[Jinhongseok] Perks of being short

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Debut cũng gần hai năm rồi nhưng việc Jo Jinho bị đám em trong nhóm sỉ nhục về chiều cao đã thành chuyện thường như cơm bữa. Đám nhóc lố nha lố nhố ấy luôn sẵn sàng lôi 168cm của anh ra để mà cười cợt suốt từ hồi thi show sống còn đến tận lúc ra mắt, lôi từ kí túc xá lôi lên tận sân khấu trường quay cũng chưa biết chán là gì.

Nhưng mà Jo Jinho là Jo Jinho, đàn ông sắp ba mươi cái tuổi rồi ai lại để mấy lời gièm pha kia ảnh hưởng đến mình. Dám cá là nằm khểnh vắt chân chữ ngũ, anh cũng kể ra được ối lợi ích của cái chiều cao khiêm tốn này.

Như là đi ra đường mà nhìn thấy đứa hãm tài nào không muốn gặp thì cứ len lén lẩn vào chỗ đông người là xong.

Đi mua quần áo thì làm gì có chuyện đau đầu vật vã như thằng cu Wooseok đâu, các shop lúc nào chả có một lô đồ đúng size của anh chỉ chờ người hốt về. Người ta đi cắt gấu quần cho vừa với chân, nó thì cứ phải may thêm vào vì cộc.

Mấy lần staff chụp ảnh nhóm mà sợ đứa nào cao kều che mất mặt mình ấy hả? Sao phải xoắn khi mà những đứa em biết điều ấy luôn nhường cho anh một slot đứng hàng đầu? Thoải mái tạo dáng đi cưng.

Và anh có phải tính cả cảm giác thoải mái dễ chịu này khi choàng lên người chiếc hoodie rộng thùng thình của bạn trai không nhỉ? Lạy chúa, ngửi thứ hương nước hoa còn vương trên áo mà xem, cứ như được bao bọc trong một bầu không khí vô trùng vậy.

- Em phải nói với anh bao nhiêu lần về việc cứ thó áo của em mặc hoài thế hả?

Hongseok choàng khăn tắm bước ra, chống tay vào hông nhìn cục tròn lẳn màu xám trên giường mà không khỏi chách miệng thở dài.

Trái lại, Jinho vẫn tủm tỉm cười dán mắt vào điện thoại, anh biết thừa Hongseok sẽ chỉ càu nhàu vài câu rồi lại thôi. Nhận ra lò xo trên giường đột nhiên lún xuống vì sức nặng bất ngờ, Jinho đảo mắt ngẩng đầu lên đã thấy cậu chống tay nằm kề sát bên mình.

- Thế nào, cuối tuần đi mua áo mới cho anh người yêu nhé?

- Đã bảo là không cần mà, chỉ có áo Hongseok mới mặc vừa thôi. Lại còn thơm nữa ngửi sướng cực...

Jinho vừa nói vừa lấy tay thắt lại dây mũ áo, khiến nó co lại bao trọn lấy gương mặt núng nính của anh. Hongseok không lần nào không phì ra mà cười trước trò táy máy ngớ ngẩn của anh cả, trèo lên người Jinho hôn đánh chóc lên đỉnh mũi tròn, rồi thì thầm nho nhỏ:

- Nhưng mất công mặc làm gì, khi mà đằng nào em cũng lột nó ra khỏi người anh, hửm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net