Permutation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Permutation

TEASER

Trên một con đường cao tốc phía Nam Seoul, một chiếc Audi trắng đang lao đi với tốc độ khá cao...

ring…ring…ring…

- alô

- cậu đang ở đâu đấy – một giọng nói có chút bực bội vang lên ở đầu dây bên kia

- biết người ta nhớ cậu không hả, cả tuần rồi không được gặp cậu vậy mà không muốn cho người ta gặp sớm hơn một chút nữa, biết thế tôi ở lại bên Mỹ làm luôn cho rồi...

Jessica nhanh tay bẻ lái để quay đầu xe, Jessica cố rướn người vì tầm nhìn của cô bị che khuất thì bất ngờ, một chiếc Audi màu hồng từ phía xa lao tới…

ẦM…

trời đất tối xầm lại…

…cơ thể bất động…

…mùi nhiên liệu hòa lẫn vào mùi động cơ cháy nóng…khét nghẹt…

…những âm thanh hỗn loạn, bát nháo mà tai Jessica không thể nghe rõ, nó vang lên quanh cô…

…một luồng ánh sáng mờ ảo đang hướng về phía cô…

…Jessica cảm thấy…khó thở…mắt lịm dần…

Ba tháng sau… 

PART 1

Trên một con đường cao tốc phía Nam Seoul, một chiếc Audi trắng đang lao đi với tốc độ khá cao, khó có thể tin rằng phía sau tay lái là một cô gái trẻ, gương mặt thanh thoát với sóng mũi cao…đôi mày nhíu lại vì những cơn gió bị xét toạt bởi sự chuyển động của chiếc xe đang hất mạnh vào mặt cô…

ring…ring…ring…

- alô

- Jessica, cậu đang ở đâu đấy – một giọng nói có chút bực bội vang lên ở đầu dây bên kia

- ở nhà đi, mình đang chạy về nhà chúng ta nè – Jessica mỉm cười khi suy nghĩ về điều gì đó giữa cuộc đối thoại của mình

- ơ, về nhà ưh, vậy mà mình đợi cậu ở sân bay từ sáng đến giờ

- ngốc, đã bảo đừng ra đón mà – nụ cười ấy sâu hơn khi Jessica nghĩ về gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu của con người ngốc nghếch đang đợi cô ở sân bay…

- uhm, vậy cậu về nhà trước đi, mình bắt taxi về sau

- thôi ở đó đợi đi, mình quay lại đón cậu

- không cần đâu, cậu mệt rồi về nhà nghỉ ngơi đi

- YAH, KIM TAE YEON, biết người ta nhớ cậu không hả, cả tuần rồi không được gặp cậu vậy mà không muốn cho người ta gặp sớm hơn một chút nữa, biết thế tôi ở lại bên Mỹ làm luôn cho rồi

- thôi xin lỗi mà công chúa, tại mình sợ cậu mệt thôi hì hì – dường như Taeyeon đang nhẹ giọng lại để năn nỉ công chúa bướng bỉnh của mình

- ngoan đó, đợi chút mình quay lại liền, mình có cái này cho cậu – Jessica lại nở một nụ cười, nụ cười đủ ấm áp để dòng không khí lạnh của Seoul tháng mùa đông này tan biến

Jessica nhanh tay bẻ lái để quay đầu xe, Jessica cố rướn người vì tầm nhìn của cô bị che khuất thì bất ngờ, một chiếc Audi màu hồng từ phía xa lao tới…

ẦM…

trời đất tối xầm lại…

…cơ thể bất động…

…mùi nhiên liệu hòa lẫn vào mùi động cơ cháy nóng…khét nghẹt…

…những âm thanh hỗn loạn, bát nháo mà tai Jessica không thể nghe rõ, nó vang lên quanh cô…

…một luồng ánh sáng mờ ảo đang hướng về phía cô…

…Jessica cảm thấy…khó thở…mắt lịm dần…

Khoa cấp cứu, bệnh viện Seoul…

…sau 5 tiếng chờ đợi, đứng ngồi không yên, bồn chồn…lo lắng, cuối cùng bảng đèn cấp cứu cũng tắt...

...cánh cửa bật nhẹ…ai đó lao đến, hỏi dồn trong hơi thở gấp gáp…

- bác sĩ, cô ấy thế nào…tôi có thể vào không…tình trạng ra sao…

- người nhà bệnh nhân bình tĩnh lại…hiện tại bệnh nhân đã qua được giai đoạn nguy hiểm nhất…nhưng...

- nhưng sao – cô gái dần mất bình tĩnh, cắt ngang lời của vị bác sĩ

- khả năng phục hồi phụ thuộc vào lý trí của bệnh nhân…có thể cô ấy sẽ…mất hoàn toàn trí nhớ

- sao…mất…h…hoàn toàn…

- chúng tôi đã cố gắng hết sức, đầu bệnh nhân va đập quá mạnh

Vị bác sĩ cúi đầu chào cô gái, rồi bước đi…

Ba tháng sau…

- Jessica àh, hôm nay mình lại mua kem sôcôla cho cậu đây…

- …

- sao cậu không nói gì với mình…sao cậu cứ im lặng mãi như thế…

- …

- Jessica, mau mở mắt ra đi, mở mắt ra nhìn mình nè – nước mắt tuông trào một cách mất kiểm soát trên gương mặt bầu bĩnh của Taeyeon…

…đôi mắt của cô đong đầy nước mắt và sự mệt mỏi…Taeyeon luôn tự hỏi, mình đã làm gì sai để ông trời trừng phạt cô đứng nhìn người yêu của mình nằm bất động trên giường mãi như thế này…

- YAH, Jessica, cậu mau mở mắt ra cho mình – Taeyeon dùng tay nắm chặt bờ vai Jessica, lay thật mạnh

- cô chủ, cô chủ bình tĩnh lại đi, đừng làm vậy mà – bà quản gia nghe tiếng thét của Taeyeon liền chạy lên phòng, thấy Taeyeon đang sốc người Jessica lên, liền can ngăn cô

- buông ra, tôi muốn cô ấy mở mắt ra nhìn tôi – Taeyeon càng lây người Jessica mạnh hơn

Không biết do va chạm mạnh, hay do Jessica đã nghe thấy lời Taeyeon, mà nước mắt bỗng rơi ra từ khóe mi…tất nhiên, Taeyeon đã nhìn thấy điều đó…

- Jessica, cậu tỉnh lại rồi, đúng không – Taeyeon nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đeo đầy những dây nhợ, ống thuốc của Jessica

…đôi mắt nhíu lại…

…ngón tay giật nhẹ…

…từ từ, mở mắt ra, nhưng lại khép chặt…bởi lẽ, đã lâu ngày đôi mắt ấy không nhìn thấy ánh sáng, thứ mà giờ đây đang gây khó chịu cho mắt của Jessica…

- Jessica, cậu…tỉnh lại rồi đúng không – Taeyeon mừng rỡ cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt ấy…

…vẫn chưa có lời nói nào từ phía Jessica, cô chỉ nhẹ nhành chớp mắt, rồi nhìn quanh một cách…lạ lẫm…

- cậu…thấy mình chứ - Taeyeon mỉm cười dịu dàng

- đ…đây… - Jessica cố nói một cách khó khăn

- sao, cậu muốn nói gì

- đây…là…đâu

- là nhà chúng ta, là phòng của cậu và mình – Taeyeon mỉm cười và nghĩ thầm ‘có lẻ cô ấy không biết mình chuyển cô ấy về nhà điều trị’ – cậu cảm thấy trong người như thế nào

- cậu…là…

- là mình đây, Taeyeon của cậu đây

- xin…xin lỗi…tôi…không biết…cậu

PART 2 - 1

- xin…xin lỗi…tôi…không biết…cậu

…câu nói khó khăn từ miệng Jessica thốt ra khiến nụ cười trên môi Taeyeon biến mất, đôi mắt mở to vì vui mừng khẻ nhíu lại…

- làm ơn…giúp tôi gọi điện cho…Yul…

- Y…Yul nào – Taeyeon sửng sốt khi Jessica gọi tên một người mà chưa bao giờ Taeyeon biết đến hoặc chính miệng Jessica nhắc tới…

- là Yuri, Kwon Yuri…người…người yêu của tôi – Jessica nhấn mạnh từng chữ, và lặp lại tên Yuri một cách chắc chắn

- người yêu…em điên àh, tôi chính là người yêu của em đây…Kwon Yuri là ai…là ai em nói mau – Taeyeon giận dữ nắm chặt lấy vai Jessica khiến cô đau đến cắn chặt răng

- cô chủ đừng kích động vậy, có lẻ do tai nạn nên trí nhớ của Jessica không ổn định…

- là ai cơ chứ, tôi và cô ấy quen nhau từ khi còn bé…cô ấy nói chỉ yêu mình tôi, mà giờ tỉnh dậy lại gọi tên người khác – Taeyeon nói một cách tức giận rồi lại nắm chặt vai và nhìn chằm chằm vào Jessica

- nói cho mình biết, cậu đang đùa với mình…

Cùng lúc ấy…

- mình về rồi nè – một cô gái làn da bánh mật mỉm cười với một cô gái khác sau khi mở cửa bước 

- uhm, chào – ngắn gọn và súc tích

- cậu không đến ôm mình sao – cô gái cao hơn nói với giọng buồn bã

- xin lỗi, tôi vẫn chưa nhớ lại lúc trước tôi đối xử với cậu như thế nào – giọng vẫn lạnh lùng…

- Fany àh, rồi cậu sẽ nhớ lại thôi – cô gái cao hơn tiếng lại gần, đưa tay định ôm lấy cô gái thấp hơn mình, nhưng…

- xin cậu…đừng chạm vào tôi, Yuri – Fany lùi lại và đẩy tay Yuri ra khỏi người mình

- mình…xin lỗi, mình sẽ đợi đến khi nào cậu nhớ lại – Yuri cúi mặt xuống để cố đi giọt nước nơi khóe mắt

- tôi xin lỗi – Fany cảm thấy có lỗi khi cư xử với Yuri như vậy – mong Yuri cho tôi chút thời gian

- mình không sao đâu, chỉ cần cậu thoải mái, vui vẻ là được – Yuri ngước lên nhìn Fany và mỉm cười…

…nụ cười có chút buồn bã nhưng khiến Fany mỉm cười vì gương mặt ngố không thể tả kia…

- cậu đói không? Mình làm thức ăn nha – Yuri nói và vẫn nở nụ cười quen thuộc của mình dành cho Fany

- uhm, cảm ơn – giọng Fany vẫn lạnh lùng, đều đều

- đừng cảm ơn mình – Yuri nói rồi bước vào bếp, bắt tay chuẩn bị bữa ăn cho cô và Fany

…sau một lúc bận bịu với bếp núc, thức ăn đã được Yuri bày ra bàn…

- Fany àh, mình xong rồi này, cậu vào đây đi – Yuri nói vọng ra từ nhà bếp

- sao nhiều vậy – Fany ngạc nhiên vì bữa ăn thịnh soạn mà Yuri đã chuẩn bị

- hì hì, hôm nay là ngày đầu tiên bác sĩ cho phép cậu ăn uống bình thường, nên mình làm những món cậu thích – Yuri nói trong khi kéo ghế, ấn nhẹ Fany ngồi xuống

- uhm – Fany chỉ uhm một tiếng rồi gắp thử một miếng thức ăn, cho vào miệng

- ngon không – Yuri nói mà mắt vẫn không rời Fany…cô lo lắng chờ đợi phản ứng từ cô ấy

- nó…không cay – Fany khẽ nhíu mày vì món ăn không được như ý mà chẳng buồn nhìn vào khuôn mặt thất vọng của Yuri

- không…không cay àh…

Yuri’s POV

ngay cả…khẩu vị của cậu cũng thay đổi sao Fany…

mình biết cậu không muốn như vậy…nhưng, cậu biết mình đau thế nào không…

ánh mắt lạnh lùng khi cậu nhìn mình đã bóp nát trái tim mình…

mình nhớ nụ cười…nhớ vòng tay…nhớ hơi ấm của cậu lắm…

- cậu sao vậy – Fany nói nhưng vẫn không thèm nhìn tôi

- àh, mình không sao – tôi cố mỉm cười để không khiến cô ấy khó chịu

End POV

- ăn xong chúng ta đi dạo nha

- uhm, tôi cũng muốn ra ngoài cho thoải mái chút

- uhm, mình sẽ đưa cậu đến khu vườn bí mật của chúng ta – Yuri tỏ ra hứng thú khi nói về khu vườn của mình…trong khi Fany thì không có chút phản ứng

Sau khi dọn dẹp phòng ăn xong, Yuri và Fany chuẩn bị để đi ra ngoài…tất nhiên Fany không làm gì ngoài việc ngồi sofa chờ Yuri chuẩn bị mọi thứ…

…khi thấy Yuri thay đồ xong và đang đi xuống cầu thang, Fany đứng lên định mở cửa bước ra thì bị một cánh tay giữ lại…

- cậu định như thế này mà đi sao

- chứ gì – Fany nhìn Yuri một cách khó hiểu

- công chúa ngốc ạh…mặc áo khoát và đội mũ vào, trời lạnh lắm biết không hả - Yuri vừa nói vừa khoát áo vào người và đội chiếc mũ len đáng yêu lên cho Fany

…điều này khiến trong lòng Fany cảm thấy chút ấm áp và…thay đổi…

- cảm ơn cậu – Fany mỉm cười thật tươi trước sự chăm sóc chu đáo của Yuri

…nụ cười đầu tiên không gượng gạo…không hình thức mà Fany dành cho Yuri sau tai nạn…nụ cười khiến Yuri nhảy cẫng lên vui sướng như một đứa trẻ…

- cậu đã cười với mình…cậu cười với mình đúng không – Yuri nói trong khi vẫn nhảy tưng tưng quanh Fany

- cậu đúng là ngốc – Fany cười tươi hơn khi thấy Yuri trẻ con như vậy…

- đi nào, cậu định nhảy đến bao giờ hả

- uhm đi thôi Fany yêu dấu – Yuri nói rồi nắm tay Fany kéo cô ra xe, mở cửa, để Fany ngồi vào vị trí, sau đó Yuri chạy về ngồi vào phía sau tay lái…

…Fany vừa định kéo dây an toàn thì Yuri đã nghiêng người sang, gài dây an toàn cho Fany…

- cậu – cả hai đồng thanh lên tiếng sau một hồi im lặng

- cậu nói trước đi – Yuri quay sang nói với Fany

- không, cậu nói đi

- àh…uhm, mình chỉ muốn hỏi xem cậu muốn nghe nhạc không

- àh…không, mình không thích nghe nhạc trên xe

- cậu không thích àh…cậu…thay đổi nhìn quá – giọng Yuri nhỏ dần khiến Fany không kịp nghe những lời cuối

- khi nảy cậu định nói gì – Yuri vẫn mỉm cười khi nói chuyện với Fany

- uhm…mình muốn nghe về chuyện lúc trước

- hì hì uhm, mình định đưa cậu về với lúc trước đây…

Cuối cùng Yuri đã đưa Fany đến nơi mình muốn đến, đó là một ngôi nhà nhỏ yên tỉnh, cách Seoul ồn ào, náo nhiệt khoảng một giờ đi xe…

…Yuri nhẹ nhàng nắm tay Fany, kéo cô theo mình, đưa tay mở cánh cổng nhỏ nhắn nhưng không vội vào nhà…Yuri lại đưa Fany đi vòng sang bên hông, đi theo một lối mòn dẫn đến một vườn dâu toàn những trái dâu chín mọng…

- đẹp thật – Fany tròn xoe mắt nhìn vào cảnh vật xung quanh mình…những trái dâu, một trong số ít trái cây mà cô yêu thích

- cậu thích chứ - Yuri quay sang nhìn vào đôi mắt long lanh vui sướng của Fany

- uhm…thích – vẫn rất ngắn gọn, súc tích, nhưng sau đó Fany đã kèm theo nụ cười tươi tăn như lúc chiều

- đây là nơi trước kia cậu và mình gặp nhau…nó từng thuộc về người khác, nhưng cậu và mình đã mua lại nó

- thật sao – Fany ngạc nhiên vì giờ đây trong đầu cô chẳng còn chút kí ức nào kể từ sau tai nạn đó…

…Yuri lần lượt đưa Fany đi khắp khu nhà, huyên thuyên kể về mọi thứ mà cô và Fany có được…những nụ cười hạnh phúc cho quá khứ của Yuri khiến trong lòng Fany có chút gì đó…khó tả

…nụ cười của Yuri chợp tắt khi cô nhìn thấy ánh mắt vô hồn của Fany nhưng Yuri lại cố giấu nó và lại mỉm cười chỉ để mong Fany được vui vẻ…

Fany’s POV

có kẻ ngốc mới không nhận ra cậu đang buồn đấy Yuri…

…tôi xin lỗi vì đã khiến cậu trở nên như vậy…

…xin lỗi cậu…

- mình chắc đã từng…hạnh phúc lắm – tôi nói nhưng biết mình vừa lỡ lời, đưa tay định chặn cái miệng ngu ngốc của mình lại thì cậu đã nắm lấy tay tôi…

…bàn tay cậu thật ấm áp, nó làm tôi thấy dễ chịu vì đôi tay tôi đang lạnh cóng…

…có chút ngượng ngùng trong tôi, nên tôi định rút tay lại thì cậu đã nắm chặt lấy nó…

…cậu nhìn tôi…

…ánh mắt cậu trông thật buồn Yuri àh…

- không chỉ trước kia, mà bây giờ, sau này, và mãi mãi…mình sẽ luôn làm cậu hạnh phúc – dường như cậu đã khóc…

…cậu khóc sao…sao vài tháng trước đây tôi hờ hững với nước mắt của cậu thì giờ…tim tôi nhói theo từng nhịp rơi của những giọt nước mắt ấy…

- đừng khóc mà – tôi bối rối

- hãy tin mình…mình sẽ mang hạnh phúc đến cho cậu – cậu nói rồi ôm chầm lấy tôi

- mình…mình tin cậu – sao thế này…tôi như không tin vào những lời từ miệng mình nói ra…sao tim tôi đập mạnh đến vậy…sao tôi cảm thấy an toàn trong vòng tay cậu đến vậy…

…tôi và cậu ôm nhau được vài phút…tay tôi buông xuống, định rời ra…

- hãy ôm mình…một chút nữa thôi…mình xin cậu – giọng cậu thật yếu ớt, có lẽ vì nỗi đau đã vỡ òa bên trong cậu…

End POV

Về đến nhà Fany buồn ngủ đến cực độ, có lẽ vì cô ép não bộ mình hoạt động quá nhiều để tìm lại kí ức của mình, nhưng dường như, nó chẳng có chút kết quả…

…nhướng đôi mắt mệt mỏi, Fany có lê thân vào phòng, thả mình rơi tự do xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng…

..

.

- Jessica àh, cậu dậy chưa – Taeyeon gõ nhẹ cửa và nhẹ nhàng mở cửa

- … - Jessica ngồi thu mình trên giường, im lặng

- mình xin lỗi vì khi nãy thô bạo với cậu – Taeyeon tiến lại gần

- cậu đừng im lặng với mình như vậy nữa mà, Jessica…hãy nói gì với mình đi

- xin lỗi – Jessica chỉ nói gọn 2 từ ấy và bắt đầu khóc

- cậu sao vậy – Taeyeon ngồi lên giường, ôm Jessica vào lòng – đừng khóc mà, nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi Jessica

- mình không…không nhớ gì ngoài một người tên Yuri cả - Jessica bắt đầu khóc lớn hơn…cơn đau đầu khủng khiếp chợt kéo đến khiến cô gần như ngã quỵ

- đừng, đừng suy nghĩ nữa, cậu sẽ đau lắm đấy, ngoan nào, nằm xuống đây, ngủ đi rồi cậu sẽ khỏe lại – Taeyeon nhẹ nhàng đỡ Jessica nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho Jessica…

- cậu…ở lại đây với mình có…được không – Jessica nắm lấy tay và nhìn Taeyeon với đôi mắt đẫm nước

- uhm, mình luôn ở bên cạnh cậu mà – nói rồi Taeyeon kéo chăn, nằm xuống bên cạnh Jessica, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc cô ấy…

- rồi cậu sẽ khỏe lại…rồi chúng ta sẽ thực hiện ước mơ của mình…chúng ta sẽ có baby…có một gia đình hạnh phúc – Taeyeon ôm lấy Jessica vào lòng, nhắm mắt nghĩ về tương lai của 2 người rồi mỉm cười…

PART 2 - 2

Một thời gian sau…

…thời gian không đủ dài để nhớ lại tất cả mọi chuyện…

…nhưng nó đủ để thích nghi với hoàn cảnh mới, để tạo dựng niềm vui mới…và để bắt đầu quen với người luôn ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương ta…

- Sica àh, mình về rồi nè – chưa kịp mở cửa Taeyeon đã la lối om sòm

- Taetae, hôm nay về sớm quá ta – Jessica mừng rỡ chạy ra đón người yêu đi làm về

- haizzz, nhớ ai kia muốn chết luôn, làm xong là bay về đây liền đó – Taeyeon làm mặt ‘chảnh’  

- ngoan quá ta, vào đây, ngồi xuống để mình lấy nước cho – Jessica nói mà tay chân hoạt động liên tục, hết treo áo khoát, cất túi xách, đẩy Taeyeon ngồi vào sofa rồi lon ton chạy vào bếp lấy nước…

…sau tai nạn, Jessica dường như là một người khác, thay đổi từ thói quen, khẩu vị, đến cả tính cách nữa…cô hoạt bát hơn, và chăm sóc Taeyeon một cách khác hơn…

…Taeyeon nhận ra điều khác biệt ấy ngay từ đầu…nhưng…sự thay đổi ấy đang dần làm cô cảm thấy vui và…hạnh phúc…

…tình yêu của Taeyeon thay đổi ưh?

…có lẽ là như vậy…càng ngày, cô càng yêu Jessica của hiện tại hơn…một Jessica thật khác…

…trái tim cô không quên hình bóng của Jessica trong quá khứ, nhưng giờ đây nó dành cho Jessica của hiện tại một khoảng không gian lớn hơn, và đang dần…lớn hơn…

..

.

- Fany àh, xin lỗi nha, hôm nay mình phải ở lại làm đêm để giải quyết hồ sơ cho dự án mới – giọng Yuri vang lên bên đầu dây kia khiến Fany có chút hụt hẫng

- sao không mang về nhà làm – giọng Fany có chút khó chịu

- mình mà về thì nhân viên sẽ về theo đấy – Yuri vừa nói vừa cười cố để xoa dịu Fany

- uhm, mình sẽ đợi cậu

- không được đâu, mình về trễ lắm

- YAH, KWON YURI, đã bảo sẽ đợi mà, biết người ta…nhớ cậu không – giọng Fany nhỏ dần

- nhớ mình hả - Yuri trêu Fany

- YAH, ai thèm nhớ cậu, mình chỉ…nhớ thức ăn của cậu thôi – Fany ngượng vì lời nói khi nảy của mình nên tránh sang chuyện khác

- công chúa àh, ngoan đi, mai mình ở nhà cùng cậu mà

- uhm, biết rồi, nhớ về đấy, ở đó chỉ được làm việc, không được để ý ai khác biết chưa – Fany nói với chất giọng lạnh lùng đặc trưng

- uhm, tuân lệnh công chúa

…Yuri gác máy rồi mỉm cười một cách hạnh phúc…cô hạnh phúc vì trái tim mình đang dần chấp nhận Fany, một Fany khác…một Fany bướng bỉnh, cố chấp, không vâng lời…một Fany luôn bày trò khiến cô ‘tức chết’ nhưng phải nhượng bộ, năn nỉ khi cô lỡ lời ‘mắng’ Fany vì trò đùa của cô ấy…một Fany mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn với mọi thứ xung quanh, nhưng ấm áp hơn với mình cô…và…một Fany luôn ngủ quên trên sofa khi chờ cô đi làm về…

…Fany trước kia thường mê chơi và ‘bỏ quên’ cô, thường để cô tự mở cửa và tìm kiếm khắp nhà khi cô đi làm về muộn…

…thành phố Seoul, 12a.m…

Yuri’s POV

…haizzz, mệt thật, xong dự án này phải cho nhân viên nghĩ vài ngày để nạp lại năng lượng mới được…

‘ọt…ọt…ọt’…bụng lại biểu tình nữa rồi…giờ không có Fany mình làm biếng ăn một mình ở ngoài quá…về nhà ăn mì gói vậy – tôi tự nói chuyện một mình khi đang đánh xe thật nhanh về nhà…vì lúc này tôi rất…nhớ em…

Về đến nhà tôi cố mở cửa thật nhẹ, tránh gây tiếng ồn vì giờ đã khuya lắm rồi…

…cũng như mọi khi…nàng công chúa của tôi đang cuộn tròn trong chiếc chăn, nằm trên sofa đợi tôi về…

công chúa àh, vào phòng ngủ nào – tôi thì thầm rồi nhẹ nhàng bế em vào phòng, đặt em nằm xuống giường với tư thế thoải mái nhất rồi đi ra ngoài…

…ngạc nhiên sao…

…uhm, chúng tôi vẫn ngủ phòng riêng…tôi tôn trọng quyết định của em…tôi sẽ đợi đến khi nào em sẵn sàng với mọi thứ…tôi yêu em…

…tắm xong đúng là thoải mái thật, tôi vào bếp định lục lọi tìm gói mì, nhưng…là gì nhỉ

Trên bàn là một tờ giấy ghi chú với dòng chữ quen thuộc của em…

“YAH, KWON YURI…” vừa đọc tờ giấy tôi có thể tưởng tượng được giọng của em ở mức high note…uhm', chỉ sau tai nạn đó em mới dùng ba từ ở âm vực cao này để gọi tôi mỗi khi em tức giận mà thôi

“YAH, KWON YURI…mình không biết nấu ăn nên đã mua vài thứ ăn rồi, mình có mua sẵn súp bánh gạo mà cậu thích áh…trong lò viba, nhớ hâm nóng lại ăn…còn nữa, trong tủ lạnh có nước Ma, uống rồi ngủ sớm…nhớ đó”…

…hìhì phải chi giờ này em còn thức, cùng ăn với em thì vui biết mấy…

…mà dạo này…uhm, chính xác là sau tai nạn…em ngủ nhiều thật…và còn sợ dưa leo nữa chứ - tôi mỉm cười nhớ lại một việc…

FLASH BACK

- Fany àh,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net