Part 7: Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Calis, cậu làm gì mà thập thò ngoài đó vậy?" Tiếng Shun vọng ra từ phòng John làm Calis giật nảy mình.

"Không..." Cô khẽ đẩy cửa bước vào. "Lúc tối tớ thấy Blond và Hatt cùng vào rừng nên định đến hỏi hai cậu có biết họ đi đâu không thôi."

"Vào rừng sao? Tớ cũng định vào đó tìm Blend." John đứng dậy, khoác cái áo bóng chày màu xanh biển lên người, đây là chiếc áo cặp mà John và Jen đã mua khi đi Hàn Quốc tháng rồi.

"Cậu muốn đi không?" Shun quay sang hỏi Calis.

"Ồ không, tớ phải chăm sóc cho Akasi, cậu ấy vừa bị bỏng một chút."

"Thằng này... như con nít vậy..." Shun phì cười rồi cùng John ra khỏi phòng.

"Shun, vậy tớ và Jen sẽ đi tìm Blend, cậu ở đây chăm sóc Kell. Nói giúp tớ đến Shane và Akasi là trông Calis cho cẩn thận vào."

"Tớ biết rồi, cậu đi đi."

"Uhm..."

Nói đoạn, John quay người đi về phía phòng của Shun.

Về Jen, sau khi cãi nhau với anh trai, tâm trạng cô xuống thấp đến cực điểm. May nhờ Kell một lòng an ủi, cộng với khả năng nhanh chóng tự chữa lành, Jen hiển nhiên đã tìm được niềm vui mới.

"Oa, thật hả? Cậu cũng viết truyện à?"

"Ừ." Kell chun mũi, tỏ vẻ thích thú với cái chủ đề này.

"Tớ cũng viết truyện, thậm chí là vẽ truyện nữa, mặc dù không được đẹp cho lắm a~~" Jen cười lớn, tinh thần cô bé bây giờ thật sự đã phấn chấn lên rất nhiều.

Cạch.

"Jen, đi với anh một lát nhé." John mở cửa phòng, ánh mắt nhìn Jen đầy ấm áp.

"Đi đâu ạ?"

"Tìm Blend."

"Nguy hiểm lắm! Bây giờ trời vừa mới ửng sáng, chúng ta lại không phải dân bản địa, biết đường nào mà đi, lỡ lạc vào bộ tộc nào đó thì nguy to." Kell ngay lập tức phản bác khi John vừa dứt lời. Quả thật, linh tính của cô mách bảo, lần này lành ít dữ nhiều, bọn họ không hai thì một, chắc chắn không tốt.

"Không sao đâu, tớ đi một lát rồi về, cậu đi đến chỗ Shun đi. Bye!"

Jen đứng dậy, phóng ngay ra cửa, mặc cho Kell có khuyên ngăn thế nào, cô vẫn quyết cùng John tìm ra được điều kỳ lạ ẩn sau chuyến đi này. Và để anh hai cô - Shane - không phải dây dưa với bà chị tóc vàng não ngắn kia nữa.

-----------------------------

"Jen, cẩn thận đó!" John vòng tay qua eo Jen, đỡ cho cô khỏi ngã vì đám dây chằng chịt dưới chân.

"Haiz... Tại sao lúc nào chúng ta đi cùng nhau đều xảy ra chuyện không hay thế?"

"Anh không biết." John đỡ Jen đi qua đám cây bụi thấp phía trước, đoạn nắm lấy tay cô thật chặt. "Nhưng anh sẽ bảo vệ em, em biết mà."

"Tất nhiên, em biết. Anh ngốc lắm!"

Sau khi đi được một đoạn không xa, John bỗng dưng dừng lại.

"Em có nghe thấy gì không?"

"Dạ?"

"Đó... Có một tiếng hét thì phải." John cau mày, cố gắng lắng nghe cho thật kỹ.

"............."

"Hatt!" Cả hai đồng loạt nhìn nhau, mắt mở to hết cỡ.

"Jen, chúng ta qua đó."

"Vâng.... Á!!!"

"Em có sao không?"

Vừa ngay lúc nguy cấp thì cô nàng lại vấp phải một đám rễ dày phía dưới làm mắt cá chân nhanh chóng sưng lên, bầm tím.

"Em bị trật chân rồi, để anh cõng em." John xoay lưng lại về phía Jen, nửa ngồi trên đất, làm động tác để Jen có thể leo lên lưng cậu.

Nhưng, Hatt đang trong tình trạng nguy hiểm, đây lại là nơi gần thuyền. Jen bấm bụng suy nghĩ một lát. Ok, cô sẽ về thuyền một mình, phần John, cậu sẽ đi cứu Hatt, có cô bây giờ chỉ làm cho cậu thêm vướng bận.

"Em về thuyền một mình được." Cô nhìn cậu một lần nữa, khẳng định.

"Anh có điên mới để em tự một mình xoay sở với cái chân bị bầm tím thế kia." John cau mày.

"Em nói em tự về thuyền được, thuyền mình chỉ đi thẳng là đến rồi. Còn Hatt, không biết chị ấy có giữ được mạng hay không. Anh nhanh đi!" Jen hối thúc trong khi John lại phân vân không biết nên làm thế nào.

Rốt cuộc thì... John nên làm đúng bổn phận của một cậu bạn trai, đưa Jen về thuyền, mặc cho Hatt lâm vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng? Hay làm một tên điên bỏ mặc, à thì bỏ mặc cũng không đúng, để bạn gái tự xoay sở và đi theo tiếng hét của Hatt, mà thật ra thì đó cũng chưa chắc là của cô.

"John! Sao anh lại phân vân ngay vào lúc này? Không có ai ở đây cả! Kẻ thù đang bận quan tâm đến Hatt, mà anh lại ở đây trễ nãi vì em sao?" Jen lại lên tiếng thúc giục. "Đi mau đi! Nhanh lên!"

Aiz.... Thôi thì, làm một tên điên vậy!

"Được! Anh đi nhanh rồi sẽ về với em, em ở ngay tại đây, ok?" John tặc lưỡi, không biết quyết định này của mình là đúng hay sai.

"Ok!" Cô quả quyết lần nữa. Uhm, trong tình huống quan trọng thế này, đúng là không nên kì kèo ưỡm ờ, tốt nhất vẫn là nên nhanh nhẹn một chút a~

"Ơ, John, hai người đi đâu vậy?" Một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên làm cả hai bất giác quay lại.

"Blond?" John nhíu mày.

"Cậu có nghe thấy không? Tớ nghĩ là tớ đã tưởng tượng ra tiếng hét của Hatt." Cô nàng cau mày, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.

"Tớ biết, tớ định đi thử xem sao, nhưng... Jen lại bị trật chân."

"Không sao, vậy cậu đi đi. Tớ đưa Jen về thuyền. Dù sao bọn con gái chúng tớ đi một mình đến đó cũng thật là nguy hiểm."

"Uhm, anh cứ đi trước đi John, Blond sẽ đưa em về thuyền." Mồ hôi Jen chảy xuống vài giọt. Sao cô lại có cảm giác bất an thế này?!

"Ok, vậy anh đi trước, nhờ cậu nhé Blond."

"Ok."

Khi Blond vừa dứt lời, John đã quay lưng lại, một mạch chạy thẳng vào rừng.

------------------------------

John...

Khi anh chàng vừa chạm chân đến trước sân căn nhà hoang nằm giữa rừng nước, cái mùi máu tanh tưởi ấy lại xộc thẳng vào mũi khiến John thấy choáng váng. Tanh, phải nói là rất tanh. Mẹ nó! Lại là giết người sao? Khỉ thật!

John co chân lại, thẳng một phát đạp vào cửa. Khi cánh cửa mở tung cũng là lúc hai thân xác bê bết máu nằm trên mặt đất xuất hiện.

"Oẹ..." John không nhịn được, nôn khan một tiếng.

Hai cái thân xác kia, nhìn kỹ vẫn là không ra được hình dáng con người. Một không quần áo, trần trụi với rất nhiều đường rạch, từ đỉnh đầu, mắt, môi,... cho đến bắp đùi, bàn chân,... Ai? Ai lại có thể ra tay độc ác như thế?! Đúng là mất hết nhân tính mà! Đây không chỉ là cưỡng hiếp, mà còn là giết người. Tóm gọn lại có nghĩa là: Thú tính!

Cái xác còn lại, chiếc áo xộc xệch kéo lên hơn nửa, quần bị ném sang một bên. Những bộ phận cơ thể dường như đều nhuốm cả một màu đỏ, cũng là hầu hết bị rạch, nhưng ít hơn cái xác bên kia. Vả lại, máu vẫn còn mới lắm.

Con mẹ nó! Không lẽ... John thất thần vài phút. Không thể! Không thể được!

Ơ kìa, trên tay cái thân xác ấy đang nắm một cái gì đó. John từ từ tiến lại gần, một tay bịt lên mũi và miệng, ngăn đi cái cảm giác muốn nôn hết luôn cả bữa tối hôm qua.

Một cái lắc tay?

Một cái lắc tay bằng vàng?!

Đây là quà mà Hatt đã tặng cho Blond nhân dịp sinh nhật vừa qua, Blond lúc nào cũng giữ nó bên mình. Không lẽ...

Mẹ nó! Jen!!!

John không do dự, một phát phóng ngay ra cửa, hướng về phía thuyền mà chạy. Quyết định lần này của cậu, thật sự làm cho cậu tức chết mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net