9#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junho đặt điện thoại xuống thở dài...Lee Eunsang của nó hôm nay lại như thế. Junho này cũng biết đau lòng mà...
Eunsang không thương Junho nữa hả?

-Ayyyyyyyy Junho xuống nhà ăn với tụi này
Giọng của Dongpyo làm nó giật mình, ngày mai lại định lượn đi ăn hay sao mà giọng nó có vẻ hớn hở lắm
-Junho suy nghĩ cái gì đó mạy, bước xuống cầu thang để ý tí, té lòi bản họng tao không chịu trách nhiệm à
-Biết rồi biết rồi nói lằm nói lốn

Junho như thường lệ lấy khay cơm rồi nhẹ ngồi xuống bên cạnh Eunsang, mặc kệ tụi bạn đồng niên và mấy ông anh xàm xí của nó nhiều chuyện. Thứ nó để ý bây giờ chỉ có
Lee Eunsang
Lee Eunsang
Lee Eunsang
Junho thẫn thờ ngồi đó, Eunsang không cười với nó, Eunsang không nói chuyện với nó

-Cha Junho!
-Hả?
-Ôi cái thằng này mày không ăn thì đưa đây tao ăn hộ
Minhee chường ra cái bản mặt nhăn nhó hết sức khó coi, xem kìa, chân mày sắp chạm vào nhau luôn rồi
-Biết rồi quý ngài họ Kang...tôi ăn là được chứ gì
Eunsang quay mặt về phía khuất với tầm nhìn của nó nhưng Junho vẫn thấy vai cậu rung rung
Còn về phía của họ Lee, người này là đang lấy hết sức bình sinh để không bật cười ra thành tiếng, Junho cũng đáng yêu quá đi...

Đột nhiên Hyungjun đứng bật dậy, kéo tay Eunsang về phía cầu thang, không quên nháy mắt với Wonjin một cái
-Lee Sang Sảng, tao thấy thằng Ho sắp chịu hết nổi rồi, cơ hội ngàn năm phải bắt lấy
-Biết rồi mà
-Biết rồi thì đừng để mất liêm sỉ đấy ông tướng
Eunsang gật gù, sau khi về chỗ còn không quên nói nhỏ một câu
-Có mất liêm sỉ thì cũng tại Junho quá đáng yêu đi

Ăn xong thì làm gì? Đương nhiên là lại lết mông lên học tiếp. Mà Cha Junho thì không còn tâm trạng để học, nhìn trời nhìn mây chán thì lại gục đầu xuống ngủ, mặc kệ bây giờ có đang là tiết Sinh với một bà cô khó tính
-Junho! Dậy đi Junho
-...Ơ?
-Ơ cái gì? Hết tiết rồi, có định về ký túc không hả?
-...Thôi nào, Kang Minhee lại nhăn nhó rồi, trông xấu chết đi được
-Xấu kệ tao, mày cứ nằm đó đi, ông về trước đây

Junho tiếp tục gục đầu xuống bàn, một lúc sau mới đứng lên xách cặp ra về
Đường về ký túc xá phải đi qua một cái ban công nhìn ra sân sau của trường. Junho có trồng một chậu cây nhỏ ở đó, cứ 2 lần mỗi tuần lại ra thăm. Hôm nay nó cũng ghé qua, phần vì rảnh rỗi, và đập vào mắt nó là một cái đầu đỏ-của-người-mà-ai-cũng-biết-là-ai đứng ở sân sau trường....
Cùng.với.một.nữ.sinh, mà nhân vật này tất nhiên là không bình thường, hoa khôi khối 10 với hành tích học tập xuất sắc, được bao người ngưỡng mộ....Kim Jiwon...nghe như motif phim ngôn tình nhỉ? Nam chính đẹp trai nhu thuận lại học giỏi + Nữ chính xinh xắn được lòng thầy cô, cực kỳ đẹp đôi
Junho nhất quyết không thể bỏ qua, liền đứng lại quan sát. Vì nó ở trên cao nên chẳng nghe thấy gì, nhưng hành động của hai người lọt hết vào tầm mắt của nó. Eunsang cười với Jiwon, còn nhận quà của bạn ấy? Đùa à? Lee Eunsang?

Mắt Junho mờ dần, nó nhận ra Eunsang thấy nó nên vội vã chạy đi. Junho chạy về được ký túc xá rồi nhưng vì tay đang run lập cập, mắt thì ngập nước nên nó chẳng thế nào cắm chìa khóa vào được, mà Eunsang thì sắp lên tới nơi rồi

Bỗng nhiên Junho bị một lực mạnh kéo quay người lại. Là Eunsang
-Ngoan, đừng khóc
-Hức...Eunsang là đồ quá đáng...hức...không thương Junho nữa thì phải nói một tiếng...hức...làm vậy rất đau lòng...
-Không có mà, tao thương Junho mà
-Về với Jiwon của mày đi...hức...không cần mày nữa...hức...
-Junho ngoan, vào phòng đã
Junho bây giờ nước mắt nước mũi tèm lem, nói năng loạn xạ còn kèm theo vài tiếng nấc. Eunsang vừa thấy thương vừa buồn cười, mình cũng là hơi quá đáng đi
Nhặt cái chìa khóa rớt trên sàn lên rồi tra vào ổ, sau đó kéo Junho vào phòng rồi khóa chặt cửa lại

-Lại đây ôm
Junho như mèo con ngoan ngoãn ôm chầm lấy người ta, còn dụi dụi vài cái. Đồ đáng yêu này là phải đem giấu đi, không cho ai trừ Lee Eunsang này thấy hết, nội tâm Eunsang gào thét
-Junho, không phải là tao hết thương mày
-...
-Việc xảy ra một tuần nay là tao cố tình
-Cố tình?
-Ừ cố tình. Việc mày thấy tao với Jiwon cũng là do tao sắp xếp
-Sắp xếp?
-Ừ tao sắp xếp
Junho nghe tới đây liền đẩy Eunsang, chu môi giận dỗi. Mới vài phút trước ngoan ngoãn ôm chặt người ta kia mà?

-Quá đáng
-Tao quá đáng, tao sai, nhưng mà là do mày trước nên mới bị phạt
-Tao?
-Mày còn nhớ hôm chủ nhật tuần trước không?
-Có, hôm đó tao đi ăn với anh Yohan....
-Đó là vấn đề
-Tao thật sự là quên hẹn với mày mà, không phải là tao cố ý đâu, thật đó
-Không biện minh, rõ ràng là tao đã dặn đi dặn lại mày rồi
-...
-Mày xem, thường ngày mày dỗi thì tao đi dỗ, có bao giờ tao chống đối mày đâu? Không công bằng, rõ ràng là không công bằng
-Người ta biết lỗi rồi~~ Người ta xin lỗi~~ Đừng giận nữa~~

Tư thế hai người bây giờ là đang có phần ám muội, Junho ngồi lên đùi Eunsang, tay nó vòng qua ôm cổ cậu, như lọt thỏm trong lòng Eunsang vậy, tay cậu thì vòng qua eo nó siết chặt. Lee Eunsang thật sự muốn trùm bao bố người này bắt đi cho rồi, thật sự không muốn ai nhìn thấy nó ngoại trừ cậu...

-Chời đụ đứa nào đè vô chân tao
-Ờ, đứa nào dám đè vô chân bồ tao
-Ăn táng nha Lee Jinhyuk
-Đi rình thì chịu khổ tí đi
-Ta nói bị tụi có bồ thồn cẩu lương vô mặt riết rồi quen
-Ủa nhiều chiện thì chịu đi má chứ ai bắt má đi đâu
-Thôi im mẹ mồm đi, mà thằng Yohan đâu rồi?
-Đi dỗ bồ nó rồi hơi đâu mà hóng
-Dừa lồn :)

Ở một diễn biết khác...

-Gyu à...cho anh vào đi mà
-Cút! Mai chủ nhật đấy đi mà dẫn Junho nó đi ăn
-Thôi mà anh sai rồi, anh xin lỗi
-Ở ngoài chơi mình đi em không có rảnh mà chơi với anh
-Thôi mà...

Tội lỗi con Diu quá lười nên thôi Yohan tự dỗ bồ đi chứ tui hong có biết đâu
Yohan: Ủa đụ?

------------------------

Lúc đầu tui định viết cái ý tưởng này là Oneshot á, mà không hiểu sao cho nó dính vô mạch truyện luôn

Đáng lẽ là viết luôn quá trình dỗ bồ của Kim Dô Han mà thôi tui lười quá :)

Cái truyện này riết rồi thành nơi tui tâm sự tuổi hường với mọi người luôn chứ không phải cái truyện nữa :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net