Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

R18, H+

_______________________________________

Pedro và Gavi có một mối cạnh tranh ngầm; trên sân cỏ họ được cho là Xavi và Iniesta tiếp theo. Nhưng ngoài sân cỏ thì mối quan hệ lại rất căng thẳng.

Đó không phải là việc Gavi không muốn thân thiện với Pedri. Ban đầu, cậu đã cố gắng giả vờ thân mật và với một thời gian, điều này có hiệu quả.

Nhưng sau khi Pedri được bổ nhiệm làm đội trưởng của đội, Gavi bắt đầu cảm thấy rằng Pedri thiên vị cậu ấy hơn những đồng đội khác. Khi đội bóng của họ thua, Gavi luôn nhận được nhiều chỉ trích hơn. Những đường chuyền của cậu thường không đủ chính xác, và công việc tấn công của cậu luôn bị chỉ trích.

Gavi đã trưởng thành hơn, cậu không đối đáp lại và cố gắng để không để những lời chỉ trích ảnh hưởng đến trái tim mình, và mặc dù cậu ghét phải thừa nhận, nhưng khi cậu vượt qua giọng điệu gay gắt đó thì Pedri đã đúng về những gì anh ta nói về Gavi.

"Cái quái gì vậy!" Pedri đã chờ đợi một cơ hội để nói riêng với Gavi từ sau khi trận đấu kết thúc. Họ đã thắng, nhưng cái giá phải trả là chiếc thẻ đỏ và án phạt treo giò hai trận đối với Gavi, ngôi sao trẻ của đội.

"Sao anh lại hét vào mặt em vậy?! Em đâu biết mình sẽ nhận thẻ đỏ" Gavi giữ cho giọng điệu của mình thật đúng mực, không muốn cuộc nói chuyện này trở thành một cuộc tranh cãi và cậu không muốn nhận nhiều chỉ trích hơn những gì mình xứng đáng. Tuy nhiên, sự thất vọng trong giọng điệu của anh ấy vẫn rõ ràng.

"Em không biết à?" Pedri ngạc nhiên khi nghe Gavi nói ra điều không liên quan đến thực tế. Tất nhiên, cậu phải biết mình sẽ nhận thẻ đỏ và bị đuổi khỏi sân. Có lẽ ngay cả người xem cũng đều dự đoán được điều đó.

"Em..."

"Em ích kỉ quá đấy, Gavi." Pedri cắt lời.

Anh nói thẳng, nhưng cũng có lý do để làm vậy. Đội bóng cần Gavi, nhưng cậu lại tự cho mình ngồi ngoài hai trận tất cả chỉ vì cậu lại muốn bắt đầu một cuộc chiến vô nghĩa, đó là một cuộc trò chuyện mà họ cứ nói đi nói lại và có vẻ như Gavi không hiểu.

Gavi định mở miệng nói điều gì đó, nhưng ánh mắt trừng trừng trong mắt Pedri đủ để ngăn cậu lại. Cậu hờn dỗi và ngồi trên băng ghế, nước mắt tự động trào ra. Gavi không thích khóc, nhưng sự sỉ nhục đang bùng cháy trong lồng ngực cậu ấy.

Pedri để ý đến khuôn mặt của Gavi và ném cho cậu ta một chai nước. "Chuyện đã xong rồi, tập hợp lại đi." Anh ấy nói với cậu. "Và hãy làm tốt hơn vào lần tới."

~~

Cậu đá quả bóng, thật mạnh và nhanh, như thể cậu đang trút hết sự tức giận vào nó. Gavi muốn thoát khỏi cảm giác bất lực và nhục nhã đó; cậu muốn quên đi giọng nói của Pedri vang lên trong đầu, nhưng nó ngày càng vang to hơn.

Gavi đã thật sự ích kỷ trong tình huống này, và thậm chí còn tệ hơn khi cậu biết rằng không có lý do gì để bào chữa cả. Cậu cảm thấy như mọi người nghĩ rằng chính cậu đã cố tình làm điều đó.

"Ngày mai em sẽ mệt đấy."

Gavi bất ngờ và hơi nao núng trước giọng nói phát ra từ phía sau lưng của cậu. Cậu quay người lại, nhưng trước đó, cậu đã biết được người sở hữu giọng nói đó

"Em sẽ không mệt." Cậu nói, ngắn gọn và nhanh chóng.

Pedri cười khúc khích và dẫn bóng ra khỏi Gavi. Cậu nhếch mép cười khi Gavi mất cảnh giác, và quả bóng giờ đã thuộc quyền sở hữu của anh.

"Em không có tâm trạng." Gavi nói với anh.

"Không có tâm trạng sao?" Pedri cười thích thú. "Anh đang không làm gì cả. Em nên về nhà, nghỉ ngơi đi."

Đừng hành động giống như Xavi. Em sẽ không chơi các trò chơi tiếp theo đâu, nên đừng làm phiền em nữa." Cậu tận dụng thời cơ để đoạt lại bóng từ chân Pedri.

Gavi muốn giữ mối quan hệ thân mật, nhưng Pedri đã đi quá giới hạn của cậu. Chỉ vì anh ấy là đội trưởng, không có nghĩa là anh ấy có thể kiểm soát cậu, đặc biệt là khi nói đến điều này.

"Luyện tập là vào buổi sáng." Giọng điệu của Pedri rất bình tĩnh, như thể anh không chú ý đến sự thất vọng đang lớn dần trong lòng Gavi. Sự tùy tiện của Pedri khiến Gavi càng tức giận hơn.

"Em sẽ có mặt ở đó." Gavi cuối cùng cũng ngừng chuyền bóng từ chân này sang chân kia và nhìn Pedri.

"Về nhà đi, Gavi." Pedri lặp lại một lần nữa và kèm một tiếng thở dài. Giọng anh ấy giống như một người mẹ thuyết phục một đứa trẻ ngừng chơi.

"Anh cút đi được không?"

"Em thật trẻ con ." Pedri chỉ ra. Gavi ghét từ đó. Cậu đã làm mọi việc rất chăm chỉ để chứng minh rằng bản thân cậu đã trưởng thành, rằng việc trẻ nhất không phải là yếu tố, và đây là lúc, tuổi tác của cậu lại một lần nữa được sử dụng để chống lại chính cậu. Bởi đội trưởng, của tất cả mọi người.

"Anh là một tên khốn." Gavi trả lời.

"Được thôi. Chơi một trò chơi thì sao? Nếu anh thắng, em sẽ phải về nhà." Pedri đề nghị, kèm theo nhướng mày. Gavi dường như đang suy nghĩ và sau vài giây cậu đã trả lời.

"Nếu thua thì sao?"

"Anh sẽ không thua đâu." Pedri nhếch mép cười.

.

.

.

.

" Anh đã thắng." Anh mỉm cười, đưa tay cho Gavi, người cuối cùng đã ngã xuống sàn khi vấp phải một trong những thanh chắn bằng nhựa. Người trẻ phớt lờ sự giúp đỡ và tự ngồi dậy khỏi bãi cỏ.

"Đi tắm đi. Rồi anh sẽ chở em về." Pedri nói với cậu. Gavi không thừa nhận anh, nhưng Pedri không bận tâm. Anh ấy biết Gavi không biết lái xe, vì vậy anh ở trong phòng thay đồ để đợi cậu.

~

Gavi để nước nóng chảy xuống ngực. Lẽ ra cậu phải bình tĩnh lại, tuy nhiên, sự hiện diện của Pedri khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Gavi dành thời gian đi tắm, làn nước nóng mang lại cảm giác thư giãn trên những cơ bắp đau nhức của cậu.

Khi cậu ra ngoài, Pedri vẫn đang ngồi trên băng ghế, lướt điện thoại. Anh cũng đã ngước nhìn cậu khi Gavi vừa ra ngoài.

"Tại sao anh vẫn còn ở đây?" Gavi hỏi.

"Bởi vì em còn rất nhỏ và không có xe hơi." Anh trả lời, tay đung đưa chiếc chìa khóa xe.

"Uber vẫn đang tồn tại."

Pedri thở dài và lắc đầu. "Đi nào Gavi."

"KHÔNG." Gavi trả lời lại.

Pedri nhìn anh với vẻ hoài nghi. "Em nghiêm túc chứ? Anh đợi em tắm 20 phút rồi, lên xe ngay."

"Em không hề bắt anh chờ em" Gavi trả lời lại. Cậu không nhìn Pedri suốt thời gian đó, tay vẫn bận gấp quần áo và đóng gói hành lý.

"Được rồi, bây giờ em đang trở nên rất lố bịch đấy. Lên xe thôi."

"Anh cút đi được không?" Gavi bắt đầu gắt lên, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mắt anh.

Cậu bắt đầu có thể thấy sự thay đổi trong thái độ của Pedri và điều đó khiến cậu không thoải mái. Đôi môi của Pedri mím lại, và Gavi có thể thấy hàm của anh ấy đang siết chặt lại.

Pedri từ từ bước một bước về phía cậu, và đôi mắt của Gavi chỉ có thể dõi theo anh. Cậu không hề nao núng khi bàn tay của Pedri nắm lấy má cậu. "Em không biết khi nào nên im lặng à?"

Gavi chớp mắt, nước vẫn nhỏ giọt trên trán.

Cậu nhìn vào vị trí của họ, và ngực của cậu như muốn nổ tung. Hơi thở trở nên nặng nề, và trong những suy nghĩ mông lung, cậu muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể lại như đóng băng.

"Em rõ ràng là không." Pedri trả lời thay cho Gavi. Anh thả tay ra và một tay trượt xuống cổ, nhẹ nhàng lần theo đường tĩnh mạch.

"Luôn luôn nói quá nhiều. Và em không bao giờ học được bài học." Pedri nói, và Gavi có thể cảm nhận được sự khắc nghiệt đang đập vào tim. Nước mắt lại tự động trào ra, nhưng anh không để chúng trượt xuống mặt. "Em nghĩ rằng em đang rất khó khăn." Pedri nói với giọng trầm.

"Là gì-"

Một lần nữa, Pedri nắm lấy mặt cậu và buộc Gavi phải nhìn mình. " Tôi bảo em im đi. Em không thể nghe một lần sao?"

Lần đầu tiên.

Gavi cảm thấy thật sự sợ hãi. Cậu cảm thấy nhục nhã. Tuy nhiên, Gavi lại không phản ứng. Cậu không thể phản ứng vì Pedri là người duy nhất có thể khiến cậu cảm thấy như vậy; bất lực và đau đớn là chứng minh.

Cậu ghét Pedri, mặt khác của cậu nhiều như thế nào; phần ẩn giấu trong trái tim cậu đau đớn để khắc phục điều này. Đau lòng khi chỉ nghe một câu nói nhẹ nhàng, một lời khen đơn giản từ Pedri.

Vì vậy, cậu lắng nghe và im lặng.

Như thể chế giễu cậu, Pedri nhếch mép cười. "Làm tốt lắm."

"Tại sao em như thế?" Pedri hỏi, nhưng cả hai đều biết anh ấy không hề tìm kiếm câu trả lời. Đôi mắt của Pedri tập trung vào đôi môi của Gavi và cậu cảm thấy một cảm giác kì lạ dâng trào trong bụng. Hai má cậu bỗng chốc đỏ bừng, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Cậu biết chuyện gì sắp xảy ra, và cậu đón nhận đôi môi ướt át của anh. Cậu có thể cảm thấy bàn tay của Pedri trên eo mình và cái nắm tay thô bạo để lại những vết đỏ.

Một nụ hôn cẩu thả, ướt át, nước dãi của cả hai hòa lẫn vào nhau khi họ cố chiến đấu để chế ngự đối phương.

Bàn tay của Pedri trượt xuống sâu hơn, và khi anh ta chộp lấy mông của Gavi, Gavi nao núng tránh ra, mắt mở to. Cậu ấy trông giống như một con nai bị đèn pha của ô tô chiếu vào, và Pedri lại cười khúc khích.

"Nó là gì?"

"Em- em không-" Gavi cố gắng giải thích, chớp mắt rất nhanh, nhưng chỉ là những tiếng lẩm bẩm phát ra, cậu không thể phát ra một câu thật chọn vẹn.

Pedri nhếch mép, như thể anh đã có rất nhiều kinh nghiệm làm điều này trước đây. "Tôi sẽ không làm tổn thương em, Gavi." Anh luồn tay qua tóc Gavi, cái giật mạnh khiến đầu cậu nhanh chóng ngửa ra sau.

"Dù sao cũng không nhiều lắm." Anh thì thầm vào tai cậu, liếm dái tai cậu trước khi tiếp tục vuốt ve một bên quai hàm của cậu.

Tâm trí của Gavi đang chiến đấu chống lại nó, nhưng cơ thể anh ấy lại phản ứng ngược lại. Một tiếng thút thít nhỏ thoát ra khỏi cổ họng khi Pedri liếm vào cổ cậu, và cậu nhắm mắt lại. Cậu có thể cảm thấy bàn tay của Pedri di chuyển trên cơ thể anh, thấp hơn và thấp hơn nữa cho đến khi những ngón tay của anh luồn vào cạp quần soóc.

Pedri đẩy cơ thể của mình lên người Gavi và Gavi loạng choạng lùi lại cho đến khi chạm vào chiếc bàn mát-xa ở giữa. Cậu ngả người ra sau, và chỉ quan sát đôi môi của Pedri ngày càng xuống thấp hơn trên cơ thể.

Chiếc quần đùi của cậu vừa khít, và cậu cố vặn vẹo để chống lại cảm giác lưỡi của Pedri trên bụng mình. Tay cậu đan vào tóc Pedri, và nắm lấy nó để tạo sự thoải mái.

Cậu run rẩy khi lưỡi của Pedri lướt trên cơ bụng của mình. Anh ấy mút mạnh xung quanh V-line của Gavi. Tiếng thở hổn hển phát ra từ miệng Gavi khiến anh lùi lại, và anh kiểm tra vết bầm đỏ bắt đầu hình thành.

"Pedri!" Gavi hoảng sợ.

"Suỵt." Pedri lại liếm chỗ nhạy cảm khiến Gavi quên hết cơn bấn loạn. Pedri đứng dậy và lại đặt môi lên môi Gavi, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Hãy yên lặng." Pedri nói với giọng đòi hỏi, nhưng bàn tay của anh cho vào trong quần đùi của Gavi khiến người trẻ hơn rên rỉ những âm thanh tội lỗi khi cổ cậu ưỡn ra sau.

Gavi không thể không ưỡn hông, cố gắng cảm nhận bàn tay của Pedri nhiều hơn. Cậu ấy cần nhiều hơn nữa.

" Chậc chậc .." Pedri nhếch mép cười trên môi Gavi. "Ngoan nào, Gavi."

Gavi cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn run lên trước những lời đó. Hơi thở đầy nóng bỏng của Pedri phả vào da cậu và cậu cảm thấy như mình có thể khóc vì sự nhạy cảm này.

May mắn thay, giống như Pedri có thể đọc được suy nghĩ của cậu, tay anh luồn vào bên trong quần lót và sự tiếp xúc da thịt khiến Gavi thút thít vì sung sướng.

Gavi muốn hét lên với Pedri để anh ấy làm nhiều hơn nữa, nhưng không có cơ hội để cậu có thể nói một câu mạch lạc. Người lớn hơn không để tâm đến sự tuyệt vọng theo từng âm thanh phát ra từ Gavi.

Gavi nhắm mắt lại, cắn chặt môi. "Pedri." Cậu cố quản lý âm thanh phát ra ngoài. Dù sao thì cậu cũng không chắc mình muốn nói gì, não cậu cảm thấy mờ mịt bởi niềm vui mà chính anh cũng đang cảm thấy. Pedri đang đi nhanh hơn mỗi giây và cảm giác đang dâng lên trong bụng cậu như thể nó sẽ đẩy bản thân đến bờ vực bất cứ lúc nào.

"Cái gì?" Pedri hỏi, biết rõ rằng Gavi sẽ không thể trả lời. "Pedri, cái gì?"

Tiếng thút thít đến từ Gavi. "Nó sắp... Tôi muốn -"

"Tôi không biết là tôi đang nhận lệnh từ em đấy." Pedri cắn vào xương quai xanh của cậu. "Em chỉ được xuất tinh khi tôi muốn."

Sự thẳng thừng trong lời nói, sự trung thực bẩn thỉu đi kèm với nó khiến đầu óc Gavi quay cuồng. Cậu cảm thấy mắt mình giàn giụa nước mắt, hơi thở đứt quãng và những tiếng rên rỉ ngày càng nhanh.

"Làm ơn nói đi." Pedri nói với cậu, và Gavi gần như nghẹt thở với những tiếng rên rỉ của chính mình vào thời điểm đó, trên bờ vực cao trào.

Gavi bỗng rên lên thất vọng khi Pedri rút tay ra.

"Không, đừng dừng lại," cậu nói, cố với tay về phía Pedri.

" Làm ơn nói đi ." Pedri lặp lại lần nữa, hôn vào một bên cổ cậu.

" Làm ơn. Làm ơn, Pedri. " Gavi thúc giục anh ta, hẩy hông. Anh đã rất gần.

"Làm tốt lắm." Những lời động viên khiến Gavi cảm thấy như đang bay trên chín tầng mây. Cuối cùng, Pedri đã ca ngợi cậu.

Chỉ cần thêm vài nhịp nữa trước khi Gavi tan chảy trong vòng tay của Pedri, cảm giác cực khoái tràn ngập khiến cơ thể cậu run lên.

Cậu không biết mình đã ồn ào đến mức nào, nếu cậu ngừng lẩm bẩm "làm ơn" lặp đi lặp lại, cho đến khi cậu cảm thấy cơ thể mình thư giãn và lồng ngực phập phồng vì hơi thở nặng nề.

Pedri tiếp tục hôn cậu, cảm thấy Gavi thư giãn bên dưới anh, cơn run cuối cùng cũng chậm lại. Tâm trí của Gavi hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không tập trung vào xung quanh.

Pedri là người đầu tiên lùi ra giữ khoảng cách, lấy một chiếc khăn trên băng ghế để lau tay. Gavi đưa mắt dõi theo anh, sự mất liên lạc đột ngột có cảm giác lạnh lẽo trên ngực trần của cậu.

Tuy nhiên, khi họ giao tiếp bằng mắt, Gavi cảm thấy xấu hổ bao trùm lấy mình. Sự rõ ràng sau cực khoái đáng sợ là đáng chú ý, bởi vì Pedri ôm lấy đùi anh ấy một cách thoải mái.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều." Pedri nói với cậu một cách nhẹ nhàng, như thể anh ấy đã biết suy nghĩ duy nhất trong đầu Gavi là gì. Ngón tay cái của anh lướt qua vệt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt Gavi chỉ vài phút trước đó.

Gavi không trả lời anh ta.

"Em có ổn không?" Pedri hỏi, giọng hoàn toàn khác với những gì Pedri đã làm với Gavi trước đó. Anh dùng một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Gavi lên.

Gavi gật đầu. "Tuyệt..." Cậu lẩm bẩm, đứng dậy khỏi bàn. Pedri không trả lời hay nói bất cứ điều gì, anh ấy để Gavi lấy quần áo của mình và lao vào phòng tắm một lần nữa.

Khi trở ra, Pedri đã thu dọn quần áo đầy đủ, nhưng cả lưng của Gavi cũng nằm trong tay anh. Anh nghiêng đầu về hướng lối ra. "Sẵn sàng?" Anh hỏi.

Gavi gật đầu đưa tay ra lấy túi từ Pedri. Pedri để cậu có nó.

Khi họ ở trong xe, Pedri không thể không giải quyết bức màn ngại ngùng hiện hữu trong không khí. "Em sẽ nhìn tôi?"

Gavi hắng giọng và nhìn lên, gật đầu. Cậu chơi với những ngón tay của mình, cố gắng đẩy lùi những lời cậu muốn nói.

"Tại sao anh làm vậy?" Gavi hỏi, âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy nhưng thật ngạc nhiên là Pedri thậm chí còn hiểu được điều đó.

Pedri thở dài, ngả người ra sau ghế. "Em không thích nó?" Anh hỏi ngược lại một câu.

"Anh không làm những điều như thế với những người anh ghét." Gavi vẫn tập trung nhìn vào bãi đậu xe, bất cứ điều gì để tránh cảm giác nhục nhã không thể tránh khỏi khi hỏi một câu hỏi như thế.

"Ghét?" Pedri cười khúc khích. "Anh không ghét em, Gavi." Anh kể, giọng anh dịu lại.

"Anh luôn la mắng tôi." Gavi đưa ra cáo buộc. Cậu nhắm mắt lại vì xấu hổ vì cậu nhận thức được giọng nói của mình, nhưng cậu ấy không thể làm được. Cậu không thể không bực bội với tất cả những lời mắng mỏ mà cậu đã nhận được từ Pedri trong năm qua.

"Bởi vì em đã phạm sai lầm." Pedri trả lời một cách ngắn gọn.

"Ansu cũng vậy. Và Ferran. Và Frankie. Và anh..." Gavi cuối cùng cũng quay sang nhìn Pedri, lông mày hơi nhíu lại khi có chút thất vọng.

"Em không giống Ansu và Ferran." Pedri trả lời. Trước khi Gavi có thể yêu cầu làm rõ câu nói đó, Pedri tiếp tục. "Em có thể làm tốt hơn. Anh biết em có thể."

"Anh thật không công bằng." Gavi lẩm bẩm, một lần nữa, vì tranh luận và mệt mỏi với việc cầu xin lời khen ngợi.

"Công bằng sẽ không giúp em. Sự khắc nghiệt đã giúp em, em không thấy số liệu thống kê của mình tốt hơn trong mùa giải này một dặm sao?" Pedri chỉ ra, và Gavi chỉ có thể suy ngẫm những câu nói của anh.

Cậu vẫn im lặng.

"Anh không ghét em. Anh khó chịu khi thấy em trở nên ngu ngốc, trong khi em có thể là một trong những cầu thủ giỏi nhất mà đội này từng có."

Gavi cảm thấy trong bụng nhộn nhạo lên bất thường. Cảm giác thật tuyệt khi được công nhận, ngay cả khi nó được bao bọc bởi những lời lẽ nghiêm khắc của Pedri.

"Anh nghĩ vậy?" Gavi hỏi, như thể cậu không tin vào những gì mình đang nghe. Trong số tất cả mọi người, cậu sẽ không bao giờ nghĩ rằng Pedri lại đánh giá cao cậu như vậy.

"Tất nhiên là anh biết rồi" Pedri thì thầm, lần này nhẹ nhàng hơn. Anh trượt tay lên đùi Gavi khiến cậu bất ngờ. Gavi cảm thấy mặt mình đỏ bừng hơn.

"Nào, để anh đưa em về." Pedri rút tay ra và bắt đầu khởi động động cơ.

Gavi cảm thấy hài lòng. Có lẽ mọi thứ không hoàn hảo, có thể cậu không hoàn hảo và cậu biết sẽ còn nhiều cuộc chiến nữa xảy ra giữa họ.

Nhưng đêm đó, cậu trân trọng sự yên tâm mà cậu cảm thấy khi có Pedri và đó là khởi đầu của một khởi đầu mới. Cậu sẽ ổn thôi.

_____________________________________

Truyện còn thô cứng do lần đầu dịch truyện.

Có vài phần mình tự sửa nghĩa của nó để đọc thuận mồm hơn.
Mong các bạn thưởng thức


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net