#01; hậu chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⟲ đề bắt buộc: viết 1 đoạn văn nhiều nhất 550 từ nêu lý do cậu đến với 2000s

.

mình là một write tham gia vào gần 1 năm rồi. trong một lần khi lướt wall thì mình thấy bài pr của team. sau khi đọc một lúc thì mình cảm thấy rất hứng thù với content cũng như thành viên của team. nhưng sau vụ watt bị trục trặc thì mình đành phải đổi nhà sang đây. mình nghĩ rằng sẽ không định tham gia team nào nhưng vì thấy content của team rất hợp với gu mình nên đã đến với 2000s ạ.

⟲ đề 2: viết 1 oneshot tối thiểu 1000 từ có open ending.

.

sau khi đôi mình tan vỡ, hình như anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

bóng hình anh chợt lướt qua, dần dần hòa cùng dòng người đông đúc. hình như anh đã cười nhiều hơn, đôi mắt mà em cho là chứa đựng cả biến sao trong ấy lúc nào cũng sáng rực và khóe môi anh luôn vẽ lên một bông hướng dương xinh đẹp.

đã lâu rồi em chưa được ngắm nhìn nụ cười ấy, đã lâu rồi em chưa thấy khóe mắt anh cong lên. em đã từng nghĩ rằng mình là tất cả của anh, nhưng hóa ra chỉ là một gánh nặng trong lòng. dường như em đã thoáng thấy qua hình ảnh thiếu niên non nớt ngày ấy trong phút chốc. chỉ một chút thôi, nhưng nó chợt khiến nước mắt em trào ra khi những kí ức thời niên thiếu ấy sống lại.

anh và em tay trong tay, chúng mình trong thật hạnh phúc bên nhau. mình trao nhau những lời mật ngọt ái ân, hát cho nhau nghe những câu hát chứa bao nhiêu là tình cảm trong đó. ngày ấy mình còn trẻ, tình yêu như ngọn lửa đỏ rực tràn đầy sức sống. đã lâu rồi em mới nhìn thấy chút dư vị của tuổi trẻ nơi anh, chút vấn vương của một thời thanh xuân ngọt ngào trên khóe mắt ấy. anh từng nói rằng chỉ muốn cả ngày cạnh chúng mình bên nhau chứ đâu phải như bây giờ - có lẽ sẽ chẳng bao giờ tay trong tay với nhau được nữa.

em nghĩ rằng sau khi rời đi, anh sẽ cảm thấy mình không thiếu vắng được hình ảnh của em trong cuộc đời, sẽ hối hận kiếm tìm em, cho em một cái ôm ấm áp và bất ngờ từ đằng sau lưng. em sẽ luôn luôn dang rộng vòng tay chờ đợi hơi ấm của anh, trái tim này cũng chỉ chứa đựng bóng dáng anh trong đó mà thôi.

em tin rằng tình yêu của đôi mình sẽ vượt qua mọi mâu thuẫn và thử thách, rồi đôi mình sẽ lại êm ấm bên nhau. mình sẽ sống hạnh phúc và bình yên đến cuối đời với những đứa con đáng yêu. rồi mình sẽ đàn cho nhau nghe những bản tình ca lãng mạn, sẽ cùng nhau nhớ lại những câu chuyện buồn vui khi mình còn trẻ.

nhưng đó chỉ là những suy nghĩ non nớt của em mà thôi. là em đã quá tin tưởng vào thứ tình yêu vốn đã phai tàn từ lâu và ngắm nhìn cuộc đời này qua lăng kính màu hồng của tuổi niên thiếu. em quên mất rằng rồi mình sẽ lớn lên, quên rằng con người dễ thay lòng đổi dạ, quên mất rằng thiếu niên ấy rồi cũng sẽ trưởng thành.

đáng lẽ em nên nhận ra tình mình đã úa tàn khi anh khước từ mọi nụ hôn hay cái ôm của em, khi chiếc đàn mà đôi mình dành dụm chút tiền năm đó để mua về đã phủ lớp bụi dày, khi anh lúc ấy về nhà muộn với mùi rượu bia nồng nặc và lúc anh say ngủ, anh khẽ gọi tên một người con gái khác. chính vì sự ngu ngốc đó của mình, sau cuộc tình này chắc rằng chỉ có một mình trái tim em vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

em đợi chờ một người không thể quay trở lại, em ngày đêm mong mỏi bóng hình ảnh, khao khát hơi ấm nơi anh. để rồi cuối cùng em nhận được gì chứ? một trái tim vụn nát chẳng thể hàn gắn, một mảnh tình dang dở và chỉ mình em cô đơn trong những đêm đông lạnh giá. sau khi anh đi, em mới biết ra mình ngu ngốc như thế nào, mới biết rằng lòng người lạnh lẽo ra sao.

hậu chia tay, có lẽ anh đã đến được với người mình thật sự trao những yêu thương từ tận đáy lòng. rồi anh sẽ cùng với người đó tạo nên những khoảnh khắc quý giá, cùng nhau trải qua những ngày tháng ngọt ngào và ấm áp. rồi em sẽ chỉ là một người nào đó anh từng chạm mặt qua, chôn cất sâu trong lòng dáng hình em kèm theo những hồi ức quý giá khi ta còn trẻ.

giá như biết được chuyện tình đôi mình có kết cục như thế này, em sẽ không cố tình mà va phải anh vào hôm đó, sẽ không đắm chìm quá sâu trong đôi mắt đầy gió và nắng kia, sẽ không say trong nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. em sẽ không yêu anh, để bây giờ trái tim em không phải chịu những đau đớn như thế này. em không phải đơn độc trong đêm đen, chợt tỉnh dậy khi nhận ra hơi ấm bên cạnh đã biến mất hay còn lưu luyến thứ tình cảm vốn đã kết thúc từ lâu.

em sẽ không còn ở thế giới khổ đau này nữa đâu, anh à. và cuộc đời vẫn tươi đẹp làm sao khi em vẫn đắm chìm trong một tình yêu hoàn toàn thuộc về chính mình. em bây giờ không còn thiếu nữ ngây ngô ngày ấy chỉ cảm thấy thế giới này tràn ngập màu hồng của tình yêu, cũng như anh chẳng còn phải là chàng thiếu niên khiến trái tim em loạn nhịp, trao cho em những cảm giác ấm áp và hạnh phúc chân thật nhất.

chúng ta đều đã thay đổi cả rồi. và người em yêu chính là anh của tuổi trẻ vô tư, của một thời thanh xuân tuy ngắn ngủi nhưng lại đẹp đẽ vô cùng. em chợt nhận ra những kí ức đó tuyệt đẹp và quý giá làm sao, nhưng liệu có cách nào khiến em có thể quay trở lại lúc ấy không? liệu có phương thuốc nào có thể chữa lành liều thuốc độc của ái tình không? và nếu em quay lại khi chúng ta chỉ là những cô cậu học trò non nớt lúc ấy, liệu em có nên tiếp tục mối tình này không?

em chẳng thể trả lời được những câu hỏi đó. sự lạnh lẽo và vô tình của thực tế đã khiến cho đôi mình trưởng thành hơn, và tình yêu của đôi mình chẳng thể nào đủ để vượt qua những khó khăn và cạm bẫy của cuộc đời. em hiểu rằng tình mình đã chấm dứt thật rồi, nhưng không hiểu sao bóng dáng anh trong tâm trí em chẳng thể phai nhòa.

hậu chia tay, hóa ra tình mình lại là câu chuyện dở khóc dở cười như thế này khi em nghe nói rằng anh rời xa em chỉ vì thứ căn bệnh chẳng thể cứu chữa.

em không biết nên khóc hay nên cười nữa đây. có lẽ từ đầu chúng mình đừng nên thương nhau, để rồi cả hai đều mang vết thương trong trái tim mình.văm chỉ ước rằng đây chỉ là một giấc mơ. và khi em tỉnh dậy, vẫn là anh xuất hiện trước mặt em, vẫn là nụ cười vẽ lên bằng nắng mùa hạ ấy. dưới ánh chiều tà của buổi hoàng hôn, đôi ta tay trong tay đi về nơi gọi là 'nhà'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net