Chương 50: Thực hiện bổn phận của bạn gái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xế chiều hôm đó Jihoon trở về Busan.

Trên đường về nhà, Eunseo hồi tưởng đến mối quan hệ vừa chuyển biến của hai người, đột nhiên cảm thấy, có chút không chân thực.

Jihoon gửi tin nhắn cho cô: [Bây giờ anh là bạn trai em, lần sau gặp mặt, nhớ đem chiếc nhẫn kia đưa cho anh một cái.]

Eunseo nhìn chằm chằm đoạn hội thoại, im lặng một lát, trả lời: [Em cảm thấy, lần sau anh vẫn cần phải chú ý một chút, hôm nay vừa mới xác định quan hệ, anh, có chút quá mức.]

Anh hôn cô rất lâu, đều hít thở không thông.

Tại sao có thể như vậy chứ? Mới vừa mới ở cùng nhau, đây cũng quá nhanh rồi.

Park tiểu thảo: [Không phải em duỗi ra trước sao?]

Con ngươi Eunseo bỗng dưng phóng đại: [?]

Cô thề, cô tuyệt đối không có!

Anh suy nghĩ kiểu gì mà bịa đặt nói oan cho cô vậy chứ?

Rõ ràng là anh duỗi lưỡi ra trước!

Cách một hồi, bên kia trả lời.

Park tiểu thảo: [Anh nói thiếu một chữ ]

Park tiểu thảo: [Không phải em 'nói' duỗi trước sao?]

" . . . "

Park tiểu thảo: [Còn chững chạc đàng hoàng nghiên cứu thảo luận với anh lâu như vậy.]

Park tiểu thảo: [Anh cho là Hoa Hoa thích, nên mới thỏa mãn em một chút.]

" . . . "

Cô thích bao giờ, vốn là khẩn trương nên nói hươu nói vượn thôi mà!

Park tiểu thảo: [Lại nói.]

Park tiểu thảo: [Không phải về sau em cũng duỗi ra à?]

Park tiểu thảo: [Anh thấy em còn rất thích.]

" . . . "

Em đánh chết anh!

Eunseo: [đánh người.jpg]

Park tiểu thảo: [Sao lại muốn đánh người rồi?]

Eunseo thở phì phì cất điện thoại, không muốn trả lời tin nhắn anh nữa!

Cô tựa vào cửa sổ xe nhìn ra đường phố, trong đầu hiện lên cảnh hôn vừa rồi, hai gò má chợt ửng đỏ.

Một lát sau, điện thoại lại vang lên, cô ấn mở.

Park tiểu thảo: [Jihoon thích Eunseo, vĩnh viễn không chia tay!]

Eunseo nhìn chằm chằm tin nhắn anh gửi, khóe môi khẽ cong, im lặng nói: Em tin anh.

Ngã tư phía trước, lái xe dừng lại chờ đèn đỏ.

Eunseo thuận hướng cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy Yuna đang đứng tại cửa của một quán cà phê đối diện, mặc đồng phục nhân viên, cười nhẹ nhàng chào hai nữ khách hàng.

Sau khi khách hàng đi, cô nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, trực tiếp ngồi chồm hổm ở thềm đá nơi cửa chính.

Đúng lúc đèn chuyển xanh, Eunseo nói với tài xế: "Cháu đi uống ly cà phê, chú cho cháu tới tiệm cà phê đối diện bên kia nhé."

Lái xe dừng xe ở ven đường trước cửa quán cà phê.

Nơi đây là trung tâm thành phố phồn hoa, chung quanh là một loạt cửa hàng cao cấp, trên đường người qua lại rất đông.

Giữa hè, dù đã gần tối nhưng vẫn nóng nực như cũ, Yuna ngồi nơi một tia râm mát cũng không có, cô nàng cứ phờ phạc ôm đầu gối ngồi như vậy, dáng vẻ đau khổ.

Eunseo tiến đến xoa đầu cô nàng.

Yuna thuận thế ngẩng đầu, nhìn thấy Eunseo thì sửng sốt một chút, ngạc nhiên cười: "Sao cậu lại ở đây?"

"Đi ngang qua thôi." Eunseo đánh giá đồng phục làm việc của cô nàng, "Cậu đi làm thêm à?"

Cô nhớ rõ điều kiện nhà Yuna không tồi, ba mẹ đều là doanh nhân.

"Quán cà phê của cậu tớ, mẹ tớ bảo tớ ở nhà không có chuyện gì làm thì tới đây trải nghiệm cuộc sống, nếu không sẽ không cho tiền tiêu vặt."

Vẻ mặt cô nàng không luyến tiếc gì cuộc sống này nữa: "Cậu không biết đâu, có nhiều khách siêu cấp khó hầu hạ, toàn thích gây khó dễ cho người khác, tớ chút nữa là nhịn không được đổ cà phê lên đầu mấy ả ta."

Eunseo cười cười: "Cho tớ cốc latte nhé."

Cô vỗ vỗ vai Yuna, đi vào tìm vị trí gần cửa sổ.

Yuna rất nhanh bưng hai ly cà phê tới, ngồi đối diện cô.

Eunseo nhìn hình bông hoa phía trên, bưng lên uống một ngụm, gật đầu: "Được đấy."

Giờ này trong quán không có mấy khách, Yuna ngồi nói chuyện phiếm với cô.

Eunseo nói chuyện mình và Jihoon đã thành một đôi.

"Nhanh như vậy?" Yuna kinh ngạc, "Anh ấy theo đuổi cậu cũng mới hơn một tháng chứ nhỉ?"

Eunseo gật đầu: "Ừ, tớ cảm thấy cũng không xê xích gì nhiều."

"Cậu cũng dễ theo đuổi quá rồi." Yuna cười.

"Không phải tớ dễ theo đuổi, còn phải xem người kia là ai nữa."

Eunseo cúi đầu khuấy đều cà phê, mi mắt rũ xuống: "Dù sao, tớ vốn là rất thích anh ấy, đã nguyện ý đi cùng tớ, vậy cớ gì tớ phải một mực lơ đi, đúng không?"

Yuna chống cằm nhìn qua cô, cảm thán một câu: "Tớ tin là cậu rất thích anh ấy."

Eunseo cười cười: "Có lẽ là tình đầu thường khó quên."

Có một nhân viên gọi Yuna qua, cô nàng chào Eunseo rồi rời đi trước.

Eunseo ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn đường phố phồn hoa bên ngoài.

Một đôi tình lữ trùng hợp đi ngang qua, người con trai lấy tập tài liệu làm ô che đầu, toàn bộ đều che trên đỉnh đầu cô gái của mình.

Cô gái cúi đầu ăn kem, thỉnh thoảng đút cho người con trai một ngụm.

Động tác rất tự nhiên, ở trong mắt Eunseo, cảm giác phá lệ ngọt ngào.

Nếu như sau này cô tới Busan, cũng có thể thường xuyên ở chung với Jihoon như vậy thì tốt quá.

Thật hi vọng, ngày khai giảng đó có thể đến nhanh một chút.

------------

Kì nghỉ hè sau khi thi xong đại học dài dằng dặc, Jihoon rất bận, lâu lắm mới có thể về được một lần.

Vì để tiết kiệm thời gian, có khi nhà mình anh cũng không về, ở cạnh cô mấy tiếng rồi đi.

Vì không để lãng phí thời gian chờ đợi, Eunseo có đăng kí một lớp học piano.

Tiện thể ở nhà tự học một chút về quản trị kinh doanh chuyên nghiệp.

Thời gian báo danh khai giảng Đại học Busan là từ mùng 3 tháng 9 đến ngày mùng 5 tháng 9, hết thảy ba ngày.

Trước lúc nhập học mấy ngày, ba mẹ cô bắt đầu giúp cô chuẩn bị hành lý.

Trong vali chất đầy quần áo cùng đồ ăn vặt cô thích ăn.

Eunseo nhìn không được, lấy ra một chút: "Không cần mang nhiều vậy đâu ạ, cầm rất phiền phức."

Nói rồi chạy tới cạnh Daehyun, vân vê tay mấy lần: "Ba cho con thêm chút tiền sinh hoạt, đến lúc đó thiếu gì thì con mua thêm, không phải tốt hơn sao?"

"Tiền sinh hoạt thì ba chắc chắn cho, nhưng mang nhiều chút cũng đâu phiền phức gì, ba với mẹ đưa con tới Busan, con lo cái gì?"

Eunseo lúc này sửng sốt: "Không cần đâu ạ, con tự đi được!"

"Busan xa như vậy, con tự đi?"

"Sao lại không chứ, con cũng đâu còn bé nữa?"

"Con lớn vậy rồi cũng đã một mình đi xa như vậy bao giờ đâu?"

"Việc gì cũng có lần đầu mà, bây giờ con muốn tự lập, ba không ủng hộ sao?"

Daehyun im lặng, mày nhíu lại, rõ ràng không quá yên tâm.

Eunseo dừng một chút, giống như lơ đãng nói: "À, không phải anh Jihoon ở Busan sao, có việc gì con tìm anh ấy cũng được."

Jisoo đang giúp Eunseo sắp xếp lại quần áo, nghe thấy lời này liền nhìn qua: "Đúng đúng, Jihoon ở Busan, sao mẹ lại quên việc này chứ."

Lại nói với Daehyun: "Con bé không cho đưa thì thôi, anh gọi cho Jihoon một cuộc, nói với thằng bé lúc đấy đến sân bay đón một chút."

Daehyun nghĩ nghĩ: "Vậy cũng được."

Có người ở bên kia, đến cùng yên tâm một chút.

Daehyun cầm điện thoại muốn gọi, Eunseo vội vàng nói: "Không gần gọi đâu ba."

Daehyun cùng Jisoo nghi hoặc nhìn qua, Eunseo bình tĩnh nói: "Không phải Jiyeon biết con đi Busan sao, cậu ấy có nói qua với anh mình rồi."

Daehyun cất máy vào túi.

Jisoo nói: "Vậy con tới Busan có gì thì tìm anh Jihoon, ba với mẹ cũng yên tâm đôi chút."

Eunseo gật đầu: "Vâng, con biết rồi."

Cô lấy bớt một ít đồ trong vali ra, tránh lúc đó xách phiền phức.

Trước ngày nhập học, Eunseo đã thu xếp thỏa đáng nằm trên giường nhắn tin cho Jihoon.

Anh đã mười ngày không về.

Không lâu sau, Jihoon gọi điện thoại tới: "Nhớ anh?"

"Không có." Eunseo phủ nhận, "Em không cẩn thận ấn nhầm."

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của Jihoon , cũng không vạch trần cô: "Lát nữa anh có một buổi tiệc xã giao, không nói chuyện với em lâu được."

"À." Eunseo nghĩ nghĩ, "Tiệc xã giao là sẽ uống rượu sao? Có cô gái đẹp nào không?"

"Nếu em không yên lòng thì lát nữa anh phát trực tiếp hiện trường cho em nhìn xem nhé?"

"Cũng không cần." Eunseo nghĩ đến ngày mai mình tới Busan, nói một câu, "Mai em khai giảng rồi."

Jihoon dừng lại mấy giây, có chút xin lỗi nói: "Ngày mai có khả năng anh không về kịp, bên này có chút bận, mấy ngày nữa anh về Seoul tìm em, được không?"

Eunseo xác nhận lại một chút: "Vậy mai anh ở Busan đúng không?"

"Ừ." Tựa hồ sợ cô không vui, còn nói, "Hai ngày nữa nhất định về tìm em."

"Đến lúc đấy rồi nói sau." Khóe môi Eunseo khẽ cong, thanh âm rất bình tĩnh, "Em chuẩn bị đi ngủ đây, anh bận tiếp đi nhé."

Cúp điện thoại, Eunseo tưởng tượng đến vẻ mặt ngày mai của anh lúc nhìn thấy mình, cười khúc khích chui vào chăn.

-------------

Sau bữa sáng, Eunseo được ba mẹ đưa ra sân bay.

Mãi đến lúc lên máy bay, Eunseo mới không nhanh không chậm ấn mở Kakao của Jihoon, gửi bức ảnh chụp thông báo trúng tuyển của Đại học Busan cho anh.

Kèm theo lời nhắn: [Em lên máy bay rồi.]

Có lẽ Jihoon đang bận, không thấy anh trả lời lại.

Hai giờ nữa mới đến Busan.

Cô để điện thoại xuống, chuẩn bị híp mắt đánh một giấc, nghĩ đến chút nữa xuống máy báy, có lẽ anh đã đứng ở sảnh chờ cô.

Giấc ngủ này ngon lạ thường.

Máy bay hạ cánh, cô đẩy vali đi tới, thuận tiện mở điện thoại xem tin nhắn Jihoon.

Sau đó, cả người như hóa đá.

Park tiểu thảo: [ . . . ]

Sau đó là ảnh chụp sân bay Seoul, thời gian gửi là ba phút trước.

Cho nên, người bạn trai này của cô bây giờ đang ở Seoul.

Mộng đẹp của Eunseo vỡ tan tành, đi đến nơi vắng người, bấm điện thoại: "Không phải anh nói hôm nay anh ở Busan sao?"

"Không phải anh muốn cho em niềm vui bất ngờ sao? Muốn tự mình đưa em tới Đại học Seoul, thuận tiện công khai chủ quyền một chút."

Jihoon vừa từ sân bay Seoul đi ra, hiện tại quả thực dở khóc dở cười.

Anh vốn là có mấy hạng mục hội nghị muốn về tập đoàn tổng bộ Samsung, còn sớm nghiên cứu thời gian khai giảng của đại học Seoul, đặc biệt dời mấy hội nghị này trì hoãn tới tận hôm nay.

Trở về họp, tiện thể đưa cô tới trường.

Kết quả anh trở về, cô lại chạy đi Busan.

"Eunseo, em lừa anh cả hè, giờ còn làm hỏng hết kế hoạch rồi?"

Jihoon hỏi cô, "Em cùng Jiyeon gạt anh?"

Trước đây sợ Eunseo lừa mình, cho nên anh đã hỏi qua Jiyeon.

Jiyeon vô cùng nghiêm túc nói với anh, Eunseo điền nguyện vọng vào đại học Seoul.

Anh biết Jiyeon không dám lừa mình, cho nên mới tin suốt cả một hè.

Thanh âm Eunseo yếu ớt: "Em sợ cậu ấy để lộ, nên lúc gạt anh em cũng tiện thể gạt Jiyeon luôn."

" . . . "

"Em muốn cho anh niềm vui bất ngờ thôi mà, nào biết được chuyện sẽ như vậy." Eunseo có chút không vui, thế nhưng việc là do chính mình làm hư, cô lại không thể nói cái gì, "Vậy giờ làm sao bây giờ?"

Cô chưa quen cuộc sống nơi Busan, Jihoon có chút lo lắng.

Mắt nhìn đồng hồ, thanh âm anh mềm hẳn: "Anh biết, em có thể tới Busan anh rất vui, là anh không tốt, lẽ ra tối qua nên nói trực tiếp với em."

"Xuống máy bay rồi đúng không?"

"Vâng"

Jihoon nghĩ nghĩ, nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết: "Hyunsuk đang ở Busan, anh để cậu ta đi đón em, được không? Em đứng đó chờ, đừng chạy lung tung . . . "

"A?" Eunseo đứng nơi của sổ sát đất cạnh lối ra ở đại sảnh nhìn ra ngoài, "Anh, em thấy bên ngoài có xe đưa đón của Đại học Busan, chi bằng em tới trường trước, anh Hyunsuk giờ chạy đến cũng mất thời gian lắm."

Nói xong chụp ảnh gửi qua.

Jihoon mở xem, đúng là xe của Đại học Busan.

Nhưng vẫn là không yên lòng: "Em tự đi được không?"

" . . . Sao anh giống ba mẹ em thế, em cũng đâu phải con nít, tự mình đi báo danh cũng được." Thuận tiện còn kích thích anh một chút, "Nói không chừng còn gặp được nhiều nam sinh bắt chuyện đấy."

Mày Jihoon khẽ chau lại: "Vậy em vẫn là ngoan ngoãn chờ Hyunsuk đến đón đi, đừng đi xe trường."

"Em mới không nghe lời anh đấy." Cô cúp điện thoại, kéo vali đi ra ngoài.

Jihoon bất đắc dĩ, gửi tin nhắn cho cô: [Giữ liên lạc, tới trường nhớ báo cho anh.]

Cô không trả lời, Jihoon lại gọi cho Hyunsuk: "Eunseo hôm nay tới Đại học Busan, vừa lên xe của trường chỗ sân bay, chú đi tới cổng Đại học Busan chờ đón con bé, tôi bên này buổi chiều tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị, không dời được."

Hyunsuk còn chưa tỉnh ngủ: "Không phải cậu nói con bé báo danh vào Đại học Seoul sao? Lại còn đem hội nghị bên đấy dời đến hôm nay, vô cùng vui vẻ chạy về . . . "

Bỗng nhiên cười lớn, "Hai người đều muốn cho đối phương một kinh hỉ, cuối cùng lại loạn ra như này?"

Jihoon không để ý tới: "Con bé chưa từng đi xa nhà bao giờ, cậu chú ý một chút, đưa Eunseo đi làm thủ tục nhập học."

Hyunsuk nhíu mày, chậm rãi nói: "Thuận tiện, tôi thay cậu cản tình địch một chút?"

---------------

Thời điểm Eunseo đi tới cạnh xe của trường, liền có một đàn anh chủ động chào hỏi đón thăm, đem hành lí của cô xếp lên xe.

Lên xe, cô tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn thành phố xa lạ bên ngoài, trong lòng mắng Jihoon không dưới hai mươi lần.

Xe đưa đón của trường chỉ đón một nửa người ở sân bay, trước lúc tới trường, lại dừng ở nhà ga.

Học sinh ở nhà ga càng nhiều hơn, có ngược lục tục ngo ngoe đi lên.

Eunseo từ đầu đến cuối nhìn ngoài cửa sổ, một mình ngẩn người.

Lúc này, vị trí trống cạnh cô có người ngồi xuốn, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc: "Trùng hợp quá."

Eunseo quay đầu, phát hiện là Doyoung.

Lúc này cô mới nhớ, trước đó Doyoung có nói cậu ghi nguyện vọng vào đại học Busan.

Kể từ lúc tỏ tình hôm liên hoan đến giờ đã ròng rã một kì hè, trong khoảng thời gian đó Doyoung không liên lạc với cô.

Eunseo cười gật đầu: "Trùng hợp ghê."

"Cậu đi một mình?" Doyoung hỏi cô, "Sao không ai đưa cậu đi?"

Eunseo nửa đùa nửa thật nói: "Tự lập đấy."

Doyoung cảm khái: "Không ngờ là cậu báo danh vào Đại học Busan, vậy chúng ta sau này lại là bạn học rồi."

"Cậu học ngành nào??"

"Quản trị kinh doanh."

"Tớ học ngoại ngữ."

"Cũng rất tốt." Eunseo nói.

Xe lăn bánh, hai người dần không có chủ đề nói chuyện, an tĩnh lại.

Điện thoại Eunseo có thông báo, cô ấn mở.

Park tiểu thảo: [ Hyunsuk đến đại học Busan rồi, em tới trường thì để cậu ta dẫn đi làm thủ tục.]

Eunseo nghĩ nghĩ, hỏi anh: [Bao giờ anh về.]

Park tiểu thảo: [Chiều nay Samsung tổ chức họp hội đồng quản trị, chắc cũng phải muộn mới về, ngày mai anh tới trường tìm em.]

Lúc đầu cứ nghĩ hôm nay sẽ vui vẻ gặp nhau ở thành phố Busan, bây giờ kế hoạch đẹp đẽ thất bại, trong lòng Eunseo có chút thất vọng.

Cô cầm điện thoại, dựa người vào cửa xe chưa trả lời anh.

"Cậu hẳn là . . . " Doyoung do dự, lên tiếng hỏi cô, "Có bạn trai rồi à?"

Eunseo hơi ngạc nhiên, nhìn cậu ta, lên tiếng: "Ừ, anh ấy làm ở đây."

"Trách không được cậu thi vào Đại học Busan." Doyoung đẩy kính lên sống mũi, lại hỏi, "Là người tới đón cậu hôm liên hoan?"

Eunseo cười gật đầu, còn thật tò mò: "Sao cậu biết?"

Cô cứ nghĩ mọi người sẽ cảm thấy Jihoon là anh cô.

Doyoung nói: "Có lần hai chúng ta bị khóa trong phòng học, người gọi điện thoại cho cậu là anh ấy, tớ có nhớ giọng, anh ấy không phải gọi cậu là Hoa Hoa sao, tớ thấy biệt hiệu cậu đặt cho anh ấy là Park tiểu thảo, lúc ấy đã cảm giác rất giống biệt hiệu tình nhân."

Cậu dừng một chút: "Hôm liên hoan kia, kỳ thật tớ biết chính mình không nên đùa, nhưng mà bởi vì uống một chút rượu, lại bị bạn học khuyến khích, nhất thời nóng não, mới nói với cậu những lời kia. Cậu, đừng để ý."

Eunseo cười cười: "Không sao, đùa thôi mà."

Trên đường đi, hai người không nói gì thêm.

Xe dừng lại trước cửa thư viện.

Sau khi xuống xe, Doyoung giúp cô cầm hành lý: "Cần tớ giúp không?"

"Không cần đâu, tớ . . . " Eunseo nói chưa dứt lời, sau lưng đã truyền đến thanh âm của Hyunsuk: "Eunseo!"

Lúc cô nhìn qua, Hyunsuk đã đi tới, liếc mắt nhìn Doyoung, cà lơ phất phơ nói với Eunseo: "Bạn trai nhà em cứ ba phút lại gọi cho anh một lần, chỉ sợ anh ném em đi mất, tranh thủ thời gian báo tin cho cậu ta đi."

Lúc Hyunsuk nói ba chữ "bạn trai", Eunseo có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "À, vâng."

Cô chào Doyoung, theo Hyunsuk rời đi, thuận tiện cầm điện thoại báo tin cho Jihoon.

----------------

Hyunsuk mang cô đi làm thủ tục nhập học, lúc mang theo hành lý đưa cô tới ký túc xá, nhịn không được cảm thán: "Không nghĩ tới sinh thời, mình còn có cơ hội vào ký túc xá nữ sinh tản bộ một vòng, đáng để kỷ niệm."

Lại cúi đầu nhìn chòa khóa, sợ hãi thán phục: "546, trường có sáu tầng, em đã ở tầng năm rồi, quá xui xẻo đi."

Eunseo yên lặng leo cầu thang: "Vẫn tốt chán, coi như rèn luyện thân thể."

"Anh Hyunsuk, anh có thể xách được hết sao, cần em giúp không?"

Vali cô cũng rất nặng.

Hyunsuk cười: "Anh đùa em làm gì? Lúc em không ở đây, thể lực bạn trai em không có chỗ phát tiết, toàn kéo anh đi phòng tập thể thao."

Nói xong, còn dừng một giây, cảm thấy không nên nói lời thô tục trước mặt Eunseo, lại giải thích: "Anh là nói cậu ấy áp lực công việc lớn, thích kéo anh đi rèn luyện thân thể."

Eunseo vốn không nghe ra ý gì, chỉ gật đầu.

Hyunsuk nhìn cô không yên lòng, hỏi: "Không gặp Jihoon nên không vui sao?"

Cảm xúc sa sút của cô rất rõ ràng, người khác vừa vào đại học ai nấy đều hớn hở cười toe toét, mỗi cô là một mực không cười.

Hyunsuk thở dài: "Mấy ngày trước cậu ta còn băn khoăn việc về đưa em đi nhập học, tính toán thời gian, sắp xếp chu toàn hết thảy, đều vì lúc em nhìn thấy cậu ta có thể vui mừng. Không nghĩ tới em lại chạy tới Busan, cậu ấy kẹt việc ở Seoul, đi không được."

"Đừng buồn, em ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ nhanh chóng về thôi." Hyunsuk an ủi cô.

Eunseo cười cười: "Em đâu buồn, cũng không phải chuyện gì to tát."

Đến tầng 5, Hyunsuk tìm đến phòng 546, sửa nửa khép nửa mở.

"Là đây." Cậu ta trực tiếp đẩy cửa đem hành lý bỏ vào.

Còn chưa đứng vững, đã truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ.

Ngay sau đó, một cây chổi đầy tro bụi rơi trúng đầu anh, làm tóc bám bụi.

Eunseo phía sau bị sặc đến nhịn không được ho khan vào tiếng.

Cả người Hyunsuk hóa đá, hơn nửa ngày mới mấp máy: "Ý gì đây?"

Cô gái tóc xoăn đang cầm cây chổi cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, cười ngượng ngùng, buông tay ra: "Xin lỗi, em nhìn nhầm."

Cây chổi "rầm" một tiếng rơi trên đất, lại đập vào chân Hyunsuk một cái.

Hyunsuk: " . . . "

Một người khác tết tóc đuôi ngựa, cầm đồ lau nhà nhìn hiện trường vụ tai nạn, ngu ngơ trong chốc lát rồi mở miệng: "Thật, thật xin lỗi!"

Cô gái tóc xoăn tên là Huh Yunjin, buộc đuôi ngựa tên là Kwon Eunchae.

Hai người là bạn học cấp ba, lúc đến ký túc mới phát hiện cả hai có quen biết nhau.

Mặc dù trước kia cũng không mấy thân thiết, nhưng gặp ở chỗ này, tự nhiên thân nhau rất nhanh.

Hai người cùng nhau quét dọn ký túc xá, không biết vui đùa kiểu gì, kết quả ngộ thương Hyunsuk.

Eunchae khom lưng nhặt chổi trên đất, cũng nói xin lỗi, thuận tiện đơn giản giải thích một phen.

Eunseo nhìn đỉnh đầu đầy bụi của Hyunsuk, nói: "Anh Hyunsuk, anh muốn đi gội đầu trước không?"

"À đúng rồi, có thể gội trong phòng tắm." Yunjin nói, "Em có dầu gội đầu, vừa mua xong!"

Hyunsuk đi vào phòng tắm, Yunjin ân cần theo sau, mang theo dầu gội đầu và khăn lông.

Đây là phòng ba người ở, bên trái cửa hai cái giường, bên phải một cái và một khu nghỉ ngơi.

Khu nghỉ ngơi bày một chiếc ghế sofa hình chữ C và một cái bàn trà.

Nhìn bên trong, là phòng tắm và ban công.

Trong ký túc xá sạch sẽ gọn gàng, sàn nhà sáng loáng, hẳn là Eunchae cùng Yunjin quét dọn.

Chỉ còn lại chiếc giường bên phải cửa, Eunseo đi qua, phát hiện bàn học rất sạch sẽ.

Eunchae nói với cô: "Hai chúng tớ nhàn rỗi không có gì làm, tiện thể lau giúp cậu luôn."

"Cảm ơn nhé." Eunseo lễ phép mỉm cười.

"Vừa rồi thật xin lỗi, bọn tớ không biết có người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net