Đảo Olinsk và tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có đàn cá trích ở chỗ kia kìa bác!", tôi báo cáo. Thuyền trưởng đón nhận tin tức, ông nhanh chóng bật động cơ, phóng thẳng về phía kia. Tôi đang chuẩn bị chiếc lưới. Chúng cũng rất cũ rồi nhưng vẫn dùng được. Rất nhanh, chúng tôi đã ở gần đó, thuyền trưởng giảm tốc, như nhận được tín hiệu, tôi vung chiếc lưới lớn ra bao cả một mặt biển. Đàn cá trích nhanh chóng nằm gọn cả trong đó, chúng cố gắng vùng vẫy trong vô vọng. Tôi kéo mạnh, mồ hôi nhễ nhại cả người tôi, đàn cá cuối cùng đã yên vị trên tàu

-Nay trúng mẻ lớn rồi nhỉ? – Thuyền trưởng hài lòng.

Tôi vui vẻ gật đầu lia lịa, từng giọt mồ hôi rơi xuống mẻ cá dưới sàn tàu. Với số cá này, cả làng tôi có thể ăn trong một ngày, cùng với số cá khác, chúng tôi có thể dư dả để bán về đất liền. Ông thuyền trưởng như hiểu ý, liền phóng cả con tàu về đảo nơi làng tôi, đảo Olinsk.

Đảo Olinsk, tôi nghe mọi người kể rằng, nơi đây chính là tận cùng của vương quốc Ukaran, nằm chính giữa biển Nam Hải rộng lớn, nơi đây có nhiều tài nguyên, đặc biệt là cá. Đó là quê hương, gia đình của tôi, nơi tôi lớn lên, nơi nuôi tôi lớn. Những giọt nước tản qua hai bên trên mũi thuyền, chúng bắn vào người tôi, mang theo hơi lạnh, làm tôi giật mình. Chẳng bao lâu, con tàu của tôi đã ở bến cảng, những con tàu khác cũng lần lượt quay về, chúng tôi đậu chi chít trên bờ kè. Tôi leo lên bờ, đem theo đám cá, tất cả chúng tôi mang những tặng phẩm của đại dương, đem đổ chúng vào chiếc hồ nhỏ nông. Mọi người ùa ra mua những con cá mình thích, thoáng cái những con cá tươi nhất đã được bán hết. Tôi đi nói chuyện với mọi người xung quanh, mọi người vui vẻ rôm rả, về những con cá, về những chiếc hải đăng lớn, mọi thứ tấp nập đến lạ thường. Mọi người khá thích nói chuyện với tôi, chắc một phần vì tôi hay kể những câu chuyện về những điều ngoài kia. Họ từ trước tới giờ đều sống ở đảo này, chưa từng đi xa khỏi được bến cảng, tôi thương họ lắm, đôi lúc họ nhờ tôi đọc thư của bà con gửi từ đất liền, tôi liền đồng ý ngay, một phần vì đó là những điều tôi biết, phần còn lại vì tôi yêu mến họ. Đến giữa trưa, vẫn còn rất nhiều cá. Chúng tôi giúp ông thuyền trưởng đem nốt số cá lên tàu lớn, sau đó ông sẽ lái tàu về đảo Epyah, từ đó những con cá còn lại được bán ra, đem về đất liền.

Tôi tên là Pawat, ba mẹ đã không bên tôi từ nhỏ, tôi sống cùng ông bà tới giờ. Tôi đang theo học tại Epyah - một ngôi trường đại học ở hòn đảo trung tâm của vùng Nam Hải này. Tôi luôn được mọi người khen ngợi là thông minh, lanh lợi. Tôi thích nghệ thuật, đặc biệt là kiến trúc. Từ lâu, những ngôi đền vĩ đại ở đất liền, những tòa nhà cao tận 10 tầng, những cánh đồng, bãi cỏ rộng lớn hay những cao nguyên lạnh giá nhưng cũng có phần ấm áp, những thứ mà tôi chưa bao giờ được thấy ở những hòn đảo trên biển Nam Hải này. Tôi mong được đi lắm, nhưng những con tàu cũ kĩ của chúng tôi, những động cơ lạc hậu thì không thể nào đi tới nơi xa tít chân trời đằng Tây kia được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net