01. Một ngày nọ thỏ con quay về với rắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Hyeonjoon tay mang xấp hồ sơ xin việc của mình nặng nề bước vào nhà xuất bản Hanwha Life. Vừa vào cửa cậu chạm mặt ngay nhân viên lễ tân trước mặt. Đây là một cô bé nhỏ nhắn cùng nụ cười công nghiệp tươi cười nhìn Choi Hyeonjoon cất lời:

- Xin chào,.....

- T-Tôi đến đây để xin việc.

Cậu không để cô nhóc kia nói hết câu mà chen ngang vào. Cô bé có chút hoảng nhưng rất nhanh chấn chỉnh lại tươi cười giơ tay sang hướng phòng tiếp khách nhỏ bên trái:

- Cậu vào đấy đợi đi, để tôi đi thông báo với cấp trên.

- C-Cảm ơn.

Choi Hyeonjoon quay người đi vào phòng, cô nhóc nhìn theo bóng cậu đành tạch lưỡi nghĩ "Aiss không biết cậu ta có qua vòng nếu cứ ăn nói lắp bắp thế kia không nữa". Vừa nghĩ tay cô vừa ấn vào số 5, áp tai vào ống nghe chờ đợi. Bên đầu dây kia có tiếng người trầm trầm vang lên kéo cô thoát khỏi những suy nghĩ ấy.

- Có chuyện gì?

- Xin lỗi đã làm phiền Tổng biên tập Park, tôi gọi từ quầy lễ tân. Chuyện là có một người đến xin việc nhưng hiện bên bộ phận quản lý nhân sự đang xin nghỉ phép, tôi có gọi sang Phó biên tập nhưng được biết cô ấy đang công tác. Tôi đành mạo muội gọi cho Tổng biên tập để giải quyết ạ!

- .... Nói người đó đợi tôi 10 phút.

- Vâng!

Cô ngắt kết nối, thở hắt ra một cái. Quả nhiên là áp lực quá!! Không phải đường cùng cô cũng sẽ không ấn gọi con số đấy đâu. Cô rời khỏi chỗ đi pha hai ly cafe sữa đá, một ly đem vào phòng để trước mặt Choi Hyeonjoon mời cậu ấy, ly còn lại cô đặt đối diện cậu. Vừa xoay người đã gặp phải Tổng biên tập vừa mở toang cánh cửa, cô cúi đầu chào rồi nhanh chóng chuồng đi. Choi Hyeonjoon bên này tay mân mê chiếc cốc giấy, mắt cứ nhìn chăm chăm vào chiếc cốc giấy đối diện. Bỗng trước mặt cậu là một thân ảnh xuất hiện, cậu ngước mắt lên nhìn thì....... Tay run rẩy mà cầm chiếc cốc giấy, lòng thì gào thét dữ dội "Mẹ ơi!!! Sao c-cậu ta..... SAO TÔI LẠI GẶP NGƯỜI YÊU CŨ TRONG TÌNH CẢNH NÀY?!!!"

Bên này, Tổng biên tập cũng không khá hơn cậu là bao. Hắn đang duyệt bài thì trời đánh đứa nào lại gọi cho hắn, hắn điên cả người cầm ống nghe áp lên tai giọng trầm xuống như đe doạ. Đến khi nghe hết phần diễn giải dài như cái sớ (mà không diễn với giải lại bắt thằng này phun chữ nữa thì nhỏ lễ tân về quê bắt cá là vừa), hắn ậm ừ kêu người đó đợi hắn 10 phút xong cúp máy cái rụp. Hắn lấy tay dai dai trán, chán nản lê thân xuống tầng trệt, lòng thầm chửi cái người mà sớm không đến muộn không đến mà lại đến lúc hắn bù đầu công việc thế này. Đã vậy đây là việc của bên nhân sự chứ có phải của hắn đâu!!

Bước đến cánh cửa đang đóng im ỉm, hắn thô bạo mở toang cánh cửa ra, mắt hạ một tầng lạnh nhìn cô bé lễ tân đang chào hỏi theo phép rồi nhanh chân chạy ra khỏi đấy. Liếc sang một chút, đập vào mắt hắn là khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt kính và cái dáng người có chút quen mắt. Hắn mang theo sự nghi hoặc đi đến chiếc ghế đối diện của cậu. Tay vừa chạm ghế đã bắt gặp ánh mắt của người đối diện, hắn thấy rõ cậu run rẩy nhìn hắn như con thỏ bị rắn bắt lên đĩa chuẩn bị xơi tái vậy. Hắn hắng giọng:

- Hừm...... Tôi là Park Dohyeon, Tổng biên tập của Hanwha. Rất vui được gặp lại cậu.

Hắn đưa tay về phía cậu. Choi Hyeonjoon mặt có chút không vui nhưng cũng bỏ ly giấy xuống mà đứng dậy bắt lấy tay lắc lấy lắc để, luôn miệng:

- Chào cậu, đã lâu không gặp.

- Ừm. Cậu ngồi đi Hyeonjoonie.

- Hả?

- Tôi nói cậu ngồi xuống đi. Cậu cũng không thay đổi gì nhỉ?

Hắn ngồi xuống bắt chéo chân, không cần đợi cậu đưa xấp hồ sơ kia đến mà chủ động vớ lấy hết để qua chỗ hắn một cách vô cùng tự nhiên. Choi Hyeonjoon nhìn hắn chằm chằm, cậu vẫn không hiểu con người này sau 4 năm xa cách lại có nhưng cư xử lạ lùng vậy. Ừ thì lần đấy cùng lắm là cậu đòi chia tay dù hắn không đồng ý nhưng cậu vẫn theo ý mình xoá hết những gì liên quan đến hắn, cậu trốn hắn sang tỉnh khác còn dặn những người thân xung quanh nhất định không để hắn tìm được cậu. Sau 4 năm chơi trò vờn nhau thì không hiểu do năm nay cậu xui hay số trời đã an bài thì hôm nay một lần nữa cậu gặp lại hắn.

Hắn thay đổi rồi, phong cách ăn mặc, phong thái toát ra vẻ nghiêm nghị hơn, khác xa với thằng nhóc cậu gặp 4 năm trước. Cậu đang hồi tưởng liên miên trông khi không thấy được ánh mắt của hắn nhìn cậu. Hắn chống tay lên cằm nhìn cậu đang lơ đãng không nhịn được liền phì cười:

- Haha... Choi Hyeonjoon! Cậu đang đi phỏng vấn xin việc đấy. Haha.... c-cậu tập trung lại đi nào.

Vừa nói hắn vừa lấy tay chọt vào chiếc má bánh bao của cậu. Choi Hyeonjoon lúc này mới sực tỉnh, nhanh chóng lùi ghế về sau không để hắn chiếm tiện nghi của mình:

- Tôi biết chứ. Cậu hỏi đi tôi trả lời ngay.

- Ừm~ Cậu đậu rồi Choi Hyeonjoon. Hẹn mai gặp lại. Sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé!

Hắn cười tươi rồi đứng dậy, không quên cầm theo xấp hồ sơ của cậu. Trước sự ngỡ ngàng của Choi Hyeonjoon, Park Dohyeon còn bổ sung thêm:

- Mà cậu mở chặn tôi đi nhé, tôi sẽ gửi mail trúng tuyển qua cho cậu và cả add cậu vào group chat.

Choi Hyeonjoon thề đây là lần đầu đời cậu đi xin việc mà đến nửa chữ cũng chưa nói ra đừng nói là cả câu dài, thế mà đậu rồi??? Cậu không tin nổi! (Ừ thì con au như tui còn không tin nổi 😃) Cậu nhìn Park Dohyeon nghi hoặc hỏi lại lần nữa:

- Tôi trúng tuyển rồi?

- Ừ.

- Cậu không phải vì tôi là ng-người.... - chưa kịp hết câu hắn đã xem vào ngay:

- Không. Cậu đậu vì tôi thấy năng lực của cậu.

- Thật sao?

- Cậu sao thế? Thủ khoa của khoá truyền thông của tôi đâu rồi? Sao tự ti về năng lực mình vậy!

- À không, chỉ là t-tôi nghĩ c-cậu vì chuyện tư mà chọn tôi.

- .......

Park Dohyeon im lặng trước câu nói này. Ừ thì đúng rồi đấy bạn thỏ ơi. Hồi đấy lúc bạn trốn mất biệt, hắn giận Choi Hyeonjoon lắm nhá, hắn thề với bản thân nếu mà hắn bắt được em thì xin chúc mừng em được một vé không xuống giường trong ba ngày. Giờ thì hắn không cần ròng rã tìm người nữa. Vì sao á? Vì người tự mò đến cửa rồi! Giờ mà từ chối chỉ có mấy thằng ngu thôi.

- Nè Dohyeon sao cậu không trả lời tôi?

- Cậu muốn biết thì ghé nhà tôi đi, giờ tôi bận lắm. Vậy nhé, tí tôi đón cậu.

- Hơ? Nè Park Dohyeon!! Cậu quay lại đây.

Tổng biên tập họ Park nhanh chân cầm hồ sơ của cậu mà phóng thẳng ra ngoài, lao vào thang máy ấn số 5 gấp gáp để cậu không kịp đuổi theo. Bên này thì có một chú thỏ vừa bị xoay mòng mòng không hiểu gì, mà kịp hiểu chút ít thì lại bị tuột mất con rắn kia. Nơi này ngoài hai con người này ra thì còn mỗi con bé lễ tân, nhỏ chứng kiến hết thảy xong còn kết luận lại được là bản thân đã tìm thấy người có thể bảo vệ cái ghế lễ tân này của mình rồi.

Choi Hyeonjoon mặt ngơ ngác bước ra khỏi phòng, cô bé lễ tân liền nhanh nhẻo lao đến nắm lấy tay cậu.

- Anh Choi ơi, trăm sự cậy nhờ anh. Em là Kim Yanmi, sau này anh mong được anh giúp đỡ.

- À, ừ, mà.... Ủa? Là sao vậy?

- Trời! Anh không nghe danh Tổng biên Park của Hanwha là một người cực khó tính á?? Em đây súyt bị mất việc tận 2 lần rồi đấy anh. Trước anh giải cứu thế giới đúng không anh Choi!!! Sao mà anh đỉnh thế!!!

- Aaa cô Kim buông tay tôi ra đi. Với cũng đừng gọi tôi là anh nữa, tôi nhỏ hơn cô Kim mà.

- Gì chứ? Anh bằng tuổi Tổng biên thì lớn hơn em đúng rồi.

- V-Vậy sao?

Kim Yanmi nhìn người trước mặt chằm chằm, thật sự đời cô chưa từng gặp ai vừa hiền vừa ngây ngô như anh này.Cô thở dài chậc lưỡi:

- Thôi em làm việc tiếp đây. Hẹn mai gặp lại anh Choi nhé.

- C-cảm ơn, mai gặp lại cô Kim.

Choi Hyeonjoon ôm theo cái thắc mắc lê thân về nhà. "Thế là mình có việc làm rồi sao? Không thể tin được!!" Choi "phấn khích" Hyeonjoon đã nghĩ như vậy khi về đến nhà, cậu rất mong chờ vào ngày mai...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net