Câu chuyện thứ năm: Cẩn thận khi bắt cá hai tay (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Vì thế mà thanh tra Kazamatsuri cho rằng Saito Aya là thủ phạm. Có thể cô gái có chiều cao vượt trội Sugihara Satoshi gặp là Saito Aya. Tuy nhiên cũng không vì thế mà kết luận cô ta là hung thủ sát hại Nozaki Shinichi. Nhỡ đâu, Saito Aya chỉ vô tình đến nhà nạn nhân ngay sau khi vụ việc xảy ra, nhìn thấy thi thể, cô ta hoảng sợ nên bỏ chạy. Túi giấy cô ta cầm là đồ của cá nhân... Có khả năng đó lắm chứ?"

Trước câu hỏi tìm kiếm sự đồng tình của Reiko, người đàn ông dong dỏng cao đứng bên cạnh như cái bóng khẽ gập người. Sau đó, anh ta đáp bằng giọng rất lưu loát như thể đó là câu thoại duy nhất anh ta được phép nói. "Vâng. Đúng như tiểu thư nói."

Dinh thự Hosho – dinh thự được đồn rộng đến nỗi không ai biết chính xác có bao nhiêu phòng. Tại một trong vô số phòng khách rộng lớn của dinh thự, Reiko đang thả mình trên chiếc sofa cao cấp đặt mua từ Bắc Âu và kể lại cho Kageyama về vụ việc hôm nay.

Kageyama là quản gia của gia đình Hosho. Đối với Reiko anh ta chỉ là một người làm nhưng lại sở hữu bộ óc nhạy bén với việc điều tra tội phạm hơn hẳn Reiko. Đã nhiều lần, chỉ cần nghe kể lại mà anh ta giải quyết ngon lành những vụ án cảnh sát đang bế tắc. Anh ta thực sự có ích cho Reiko, nhưng đồng thời cũng khiến cô khó chịu.

Còn lời khai của Miyashita Hiroaki nữa. Anh ta khai cô gái bước ra khỏi thang máy cùng nạn nhân rất thấp. Xét từ chiều cao và mái tóc thì có lẽ là Morino Chiduru. Nhưng lại chẳng có cơ sở kết luận cô ấy là hung thủ. Tóm lại, cả Saito Aya và Morino Chiduru đều đáng nghi như nhau. Không có gì để khẳng định.

Đợi Reiko kết thúc câu chuyện bằng tiếng thở dài, đứng bên cạnh, Kageyama mới cúi rạp mình xuống. "Ra vậy. Tôi hiểu tình tiết của vụ này rồi. Tiểu thư đang đau đầu lắm phải không. Tôi rất thông cảm với tiểu thư." Người quản gia hướng ánh mắt thăm dò về phía Reiko sau cặp kính gọng bạc. "... Thế nên?"

"Thế nên!?" Bất ngờ trước phản ứng của Kageyama, Reiko rướn thẳng người. "Thế nên là sao?"

"Thế nên tôi phải gỡ rối giúp tiểu thư? Nghĩa là một điều tra viên chuyên nghiệp như tiểu thư đang bảo một quản gia như tôi giải giúp câu đố của vụ án? Tiểu thư nói thật đấy chứ?"

"Hả?" Reiko bật dậy như thể vừa tỉnh lại sau khi bị thôi miên. Gì thế hả Hosho Reiko! Chỉ vì lo lắng trước một vụ án khó mà mi quên hết danh dự của một điều tra viên lẫn của một tiểu thư rồi sao! Sao lại phải nhờ đến người đàn ông này chứ!

Reiko lấy lại vẻ mặt uy quyền, xoay nửa người về phía Kageyama, quát bằng giọng ghê gớm nhất có thể, "Đây không phải lúc đùa! Sao tôi phải nhờ một người nghiệp dư vớ vẩn như anh? Tưởng anh muốn nghe nên tôi kể thôi. Việc cỏn con này đương nhiên tự tôi giải quyết được!"

"Tiểu thư nói vậy là tôi yên tâm rồi. Thật ra lâu nay tôi vẫn thầm lo lắng. Kể từ khi tôi tham gia vào những vụ án của tiểu thư, có rất nhiều vụ nan giải nhưng nhờ có tôi mà tìm được hướng giải quyết. Kết quả là sự có mặt của tiểu thư đang dần trở nên không cần thiết..."

Ô, tên quản gia thô lỗ kia, anh dám nói thế à! Hai bên thái dương của Reiko giần giật vì tức giận, cô chỉ thẳng vào mặt Kageyama. "Được rồi. Tự tôi xử lý là được chứ gì. Đơn giản thôi. Có những hai cô đáng nghi bị trông thấy ở gần hiện trường. Chắc chắn một trong hai cô đó là thủ phạm. Câu trả lời rành rành ra đấy rồi." Chỉ là chọn một trong hai thôi mà. Nhắm mắt cũng làm được. "Hừm, chính anh mới là người thừa trong vụ này."

Reiko nhắm mắt, tưởng tượng ra khuôn mặt của Saito Aya và Morino Chiduru và bắt đầu trò chơi đoán mò, "Chọn người nào đây..."

Nhưng chỉ sau một giây im lặng, Kageyama lại giáng cho Reiko một câu nói tàn nhẫn khác, "Xin lỗi tiểu thư, có lẽ tạm thời tiểu thư nên rút lui chăng?"

* * *

Reiko tìm thứ gì có thể ném được. Tách uống trà Meissen, bình hoa Koimari, đồng hồ để bàn Thụy Sĩ... cái nào cũng quá cao cấp để thăm hỏi tên quản gia hỗn xược. Không còn cách nào khác, Reiko đành phải chọn loại từ ngữ không cao cấp, trút thẳng vào Kageyama.

"Rút cái gì mà rút. Chính anh mới phải rút đấy!"

Kageyama nghiêng đầu như thể tránh đống đá đang lao tới, đồng thời nhã nhặn đưa ra lời xin lỗi, "Xin tiểu thư thứ lỗi vì tôi ăn nói hỗn hào. Nhưng làm sao tôi có thể im lặng chứng kiến thêm một vụ án oan do lỗi của tiểu thư."

"Án oan là sao! Ý anh bảo tôi đoán mò, à không, đoán sai đúng không? Chưa chắc đâu. Xác suất cũng chỉ là một trong hai thôi."

"Vâng, vấn đề là ở chỗ đó. Có vẻ như tiểu thư cho rằng một trong hai cô gái được trông thấy gần hiện trường là hung thủ. Nhưng tôi thì không."

"Sao cơ? Theo anh thì không ai trong hai người là hung thủ à?"

"Không, ngược lại. Cả hai đều là hung thủ."

"Cả hai... ư!" Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Reiko. "Tôi hiểu rồi. Hai người là đồng phạm!" Hai cô gái bí ẩn đó là đồng phạm. Một ý kiến cũng đáng để lưu tâm. "Phải rồi. Chẳng hạn, cô gái thấp hơn mà Miyashita Hiroaki trông thấy là hung thủ, còn cô gái cao hơn Sugihara Satoshi trông thấy là người lấy quần áo của nạn nhân. Màn phối họp này là hoàn toàn có thể." Reiko vui mừng trước một hướng đi mới.

Trong khi đó, Kageyama chỉ lặng lẽ lắc đầu. "Không đâu tiểu thư. Ý tôi không phải là đồng phạm."

"Hả, không phải à!? Vậy là gì."

Reiko chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao thì Kageyama đã đưa ra lời giải thích bất ngờ, "Theo tôi, hai cô bị trông thấy đó chỉ là một."

Reiko im lặng nhìn vào mắt Kageyama. Có vẻ như anh ta không đùa. Xác nhận xong, bằng một giọng mạch lạc, Reiko chỉ ra điểm mâu thuẫn của Kageyama. "Cô gái Miyashita Hiroaki nhìn thấy lúc 8 giờ tối qua cao khoảng 1m50. Còn cô Sugihara Satoshi nhìn thấy 30 phút sau đó cao 1m70. Hai người này là một ư?"

"Vâng." Kageyama gật đầu như thể đó là chuyện đương nhiên.

Cảm thấy mình như đang bị lôi ra làm trò cười, Reiko hét lên, "Sao có chuyện đó được! Không thể nào. Anh định nói chỉ trong vòng 30 phút, một cô gái cao 1m50 cao thêm được 20cm nữa à?"

Kageyama không trả lời câu hỏi của Reiko mà từ tốn giải thích. "Chúng ta cần đặt câu hỏi về lời khai của Miyashita Hiroaki. Anh ta bị đau hông, phải chống gậy trong lúc di chuyển, trong tư thế bất thường như thế, sao anh ta có thể khẳng định như đinh đóng cột rằng chiều cao của một cô gái không quen biết là 1m50?"

"Ờ chuyện đó có gì khó hiểu đâu. Miyashita ước lượng chiều cao cô gái nhờ so sánh với Nozaki. Miyashita sống cạnh nhà nên biết Nozaki cao 1m60. Cô gái kia lại cao đến mang tai Nozaki. Do đó Miyashita ưóc chừng cô ta cao 1m50. Chính Miyashita đã nói vậy. Chẳng có gì khó hiểu cả."

"Đúng là không có gì khó hiểu. Nhưng..." Kageyama ném cái nhìn sắc lạnh về phía Reiko. "Có đúng Nozaki khi đó cao 1m60 không? Nhỡ 1m70 thì sao?"

"Hả, sao có thể! Việc tự nhiên cao thêm 10cm là..."

"Kìa thưa tiểu thư." Kageyama khẽ đẩy gọng kính, mỉm cười mỉa mai. "Chẳng phải tiểu thư đã nói sao. Hoàn toàn có thể cao thêm 10cm."

"Nếu đi giày cao gót?" Đúng là Reiko đã nói thế với thanh tra Kazamatsuri. "Anh hâm à. Chỉ phụ nữ mới đi thôi. Nozaki là đàn ông."

"Cũng có loại giày cho đàn ông chứ. Tiểu thư biết mà. Loại hay được rao bán trên mạng đó."

Nghe cụm từ "trên mạng", Reiko mới sực nhớ ra. "Cái quảng cáo 'Chỉ cần xỏ chân vào là bạn cao thêm 8cm' đó hả?"

"Vâng, tiểu thư giỏi quá." Kageyama nghiêng đầu thán phục rồi nói ra tên đồ vật hữu dụng kia. "Vâng, loại Giày Bí Mật".

Giày Bí Mật. Loại giày dành cho đấng mày râu tự ti về chiều cao với phần gót cao hơn giày thông thường. Tuy có tên là Giày Bí Mật nhưng chẳng ai là không biết sự tồn tại của loại giày này. Đáng nhẽ phải gọi loại giày ma thuật đó là Giày Bí Mật Công Khai mới đúng.

"Đúng là có loại giày tiện dụng đó..." Reiko không giấu được sự bối rối trước sự xuất hiện của một thứ xem ra chẳng can hệ gì tới vụ án. "Đợi đã, tôi tưởng loại giày đó đã tuyệt chủng cùng với sự khép lại của thế kỷ 20 rồi..."

"Không đâu thưa tiểu thư. Tuy đã sang thế kỷ 21, nhưng chừng nào vẫn còn những người đàn ông tự ti về chiều cao, vẫn còn những cô gái mơ ước những chàng trai cao ráo thì Giày Bí Mật vẫn còn tồn tại. Giày Bí Mật sẽ tồn tại mãi mãi."

"Vâng. Có lẽ thế. Thực tế thì Nozaki khá thấp. Nhưng anh có bằng chứng không? Để chứng tỏ Nozaki ưa dùng Giày Bí Mật?"

"Không, tôi không có bằng chứng. Tuy nhiên, nếu đặt giả thiết tối qua cậu ta đi Giày Bí Mật, nhờ đó chiều cao táng thêm được 10cm thì toàn bộ vụ giết người lõa thể này sẽ ăn khớp với nhau."

"Có chắc không. Tôi vẫn chưa nhìn ra được gì cả." Xin anh đấy, hãy giải thích cho tôi hiểu... Không, danh dự của một tiểu thư không cho phép Reiko nói ra câu đáng hổ thẹn này. Reiko chuyển cách nói khác, "Xin anh hãy giải thích để thanh tra Kazamatsuri cũng hiểu được!"

"Vâng." Kageyama cúi đầu và lần lượt giải thích. "Trước hết, tối qua, nhờ có giày cao gót mà Nozaki cao thêm được khoảng 10cm, nghĩa là gần 1m70. Chúng ta cứ đặt giả thuyết như vậy. Nozaki đã làm gì với ngoại hình này? Tất nhiên là đi gặp cô gái cậu ta thích rồi. Khi hai người gặp nhau, nhiều khả năng cô gái đã đề nghị Nozaki dẫn về nhà."

Ra vậy. Một đề nghị hoàn toàn có cơ sở. "Nozaki vui song cũng thấy lo. Đây là cơ hội tốt để có được cô ấy. Nhưng đưa cô gái về nhà đồng nghĩa với việc cậu ta phải cởi giày. Cậu ta nên làm gì? Chúng ta sẽ không bàn sâu về những băn khoản của Nozaki. Tóm lại, sau khi cân nhắc, Nozaki chọn phương án đưa cô gái về nhà. Một quyết định mạo hiểm. Nhưng cậu ta không thể đánh mất cơ hội ngàn năm có một với cô gái mình yêu mến." Kageyama gật đầu tỏ ý rằng mình đã hiểu. Reiko nghĩ không biết anh ta có hiểu thật không nữa.

"Vậy là 8 giờ tối qua, Nozaki và cô gái trẻ có mặt trong thang máy đi lên tầng 5 khu chung cư Heights Musashino. Anh Miyashita, người bị chứng đau hông đã gặp bọn họ. Lúc này, nếu Miyashita đứng thẳng, rất có thể anh ta nhận ra Nozaki cao hơn bình thường. Nhưng Miyashita đang chống gậy, người lại hơi dúi về phía trước nên đinh ninh đây là cậu thanh niên nhỏ con mình gặp hằng ngày. Miyashita kết luận ngay rằng cô gái thấp bé hơn Nozaki kia cao 1m50."

"Nhưng Nozaki lúc đó cao gần 1m70. Suy ra cô gái đi cùng cao khoảng 1m60?"

"Vâng." Nghe Kageyama nói, hình ảnh của Saito Aya và Morino Chiduru nhanh chóng biến mất khỏi đầu Reiko. Thay vào đó là hình ảnh nhân chứng đầu tiên – Sawada Eri và con gái ngài nghị sĩ – Mayuzumi Kanae. Cả hai đều cao khoảng 1m60.

"Câu chuyện bi hài kịch bắt đầu từ đây. Nozaki mời cô gái vào nhà, cậu ta cởi Giầy Bí Mật ra. Ngay lập tức, hai người đứng cao bằng nhau. Trong đầu cô gái lúc đó chắc hẳn có vô vàn dấu chấm hỏi. Tuy nhiên, trong tình huống này, đàn ông sẽ thoái thác theo cách: Ồ, chuyện bình thường mà..."

"Đàn ông là thế sao?"

"Vâng, thưa tiểu thư." Reiko chỉ còn biết chấp nhận câu trả lời của Kageyama. "Tôi hiểu rồi. Anh nói tiếp đi."

"Vâng. Nhưng phụ nữ lại không chấp nhận được câu 'Ồ, chuyện bình thường mà...' Chỉ trong nháy mắt, một anh chàng cao 1m70 bỗng biến thành một anh chàng nhỏ con, cao 1m60. Phản ứng thường thấy là các cô sẽ nổi đóa lên rằng mình bị lừa. Còn đàn ông chỉ biết chống chế: Thấp thì có gì là xấu! Cứ như thế, tại căn hộ số 5, nơi đáng lẽ là chốn tình tự của hai người yêu nhau thì lại trở thành chảo lửa của sự phản bội, căm ghét, thất vọng và tự ti. Và bi kịch đã xảy ra."

"Cô gái dùng gạt tàn đập vào đầu chàng trai. Cú đập trúng chỗ hiểm nên cậu ta đã chết."

"Vâng. Đây chỉ là tai nạn vô tình xảy ra trong lúc hai người cãi nhau. Nhưng giết người thì vẫn là giết người. Cô gái nghĩ ngay tới việc chạy trốn khỏi hiện trường. Có một thứ đập vào mắt khiến cô ta chú ý. Một thứ rất nhỏ thôi nhưng không thể bỏ qua. Tiểu thư đoán được không?"

"Tôi không... Đó là cái gì?"

"Là gấu quần nạn nhân đang mặc."

"Gấu quần? Sao lại không thể bỏ qua?"

"Vâng. Để phát huy tối đa hiệu quả của Giày Bí Mật, chiếc quần được may dài hơn bình thường. Nghĩa là gấu quần được may dư ra. Khi đi Giày Bí Mật, gấu quần có nhiệm vụ che bớt gót Giày Bí Mật. Ngược lại, nếu không đi giày gấu quần bị thừa, trông rất lôi thôi. Các điều tra viên chuyên nghiệp sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy gấu quần dài bất thường này? Làm sao dám chắc sẽ không có điều tra viên tinh ý đoán ra việc nạn nhân dùng Giày Bí Mật? Đây là điều hung thủ lo sợ."

Sở Cảnh sát Kunitachi có người tinh ý như vậy không nhỉ? Reiko thắc mắc nhưng tạm thời muốn nghe tiếp. "Thì sao? Việc điều tra viên phát hiện Nozaki dùng Giày Bí Mật có gì bất lợi à?"

"Ít ra thì nó không có lợi. Giày Bí Mật chủ yếu được những người có chiều cao khiêm tốn dùng với mục đích hấp dẫn các cô gái. Sự tồn tại của nó sẽ khiến ngươi ta liên tưởng tới việc nạn nhân đã gặp bạn gái ngay trước lúc bị sát hại."

"Thế hả. Có người vẫn đi giày đó đi làm chứ?"

"Có thể có nhưng ít nhất Nozaki thì không. Nhìn vào các đôi giày xếp ở nhà cậu ta thì biết. Các đôi giày trên giá đều là những đôi bình thường. Nghĩa là cậu ta không đi Giày Bí Mật đi làm. Ở công ty, cậu ta vẫn là một nhân viên nhỏ con cao 1m60. Suy ra, người mà cậu ta gặp khi đi Giày Bí Mật không phải là cô gái làm cùng công ty. Một cô gái khác, không làm cùng công ty."

"Ra vậy. Chỉ mỗi việc Nozaki đi Giày Bí Mật mà khoanh vùng nghi phạm hẹp hẳn đi. Điều này đúng là bất lợi cho hung thủ."

"Vâng. Do vậy, hung thủ muốn giấu đi sự tồn tại của Giày Bí Mật. Hung thủ muốn tránh nguy cơ một điều tra viên nào đó bỗng nhiên liên tưởng tới đôi giày. Chắc chắn hung thủ đã nghĩ vậy. Đến đây, tiểu thư đã hiểu hung thủ sẽ hành động thế nào rồi đúng không?"

"Tôi hiểu rồi. Hung thủ muốn cởi quần của nạn nhân. Để giấu đi việc gấu quần quá dài."

"Mắt tiểu thư thật tinh tường." Kageyama đưa ra lời xu nịnh trắng trợn. "Tuy nhiên, việc cởi mỗi quần sẽ khiến các điều tra viên thắc mắc. Các điều tra viên sẽ kiểm tra những chiếc quần có trong tủ. Họ sẽ tìm thấy vài chiếc quần khác có gấu dài hơn. Thế thì quá là lạy ông tôi ở bụi này."

"Tức là cởi mỗi quần thôi sẽ không đủ."

"Vâng. Do đó hung thủ quyết định cởi nốt cả áo của nạn nhân. Thủ phạm cởi áo vest, áo sơ mi. Chỉ còn mỗi quần lót. Nạn nhân gần như khỏa thân. Vậy thì cởi luôn cả quần lót và tất cho rồi... Chẳng có gì lạ nếu hung thủ nghĩ như vậy."

"Công nhận, cởi hết cả thì việc đọc được ý đồ của hung thủ sẽ khó hơn." Thực tế thì hung thủ đã chọn cách làm này. Kết quả là một thi thể khỏa thân xuất hiện tại căn hộ của một người đàn ông độc thân có dáng vóc nhỏ bé. Toàn bộ sự việc dần dần được sáng tỏ. Reiko không thể giấu nổi niềm vui trước kết quả bất ngờ. "Sau khi cởi hết quần áo của nạn nhân, hung thủ đã làm gì?"

"Hung thủ cho quần áo của nạn nhân vào chiếc túi giấy và chuẩn bị tẩu thoát khỏi hiện trường. Đương nhiên không được quên đôi GIÀY BÍ MẬT đang để ở cửa. Đúng lúc đó một ý tưởng hiện lên trong đầu hung thủ."

"Ý tưởng gì?"

"Vâng. Ý tưởng giúp tẩu thoát khỏi hiện trường một cách an toàn. Nói cách khác là cải trang. Nhưng không phải là kiểu cải trang thông thường. Mà là kiểu cải trang rất hiệu quả bằng cách tăng chiều cao thêm 10cm. Ngay trước mắt hung thủ có một thứ giúp ích cho việc cải trang này nên hung thủ không thể không dùng nó."

"Đúng rồi! Giày Bí Mật của nạn nhân, giờ đến lượt hung thủ sử dụng."

"Vâng. Tuy khác giới nhưng hung thủ và nạn nhân cao gần bằng nhau. Cỡ giày vì thế mà cũng không khác nhiều. Chỉ cần lót thứ gì đó vào mũi giày là hung thủ có thể xỏ vừa. Đương nhiên, nữ đi giày của nam trông không được đẹp lắm. Nhưng nếu mặc quần gấu dài thì sẽ che được giầy đi. Trong tủ quần áo của nạn nhân có chiếc quần như vậy."

"Hung thủ tìm được chiếc quần có ống rộng và dài ở trong tủ và mặc nó."

"Cộng thêm một áo sơ mi dài tay và một mũ rộng vành. Tất cả đều mượn từ tủ quần áo của nạn nhân. Hung thủ dùng mũ để giấu bộ tóc dài. Sau khi cải trang xong, hung thủ cầm chiếc túi giấy, bước ra khỏi căn hộ 504. Lúc này là 8 rưỡi tối.

"Hung thủ suýt nữa đâm phải Sugihara Satoshi ở hành lang ngay khi ra khỏi căn hộ. Vì không biết nên Sugihara Satoshi tưởng cô ta cao khoảng 1m70. Hành động cải trang bằng Giày Bí Mật đã thành công mĩ mãn."

"Vâng. Tiểu thư hiểu rồi chứ. Hai nhân chứng Miyashita và Sugihara không phải đã trông thấy hai cô gái khác nhau. Nhờ đôi Giày Bí Mật được chuyển từ nạn nhân sang hung thủ mà Miyashita cho rằng cô gái cao 1m50, còn Sugihara lại cho là 1m70. Không phải tự nhiên mà hung thủ cao lên."

"Ra vậy. Đúng như anh nói, hai người đó chỉ là một." Reiko khẽ reo lên vì thán phục. Tất nhiên, suy luận của Kageyama chỉ là dựa trên giả thuyết rằng Nozaki đi Giày Bí Mật. Tuy nhiên, nhờ giả thuyết này mà lời khai của hai nhân chứng trở nên phù hợp với thi thể khỏa thân, điều đó cho thấy suy luận của anh ta hướng vào đúng bản chất của vụ việc. Một lần nữa, bằng năng lực khác thường, Kageyama đã giải được câu đố về vụ giết người lõa thể. Reiko buộc lòng phải ngả mũ trước con mắt tính tường hơn người của Kageyama. "Thế nên?"

Kageyama chớp chớp mắt như thể nghe từ gì lạ lắm. "Thế nên là sao hả tiểu thư?"

"Thế nên ai là hung thủ sát hại Nozaki? Luận ra được đến đây chắc anh cũng biết hung thủ là ai. Nói ra xem nào, đừng giấu nữa."

"Ôi thưa tiểu thư..." Kageyama chậm rãi lắc đầu để thể hiện sự thất vọng sâu sắc và tiếc nuối nhìn Reiko. "Tiểu thư là điều tra viên tại Phòng Điều tra số 1, Sở Cảnh sát Kunitachi. Tiểu thư làm ơn hãy suy nghĩ một chút xem nào. Nếu không, tiểu thư sẽ bị coi là 'đồ thừa' đấy."

"Anh đang tự nói anh đấy à!" Reiko bực mình, lắm, làm sao có thể để người quản gia này coi thường như thế được. "Được rồi. Tôi sẽ tự nghĩ, không cần anh phải nói. Đơn giản thôi. Hung thủ là một cô gái cao khoảng 1m60. Chỉ có thể là Sawada Eri hoặc Mayuzumi Kanae. Câu trả lời là 1 trong 2 người đó..." Reiko nhắm mắt chọn...

"Tiểu thư đừng đoán mò nữa." Hóa ra Kageyama đã biết. "Nếu chịu khó suy luận, tiểu thư sẽ biết ngay hung thủ là Sawada Eli hay Mayuzumi Kanae."

Dù không giỏi suy luận nhưng đến nước này Reiko chỉ còn cách vận dụng trí óc. Reiko ngồi xuống sofa, khoanh hai tay, nhíu mày giả vờ như đang chăm chú suy nghĩ. Cuối cùng, vị thần trí tuệ cũng đáp xuống đầu của Reiko. Phải rồi, mấu chốt vẫn là ở đôi Giày Bí Mật.

"Tóm lại, mấu chốt là Nozaki Shinichi dùng Giày Bí Mật để hẹn hò với cô nào. Hai cô đều gặp Nozaki trong một buổi tiệc. Thời gian hẹn hò mới chỉ một tháng, về điểm này thì hai cô đều giống nhau."

Mặt Kageyama không hề biến sắc mà chỉ tỏ ý đồng tình qua ánh mắt. Reiko có thêm tự tin để suy luận tiếp. "Nhưng Savvada Eri đã đi biển với Nozaki. Cô ấy đã cho tôi xem ảnh chụp ở bãi biển nên điều này là chính xác. Tuy không nhìn thấy chân nhưng không thể có chuyện Nozaki đi Giày Bí Mật ra biển được. Nghĩa là Nozaki đã thể hiện đúng con người mình trước mặt Savvada Eli. Suy ra Nozaki chẳng cần đi Giày Bí Mật khi hẹn hò với Sawada Eri. Sawada Eri không phải là hung thủ."

Sau đó, như để khép lại vụ việc, Reiko nói ra tên của hung thủ. "Hung thủ là Mayuzumi Kanae. Nozaki tự tăng chiều cao để hẹn hò với con gái của ngài nghị sĩ. Anh thấy suy luận của tôi thế nào?" Reiko e dè quan sát phản ứng của Kageyama.

Như thể quên sạch những câu nói thô lỗ ban nãy, người quản gia mỉm cười, cúi gập người và hạ thấp giọng. "Thật xuất sắc. Thưa tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net