiến quân vào ngành y tế. Trường cố ý mới anh ấy về làm khách mời, không biết người ta có đồng ý hay không. Nếu như đồng ý, tớ chắc chắn đi nghe, người đẹp trai như thế, chắc chắn giọng cũng rất dễ nghe!"

Eunseo không biết hai người họ đang nói đến ai, cũng không có chen vào. Lúc nghe được Stanford, động tác hơi dừng lại.

Jihoon cũng tốt nghiệp Stanford.

Eunchae: "Nhan sắc kia mà đồng ý làm khách mời, chỉ sợ không còn chỗ ngồi, chưa hẳn cậu đã giành được chỗ."

Yunjin thở dài: "Nhưng mà tớ cảm thấy mấy người tổng tài tập đoàn này, hẳn là sẽ không vui lòng đến trường mình làm khách gì gì đó đâu, cũng đâu thiếu chút tiền ấy."

"Chính xác." Eunchae cũng nói.

-----------

Lúc Eunseo ăn cơm tối, Jihoon mới kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị ở Seoul.

Cô tính toán thời gian, chờ Jihoon lên máy bay về Busan, lái xe đến trường cô thì ký túc xá đã sớm đóng cửa.

Xem ra hôm nay không gặp được.

Cô thở dài, cũng không có đợi thêm, gọi điện hàn thuyên với Jiyeon một hồi rồi đi ngủ sớm.

Ngày thứ hai, Eunseo là bị Yunjin đánh thức.

Cô bạn rất kích động từ bên ngoài trở về, leo lên kéo Eunchae: "Eunchae, người ở trên web kia, tớ nhìn thấy người thật rồi! Ngay dưới lầu ký túc xá chúng ta, đúng là anh ấy!!!"

Eunchae nửa tỉnh nửa mê nhìn cô nàng: "Sao cậu dậy sớm thế?"

"Tớ có thói quen ăn sáng sớm." Eunchae nói, kéo lại chủ đề, "Đúng là anh ấy, so với ảnh chụp trên mạng còn đẹp trai hơn!! Ôi mẹ ôi!"

Eunchae thở dài một tiếng, vừa mặc quần áo vừa nói: "Cậu nhỏ giọng chút, đừng làm ồn đến Eunseo."

Yunjin run lên, nhìn qua bên này, thấy Eunseo đã ngồi dậy, sắc mặt không tốt lắm.

Trong nháy mắt Yunjin che miệng lại: "Thật xin lỗi . . . "

Eunseo có tính xấu khi mới rời giường, cau mày không nói chuyện, sờ đến điện thoại nơi đầu giường, mắt nhìn thời gian, mới bảy giờ rưỡi.

Jihoon gửi tin nhắn cho cô, cô thuận tay ấn mở.

Park tiểu thảo: [Ngủ dậy rồi rửa ráy mặt mũi, anh đứng dưới lầu ký túc xá của em.]

Tin nhắn gửi đến lúc sáu giờ.

Eunseo: " ? "

Anh sáu giờ đã đến trường cô?

Cô không mấy tin tưởng trả lời: [Anh vẫn đang ở trường em?]

Park tiểu thảo: [Dậy rồi? Xuống đây đi, đưa em đi ăn sáng.]

Eunseo quả thực không thể tin được.

Khí rời giường cũng mất, trực tiếp mặc quần áo đi xuống.

Yunjin nhìn cô, cảm thấy có lỗi: "Vừa rồi tớ quá kích động, ồn ào đến cậu nghỉ ngơi, lần sau tớ sẽ chú ý."

Eunseo cầm đồ rửa mặt chuẩn bị vào phòng tắm, nghe tiếng liền dừng lại: "Cảm ơn cậu nha."

Nếu như không phải bị Yunjin đánh thức, đoán chừng cô sẽ phải để Jihoon đợi thêm mấy giờ nữa.

Anh cũng thật là, đến mà không gọi báo cô một tiếng.

Eunseo đi vào phòng tắm, Yunjin ngây ngốc một lát, nhìn về phía Eunchae: "Ủa, tớ vừa đánh thức cậu ấy, mà cậu ấy còn . . . cảm ơn?"

Eunchae dừng một lát: "Chắc mới tỉnh ngủ nên não chưa load kịp ấy mà."

Yunjin cảm thấy hợp lý, cũng không xoắn xuýt: "Mau mau xuống đây, để chị đưa cưng đi nhìn."

"Tớ còn chưa rửa mặt." Eunchae từ trên giường leo xuống.

Yunjin lôi kéo cô nàng chjay ra ngoài: "Rửa gì mà rửa, cơ hội ngàn năm có một, chậm một bước không chừng người đã đi mất tiêu rồi!"

" . . . "

Vì không để cho Jihoon chờ quá lâu, động tác Eunseo rất nhanh.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, liền trang điểm nhẹ nhàng rồi chạy xuống.

Giờ này, cổng ký túc xá ngược lại đông hơn so với cô nghĩ.

Rất nhiều người đứng trên bậc thang nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng cách đó không xa, Yunjin và Eunchae cũng ở đó.

Yunjin thấy cô, nhiệt tình chào hỏi: "Eunseo, cậu cũng tới nhìn anh đẹp trai trên web trường à?"

Eunseo vô thức à một tiếng, không kịp phản ứng.

Yunjin nói: "Cậu không biết à?"

Eunseo lắc đầu.

Không biết ai nói một câu: "Hình như anh ấy đi qua bên này!"

Yunjin nhìn sang, kích động ôm lấy cánh tay Eunchae: "Hình như đi qua bên này thật! Vì sao anh ấy lại đứng dưới cửa ký túc xá mình nhỉ?"

Eunseo thuận thế trông qua, liền nhìn thấy Jihoon đang đi về hướng này, ánh mắt giao với mắt cô.

Theo bước chân anh ngày càng đến gần, các nữ sinh vây quanh giả bộ như đang đứng nói chuyện với mấy chị em tốt bên cạnh, dư quang lơ đãng liếc về bên này, lại nhanh chóng ngượng ngùng tránh đi.

Eunseo chăm chăm nhìn anh.

Người trên web mà Yunjin nói từ hôm qua đến giờ, hóa ra là anh.

Cô còn đang ngẩn người, Jihoon đã đến gần, đứng dưới bậc thang, nhìn cô: "Eunseo?"

Eunseo hoàn hồn, quay qua chào Yunjin và Eunchae: "Tớ đi trước nhé."

Nói rồi bước xuống bậc thang, đi về phía anh.

Jihoon tự nhiên dắt tay cô, thanh âm ôn hòa: "Vừa rồi sao lại ngẩn người thế kia?"

Eunseo lắc đầu, cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, lôi anh đi về phía trước: "Ăn sáng trước đi, em đói."

-----------

Lúc đầu coi là Jihoon sẽ mang cô ra ngoài ăn sáng, không ngờ lại đi thẳng tới nhà ăn.

Theo anh đi vào, Eunseo nói: "Nhiều người biết anh như vậy, không sợ ăn không ngon sao?"

"Anh phải công khai chủ quyền ở trường em một chút, miễn cho em một mình ở trường bị mấy tên nhóc nhớ thương."

Jihoon đi đến cửa sổ: "Nhìn xem muốn ăn gì, anh có phiếu ăn của trường em."

Tìm một chỗ ngồi xuống, Eunseo nhận được tin nhắn.

Yunjin: [Eunseo, có phải Park Jihoon là bạn trai cậu không?]

Yunjin: [Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao hồi sáng cậu lại cảm ơn tớ.]

Yunjin: [Sáu giờ sáng anh ấy đã xuất hiện dưới lầu ký túc xá chúng ta, hẳn là chờ cậu dậy.]

Eunseo không biết trả lời thế nào, đành đặt điện thoại xuống.

Jihoon đưa xíu mại tới, Eunseo đón lấy, hỏi anh: "Sao hôm nay anh tới sớm thế?"

Jihoon chậm rãi bóc trứng gà giúp cô: "Chuyện ngày hôm qua sợ Hoa Hoa nhà chúng ta không vui, hôm nay trả lại cho em một bất ngờ, để em vừa mở mắt là nhìn thấy anh."

"Mấy ngày nay tân sinh viên nhập học, bọn em tạm thời không cần lên lớp, nên bình thường chí ít là chín giờ em mới tỉnh."

Jihoon đưa trứng gà đã lột sạch sẽ qua, Eunseo muốn đưa tay ra nhận, anh liền tránh, trực tiếp đưa đến bên miệng.

Nơi này là nhà ăn, Eunseo có chút ngượng ngùng, anh lại rất kiên trì: "Há miệng."

Eunseo bất đắc dĩ ngoan ngoãn cắn một miếng, nuốt xuống rồi mới nói tiếp: "Anh đợi em từ lúc sáu giờ, nếu như em cứ ngủ mãi, chẳng phải là anh lại phải chờ em ba tiếng nữa sao."

Jihoon lại đút cô một miếng, còn lại bỏ vào miệng mình, lau tay nói: "Hôm nay thứ bảy, không đi làm. Đứng dưới ký túc xá chờ một ngày, anh cũng vui vẻ."

Eunseo uống sữa, khóe môi dần dần vểnh lên.

"Hôm nay anh rảnh vậy thì lát nữa chúng ta đi siêu thị đi, em vừa mới tới trường, còn có nhiều đồ muốn mua."

Eunseo nói, thuận tiện lên danh sách thứ đồ cần mua, "Em muốn mua cái màn, máy tạo độ ẩm, dép lê, . . . Ghế ký túc xá không có chỗ tựa lưng, cũng cần thêm một cái ghế dựa."

Nói đến đây, cô nhìn về phía Jihoon: "Nhiều đồ như vậy, chúng ta có cầm về được không? Hay là trước mắt cứ mua mấy thứ đồ thiết yếu, còn lại bổ sung dần?"

"Không cần, anh lái xe đưa đến dưới lầu ký túc xá cho em mang lên."

Eunseo gật đầu, hai người yên lặng ăn cơm, tạm thời an tĩnh một hồi.

Thấy cô ăn gần xong, Jihoon đưa khăn tay qua, không nhanh không chậm nói: "Em cũng có thể mua ít đồ mình thích để chỗ anh, sau này không chừng sẽ thường xuyên qua."

Eunseo run lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em thường xuyên qua làm gì chứ?"

"Vậy em không qua kiểm tra, thuận tiện thực hiện bổn phận bạn gái của mình một chút sao?"

Lỗ tai Eunseo nhất thời đỏ lên, cái gì gọi là thực hiện một chút bạn gái . . . bổn phận chứ?

Mà lại cô nam quả nữ, chung sống một phòng, có thể thực hiện bổn phận gì?

Trong nháy mắt Eunseo liên tục tự bổ não bằng một vài hình ảnh không thể miêu tả, mặt đỏ lên.

"Jihoon!" Cô nghiêm túc gọi anh một tiếng.

Cô rất ít khi gọi anh như vậy, Jihoon giật mình, ngước mắt lên nhìn cô.

Eunseo hít sâu một hơi: "Mặc dù em đến Busan, nhưng vẫn có nguyên tắc của mình! Anh đừng nghĩ mấy chuyện không nên nghĩ."

Người đối diện yên tĩnh hai giây, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhỏ vụn của Jihoon: "Trong đầu em nghĩ cái gì thế, anh nói là hẹn hò."

" . . . " Khóe miệng Eunseo co giật hai lần, biết mình đã suy nghĩ nhiều, nhưng quyết không thua khí thế, "Em cũng nói là hẹn hò."

Jihoon đứng dậy, vòng qua bàn ăn ngồi xuống bên cạnh Eunseo, ghé sát vào tai cô: "Vậy anh liền dẫn em đi đến chỗ anh hẹn hò, được không?"

" . . . "

Cằm Jihoon nhẹ nhàng đặt ở đầu vai cô, dùng giọng gió hỏi: "Em suy nghĩ cái gì, nói với anh một chút, không chừng anh còn có thể giúp em thực hiện, hả?"

Eunseo đẩy anh ra, nghiêm túc nói: "Em sợ cô nam quả nữ ở một chỗ, anh đánh em!"

Nói rồi đứng lên, "Đều ăn xong rồi, đi thôi."

Jihoon đứng lên dọn dẹp đồ thừa hai người đề lại, lơ đãng nỉ non bên tai cô một câu: "Không đánh, anh chỉ muốn yêu em."

Khuôn mặt Eunseo càng đỏ lựng!

Thật không biết xấu hổ!

Jihoon nhướng mày quan sát biểu lộ của cô: "Em lại suy nghĩ gì đấy? Anh là ý trên mặt chữ."

" . . . "

Từ nhà ăn đi ra, Eunseo không để ý tới anh, rõ ràng là tức giận.

Jihoon muốn dắt tay cô cũng không cho dắt.

Hai người yên lặng đi trên đường, Jihoon thoáng nhìn cô, nhịn không được khẽ cười: "Là chính em suy nghĩ không trong sáng, sao lại còn tức giận với anh?"

"Em không đi siêu thị với anh nữa, em muốn về ký túc!"

Cô quay đầu đi trở về.

Jihoon ngăn cô lại, kéo người ôm vào ngực: "Biết em còn nhỏ, anh ngoài miệng chiếm tiện nghi một chút cũng không được sao?"

"Có người." Eunseo đẩy anh ra, không quen với việc ôm ôm ấp ấp ở nơi công cộng.

Jihoon tiếp tục nắm tay cô đi: "Lát nữa muốn mua gì cứ chọn, anh trả tiền, coi như đền lỗi cho em, được không?"

"Vậy em sẽ chọn đồ đắt nhất."

"Em mua cả siêu thị cũng không có vấn đề gì."

Xe Jihoon dừng ở cổng trường, là một chiếc Bentlay màu đen.

"Anh lại đổi xe? Con xe Aston Martin đâu, không phải anh thích nó nhất sao?"

Jihoon mở cửa xe giúp cô: "Ở Busan tất nhiên phải đi xe thương vụ, nếu không mỗi ngày đều lái xe thể thao tới công ti như mấy tên nhị thế tổ, làm sao thu phục lòng người?"

Eunseo ngồi nơi ghế phụ, anh khom lưng giúp cô cài dây an toàn.

"Em đến Busan, anh vui không?"

"Đương nhiên là vui, tối hôm qua anh ngủ không được, vừa sáng sớm liền chạy đến gặp em." Jihoon cài dây cho cô, thanh âm ôn hòa mang theo điểm cưng chiều.

Eunseo nhìn chằm chằm môi anh mấy lần, đột nhiên tiến tới, đặt lên đó một nụ hôn.

Jihoon đang muốn đứng dậy, bất thình lình bị cô tập kích, cả người sửng sốt.

Một lát sau, ánh mắt chậm rãi rơi lên người cô.

Eunseo rất bình tĩnh nói: "Qúa lâu rồi không hôn, gợi lại chút cảm giác."

"Một chút làm sao đủ?" Hầu hết anh nhấp nhô hai lần, thanh âm hơi khàn, "Anh nghĩ nên cẩn thận nhớ lại thì hơn."

Anh sáp tới, muốn hôn cô.

Eunseo đỏ mặt nghiêng đầu: "Đây là cổng trường đấy, chúng ta nhanh đi mua đồ đi."

Jihoon bất đắc dĩ, ngón trỏ chọc vào chóp mũi cô: "Hôn xong liền chơi xấu?"

Eunseo đẩy anh ra ngoài, đóng cửa xe lại, tim còn đập thình thịch.

Jihoon ngồi xuống ghế lái, nhìn cô vì ngượng mà đỏ hết cả mặt, một lúc sau chợt bật cười: "Có tiến bộ, còn biết chủ động."

" . . . "

Jihoon quay đầu xem không đầu không đuôi nói thêm một câu: "Lần sau nhớ hôn lâu một chút, nhanh quá anh chưa kịp cảm nhận gì."

" . . . "

---------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net