7 - Hô hấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Jung Yunho cầm hồ sơ bệnh viện, vừa đi vừa nói qua về hồ sơ bệnh  lý cùng phương pháp chữa trị của bệnh nhân cho một bác sĩ thực tập nghe. Vị bác sĩ thực tập kia chăm chú cẩn thận đi theo bước chân hắn, cố gắng ghi nhớ từng câu từng chữ hắn nói. Jung Yunho tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là bác sĩ đứng đầu khoa não bệnh viện KA. Bác sĩ thực tập đi theo hắn lộ rõ vài phần ngưỡng mộ, kính trọng cùng sùng bái. Cậu ta biết Jung Yunho có năng lực, trong bệnh viện KA này quan hệ cũng tốt, dù sao không phải ai trẻ tuổi như thế cũng có thể leo lên làm trưởng khoa như hắn. Suy nghĩ bỗng nhiên ngắt mạch, lúc lấy lại tinh thần, Yunho đã đứng ngay trước mặt, nhìn chằm chằm vào cậu, rồi đưa cho cậu bệnh án.

“Vừa nãy những lời tôi nói đã nhớ kỹ chưa?”

Vị bác sĩ thực tập gật đầu thật mạnh. Jung Yunho trước mặt cũng không cười không giận, ánh mắt có chút cao ngạo của một người đàn ông hai mươi bảy tuổi mang vẻ bình tĩnh, thong dong. Cậu bác sĩ vẫn thường nghĩ đến người vợ tương lại của Yunho trông sẽ như thế nào, nhanh nhẹn đáng yêu, hay là dịu dàng nhã nhặn?!

Bên cạnh bỗng truyền tới tiếng hô nhỏ kích động của một hộ lý, còn có tiếng xì xào bàn tán phấn khích. Cậu bác sĩ thực tập nhìn theo hướng nhóm y tá chỉ trỏ, hóa ra ở ngay khu VIP của bệnh viện xuất hiện một chiếc Porsche, loại xe thể thao mới nhất năm nay. Tại một nơi mang tính trang trọng nghiêm túc như bệnh viện này thì chiếc xe kia thật sự là vô cùng khoa trương.

Cậu bác sĩ trẻ nhịn không được thở dài than thở.

“Chẳng lẽ có ngôi sao nào đó đến?”

Jung Yunho vẻ mặt bình tĩnh nhìn chiếc Porsche kia, sau đó thu hồi ánh mắt, giống như tất cả những ồn ào xung quanh không hề liên quan đến hắn.

“Buổi chiều nay nhớ  phải phân tích tình hình của bệnh nhân giường A09 một lần nữa, tôi đi trước!”

Jung Yunho nói xong liền xoay người đi lên lầu, cậu bác sĩ trẻ phía sau gọi với theo.

“Bác sĩ Jung, trưa nay cùng tôi ăn cơm đi?!”

“Không cần, tôi gọi cơm được rồi!”

Nhìn theo bóng dáng Yunho rời đi, vị bác sĩ trẻ nhịn không được cảm thán. Jung Yunho không hẳn là công tử nhà giàu, thế nhưng với vị trí trưởng khoa hiện tại, hắn không những có vị thế cao trong giới y học mà còn nằm trong hàng ngũ những người độc thân hoàng kim nữa. Thế nhưng hắn đối với bản thân lại vô cùng tùy ý, đơn giản.

Trở lại phòng nghỉ của mình, Jung Yunho rửa sạch tay, lấy khăn lau khô, sau đó ngồi vào trước bàn làm việc giản dị, lấy ra hộp cơm bắt đầu ăn. Thức ăn phong phú, đầy đủ sinh dưỡng lại sạch sẽ. Yunho cầm thìa xúc từng miếng từng miếng chậm rãi nhai nuốt, nhìn bộ dáng hắn lúc này chả khác gì trước mặt hắn là thứ khó ăn, còn hắn thì đầy bụng tâm sự.

Di động trong túi quần bỗng nhiên vang lên, Yunho đảo mắt một chút, rất nhanh bỏ muỗng cơm xuống, lấy di động ra. Cái tên hiển thị trên màn hình khiến hắn thở dài, tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói đối phương có vẻ không tốt lắm.

“Có bận không vậy? Sao mãi không bắt máy?!”

Yunho bình tĩnh trả lời:

“Đang giờ nghỉ trưa, có chuyện gì à?!”

Shim Changmin nhăn mặt nói.

“JaeJoong hyung đến bệnh viện, anh không biết à?”

Yunho nắm chặt điện thoại một chút, lãnh đạm trả lời:

“Cậu ta đi con Porsche mới mua tới, không muốn biết cũng khó!”

“Răng anh ấy hỏng nặng rồi, đau đến mặt sưng phù lên, hốc hác không chịu nổi mới tới bệnh viện. Anh làm ơn chữa cho anh ấy khỏi hẳn đi, công việc bên này không thể trì hoãn thêm nữa!”

Jung Yunho cầm điện thoại trầm mặc ba giây mới bình thản nói:

“JaeJoong không nói với cậu à, chúng tôi đã chia tay rồi!”

“Ah, lại chia tay…..”

Lần này đến lượt Yunho nhăn mặt, vừa muốn mở miệng nói Changmin đã nói tiếp:

“Thôi được rồi, coi như em chưa gọi cuộc điện thoại này đi!”

Ngắn gọn lưu loát ngắt điện thoại. Đầu dây bên kia quả nhiên vội vàng gọi lại khiến cho tâm tình Yunho càng thêm phiền muộn. Buông điện thoại xuống, cầm thìa chọc chọc đồ ăn trước mặt lại không thể ăn thêm miếng nào. Thức ăn bỗng biến nhạt nhẽo chẳng muốn ăn, Yunho buông thìa xuống, đóng nắp hộp cơm lại, bỏ lại đống cơm còn hơn nửa.

Nói chuyện với vài đồng sự dọc hành lang, nhưng không biết thế nào lại vô tình bước tới tầng bốn khoa răng hàm mặt.  Đồng nghiệp ở khoa răng thấy Yunho có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm trong đầu vị kia chuyên khoa não sao có thời gian nhàn hạ xuống khoa răng làm cái gì?!

Không nhanh không chậm bước đi trên hành lang, khoảng cách bước chân lớn nhưng không mau, tốc độ này cũng đủ cho hắn nhìn hết các phòng của khoa răng hàm mặt rồi. Đến gian phòng cuối góc hành lang, Yunho dừng bước.

Xuyên qua lớp thủy tinh, hắn thấy Kim JaeJoong trong đó.

Cậu nằm trên ghế khám, má phải sưng phù lên, mái tóc đen nhánh dán hai bên mặt, trong ánh mắt tất cả là tơ máu, cả người tản ra hơi thở yếu ớt.

Bên trong bác sĩ Yang đang không biết làm thế nào nhìn JaeJoong. Kim JaeJoong cau mày vì đau đớn, giống như phải dùng hết sức để nói vì sợ cơn đau loại ập đến, thốt ra mấy câu mơ hồ khó nghe.

“Nhổ, nhổ! Bác sĩ, anh nhổ cái răng kia luôn đi!!”

Bác sĩ Yang cầm dụng cụ y tế kiên nhẫn khuyên giải.

“Vùng nướu quanh răng nanh của cậu bị nhiễm trùng, có thể uống thuốc trị liệu, không phải răng có vấn đề, vì vậy không cần nhổ!”

“Tôi mặc kệ, đau chết được, cái răng chết tiệt này gây phiền toái cho tôi, nhổ đi là hết, hay là anh chỉ cần tiêm cho tôi ít thuốc tê là được!”

JaeJoong bị đau nên dễ cáu kỉnh, cái răng đau vẫn tiếp tục tra tấn, toàn bộ suy nghĩ chỉ tập trung vào nơi bị đau, tất cả sự kiên nhẫn đều đã bị ăn mòn, cả người mệt mỏi, không còn lực chống đỡ với con ma đau đớn quái ác.

Bác sĩ Yang có chút khó xử, tình huống của JaeJoong là bị viêm lợi, hơn nữa đã nhiễm trùng cho nên mới đau như thế, không có cách nào để giảm đau cả. Phải trải qua cả quá trình uống thuốc đánh tan viêm, đau đớn mới mất dần.

Jung Yunho đứng ngoài cửa thật lâu, nhìn chằm chằm JaeJoong, nghe đối thoại giữa bọn họ, mắt nhắm lại, thở sâu một hơi mới đẩy cửa vào.

Bác sĩ Yang nhìn Yunho ngây ra một lúc hỏi:

“Bác sĩ Jung, có việc gì sao?!”

Lúc này JaeJoong cũng đã nhìn thấy Yunho. Nhưng trong nháy mắt biểu tình càng thêm rối rắm, giống như không muốn bị Yunho thấy bộ dạng xấu xí của bản thân lúc này, nội tâm JaeJoong càng thêm phiền muộn. Thế nên cậu chỉ trừng mắt nhìn Yunho không nói lời nào. Yunho cũng không nhìn cậu, nói với bác sĩ Yang:

“Nên làm gì thì làm thế đi, đừng để chậm trễ!”

Vì những lời này của hắn, Kim JaeJoong tức khắc bốc hỏa, lí trí trấn áp lửa giận bỗng chốc sụp đổ, không quản đau đớn quát lớn, ngữ khí sắc bén bắn về phía Yunho:

“Chuyện của tôi cậu dựa vào cái gì đòi quản?! Tôi muốn nhổ nó đi liên quan gì đến cậu?!”

Yunho lười cãi nhau cùng cậu, vẫn tiếp tục nói với bác sĩ Yang:

“Cậu ta bị như vậy có liên quan đến dây thần kinh bên trong không? Lúc bôi thuốc có đau đến mức chịu không nổi không?!”

Bác sĩ Yang cảm giác mặt JaeJoong đã đen thành than đến nơi khi Yunho không thèm nhìn cậu, áp suất trong phòng càng lúc càng giảm. Nhưng Yunho đang hỏi nên bác sĩ Yang vẫn trả lời:

“Răng cậu ấy bị sâu, cũng không liên quan gì đến dây thần kinh hết, đau như thế là bị viêm thôi, bôi thuốc vào đó kết hợp uống thuốc sẽ khỏi. Thế nhưng đau đớn là không thể tránh khỏi, cậu ấy vừa nói muốn tiêm thuốc tê, cái này…..”

Yunho bình tĩnh nói:

“Không cần tiêm đâu, kê cho cậu ấy loại thuốc kháng viêm tốt nhất thì hơn, thêm ít thuốc bôi ở chỗ sưng kia là được!”

Bác sĩ Yang gật đầu, vô cùng đồng ý với ý kiến Yunho đưa ra, thế nhưng JaeJoong ngồi bên cạnh thì hoàn toàn bạo phát.

“Jung Yunho!! ***** là bác sĩ khoa não, cậu có tư cách gì đến dạy người khác chữa thế nào?! Tôi có thành ma cũng không liên quan gì đến cậu!!”

(chỗ ***** mà tác giả viết là câu chửi thề~ kiểu như con mẹ anh, anh là bác sĩ khoa não…… )

Bị JaeJoong quát vào mặt, Yunho thản nhiên liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt, nhận đơn thuốc từ bác sĩ Yang rồi nói:

“Anh giúp cậu ta thoa thuốc đi, tôi đi lấy thuốc theo đơn. Cậu ta có ý kiến gì thì bảo ý tá trưởng dẫn cậu ta tới phòng nghỉ của tôi!”

Kim JaeJoong từ nãy đến giờ hoàn toàn bị phớt lờ nghiến răng nghiến lợi nhìn theo Jung Yunho bình tĩnh tiêu sái ra khỏi phòng khám. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại bác sĩ Yang và Kim JaeJoong đang hỏa lực bạo phát, còn cái răng đau hình như đã bị bỏ quên hoàn toàn.

Chương 2

Lúc bôi thuốc vô cùng đau, thế nhưng JaeJoong bỗng nhiên cảm thấy dù đau đớn như thế thì cậu vẫn có thể chịu được. Sau khi Yunho xuất hiện, tâm trạng cậu hình như hoàn toàn khác so với trước, cái răng đâu vẫn tra tấn cậu, thế nhưng hôm nay có lẽ là ngày mà cậu có tinh thần nhất. Cậu phối hợp để bác sỹ Yang bôi thuốc, rất đau, đâu đến mức cậu phải siết chặt góc áo, thế nhưng tâm tưởng lại không bị đau đớn xâm chiếm mà chỉ toàn hình ảnh gương mặt người kia, giọng nói, biểu tình, ánh mắt. Tâm lý JaeJoong vô cùng bất mãn, cậu và Jung Yunho đã chia tay rồi, hắn dựa vào cái gì còn tiếp tục quản chuyện của cậu chứ. Nhất định chút nữa cậu phải tới phòng nghỉ của Jung Yunho, đá văng cửa phòng ra, chỉ vào mũi hắn mà quay, chúng ta đã chia tay rồi.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi đau đớn đều dịu xuống.

Đợi cho đến khi cậu hứng trí bừng bừng, à không, theo như Kim JaeJoong nói là hùng hổ mở cửa phòng Jung Yunho ra, tất cả những lời định nói lại không thốt ra được. Yunho không ở đó, chỉ có một y tá tầm hơn 30 tươi cười đưa thuốc cho cậu. Cậu vào trong phòng ngồi lên ghế sô pha, vươn tay ra để cô y tá tiêm cho cậu. JaeJoong phối hợp trong ảo não, nhưng cô y tá kia cười dịu dàng như thế, thân là đàn ông con trai, cậu không thể phụ ý tốt của người ta được.

Sau khi kiểm tra bình truyền dịch đã an toàn, y tá trưởng thu dọn đồ vật xung quanh rồi ra khỏi phòng, căn phòng yên tĩnh trở lại. Phòng nghỉ của Yunho không hề có mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, sô pha cũng rất êm, trong tay JaeJoong còn cầm một túi chườm lạnh. Răng vẫn đau, thế nhưng trong hoàn cảnh thoải mái thế này, hơn nữa mấy ngày hôm nay cậu còn bị cái răng đau tra tấn đến mất ngủ, vì vậy bỗng nhiên cậu có cảm giác buồn ngủ.

Cửa phòng bị mở ra, Jung Yunho bước vào. JaeJoong trong nháy mắt đã tỉnh nhìn hắn bước vào phòng, cởi áo trắng dài ra, sửa soạn lại bàn làm việc mà không thèm nhìn cậu hay nói gì hết. Trầm mặc một lúc lâu sau, JaeJoong lạnh lùng lên tiếng:

“Jung Yunho, cậu đã quên chúng ta đã chia tay được 1 tuần lẻ 14 tiếng rồi hả?!”

Nghe thấy JaeJoong nói, tay Yunho đang dọn dẹp lại bàn dừng một chút, sau đó lại tiếp tục làm, nhưng độg con khóe môi đã nhu hòa hơn rất nhiều. Sau khi dọn dẹp xong, Yunho đi qua ghế sô pha ngồi cạnh

JaeJoong. Nhìn hắn đi tới, JaeJoong cau mày, rõ ràng muốn trốn tránh nhưng không ngờ càng sát với vị trí Yunho ngồi xuống.

Thở dài, Yunho ngẩng đầu nhìn vào mắt JaeJoong, đây là câu nói đầu tiên từ lúc gặp mặt hôm nay:

“Không phải đã nói chia tay sẽ gặp được người tốt hơn tớ sao? Sao lại gây sức ép với bản thân như thế? Nếu đã chia tay thì phải tự biết chiếu cố bản thân chứ!”

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng thản nhiên, cũng rất dịu dàng, trong nháy mắt JaeJoong cảm thấy chua xót, acid pantothenic ngập đầy xoang mũi. Một tuần, trong một tuần này mọi thứ đều khiến cậu phiền não, buồn

khổ, bất an, giờ đây như tranh nhau trào lên. Cảm giác ủy khuất dày đặc này khiến cậu muốn cắn chết hắn, đúng vậy, cậu vô cùng ủy khuất, không biết lý do tại sao ủy khuất như thế. Trong một tuần không liên lạc, sau khi cãi nhau rồi nói chia tay, bảy ngày liền không liên lạc. Vài ngày đầu lửa giận trong cậu vẫn chưa nguôi, thế nhưng không hiểu tại sao càng lúc càng thấy phiền muộn, cái răng đau còn rất hợp thời nhảy ra bắt nạt, khiến cậu càng đau, càng ủy khuất hơn.

Yunho nắm lấy tay phải không bị truyền dịch của JaeJoong, cậu hơi tránh đi nhưng thực chất cũng không phải là hoàn toàn muốn tránh. Tay Yunho sạch sẽ mà ấm áp, lúc cầm tay hắn đáy lòng sẽ không còn thấy lo lắng nữa.

Yunho dùng lực đạo vừa phải vuốt ve gan bàn tay JaeJoong, xoa bóp huyệt vị nơi đó có thể làm bớt đau. Từng chút từng chút một, không nặng không nhẹ, Yunho nhắm hờ mắt cảm nhận sự mềm mại từ tay JaeJoong. Cậu nhìn biểu hiện của hắn lúc này, bỗng nhiên rất muốn ôm hắn, dựa đầu lên vai hắn, hung hang cắn hắn một nhát.

Xoa bóp đều đặn, lực đạo vừa phải, kỹ thuật chuyên nghiệp như thế khiến người ta thoải mái quên đi đau đớn, tất nhiên JaeJoong cũng thấy thoải mái hơn. Yunho nhướn mày nhìn cậu, giọng nói có chút thản nhiên cùng bất đắc dĩ.

“Răng đau cũng đừng nghĩ muốn nhổ, cũng đừng trì hoãn chữa trị, cậu vẫn luôn như thế, gặp vấn đề đều không nghĩ đến chuyện phải đối mặt!”

JaeJoong vừa muốn mở miệng phản bác, Yunho đã mang một túi đá lạnh  mới đến thay, rồi tiếp tục xoa bóp gan bàn tay cậu nói:

“Cậu ngủ đi, chiều nay tớ xin nghỉ, sẽ chăm sóc cho cậu!”

Trong mắt JaeJoong vương đầy tơ máu, vùng xung quanh mắt thâm quầng đã tố cáo ra chuyện cậu bị cái răng đau tra tấn đễn mất ngủ mấy ngày nay, Yunho nhìn cậu dụi mắt mà đau lòng. Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, cãi nhau như cơm bữa, ầm ỹ đến mức đòi chia tay đến mấy lần, khiến Changmin tập mãi cũng thành thói quen. Càng ngày càng trưởng thành, cãi nhau cũng không như hồi trẻ nữa, động một chút là tức giận, ai cũng không nguyện ý cúi đầu xin lỗi trước. Thế nhưng……nhìn JaeJoong lặng lẽ đình chiến, ngoan ngoãn như con mèo con trước mắt, hai má thì sưng phù vô cùng ốm yếu, Jung Yunho nhịn không được nghĩ hơn cả tức giận với JaeJoong, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu lúc này khiến hắn đau lòng không thôi.

Kim JaeJoong đang ngủ, ngủ rất nhanh, cũng rất sâu. Jung Yunho nhìn vẻ mặt cậu lúc ngủ, động tác trên tay dần chậm lại rồi dừng hẳn. Nhưng vẫn luyến tiếc không muốn buông, ngón tay giật giật, đầu ngón tay khẽ sáp nhập vào giữa kẽ tay JaeJoong, mười ngón tay nhẹ nhàng lồng vào

nhau. Yunho cảm giác yên tâm hẳn, không kể đến việc cái người không biết chiếu cố bản thân luôn khiến hắn lo lắng kia, chỉ cần JaeJoong  ngay trước mắt hắn, ngủ, hô hấp bên hắn, hắn đã cảm thấy an lòng lắm rồi.

Chàng trai này hắn đã thích bao nhiêu năm rồi….. Nhớ không rõ nữa. Lúc ban đầu giống như mối tình đầu với những rung động ngọt ngào, dần dần trải qua năm tháng trở nên giản đơn hơn nhiều, không còn sự bồng bột hay vẻ ngây ngô như thuở đôi mươi nữa. Năm tháng qua đi, đến đá cũng bị bào mòn, thời gian là thứ tàn nhẫn nhưng cũng rất khoan dung.

Hắn bỗng nhớ tới lúc này năm ngoái, trời cũng vừa trở lạnh như thế này. JaeJoong ở nhà làm thịt bò bít tết, hai người ăn tối với nhau dưới ánh nến lãng mạn, cánh môi chỉ vừa mới chạm thôi JaeJoong đã vội vã lên máy bay đi New York tham dự tuần lễ thời trang mùa thu. Yunho lúc đó cũng rất bình tĩnh, cũng không buồn bực hay không cam lòng gì đó. Ngày hôm sau hắn vẫn đến bệnh viện như thường ngày, còn làm một cuộc giải phẫu. Thế nhưng khi hắn làm cuộc phẫu thuật đó xong tất nhiên cũng đã bỏ lỡ không xem được phần thưởng mà JaeJoong đạt được ở New York. JaeJoong là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, hôm đó ở New York cánh nhà báo đã chụp được cảnh cậu đi ăn cùng người mẫu xinh đẹp, scandal lan về tới Hàn Quốc.

Mấy tạp chí lá cải đều đăng tin đó lên với tấm ảnh Kim JaeJoong xinh đẹp ngồi ăn đem trong một nhà hàng lãng mạn.

Shim Changmin đến rủ Yunho đi uống rượu. Hai người tìm một quán thanh nhã vắng vẻ uống soju. Rượu Soju Hàn Quốc luôn có tác dụng rất chậm, lúc uống chỉ cảm thấy mùi thơm ngát ngọt ngào khiến người ta kêu một lúc mấy chai liền, nhưng đến khi đã có men say, hai người bình thường luôn ít lời bỗng nhiên như bạn bè thân thuộc bắt đầu chuyện phiếm.

Nói chuyện nói chuyện, đề tài xoay quanh trên người JaeJoong. Changmin rót rượu vào chén, là người điều hành nhóm thiết kế của một tập đoàn lớn, cậu có sự bình tĩnh mạnh mẽ cùng thái độ làm người rất tốt. Cậu không thích nói chuyện công tư vào làm một, cũng không phải người biết nói những lời quan tâm an ủi với bạn bè, từ một góc độ nào đó thì cậu với Jung Yunho rất giống nhau. Nhưng bề ngoài của Yunho so với Changmin thì nhiệt tình hơn một chút, nội tâm so với cậu cũng ẩn giấu sâu kín hơn nhiều. Giống như thời khắc này, Changmin cảm thấy lẽ ra Yunho phải nói ra đôi ba câu oán trách JaeJoong vụ lùm xùm kia mới đúng, thế nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh. Hắn đến tột cùng là rất tin tưởng vào JaeJoong hay chỉ cảm thấy những chuyện xấu JaeJoong làm không hề liên quan đến hắn?! Changmin cũng hiểu là đàn ông mà cứ lo được lo mất thì không tốt lắm, nhưng Kim JaeJoong với Jung Yunho không giống như thế, cứ đạm nhạt như gió trôi thế này sẽ khiến JaeJoong bất an.

Đảo đảo chén rượu, Changmin dường như không còn lòng dạ nào nói:

“Scandal ở quán ăn đem lần này báo chí đưa tin phóng đại thôi, truyền thong thực sự là thứ rất phiền toái!”

Yunho dùng đũa gẩy gẩy thức ăn trên bàn, gắp vào bát mình, không biểu tình.

“Uhm!”

Changmin cười cười.

“Nhiều năm như vậy, cùng với tính chất nghề nghiệp của anh ấy, anh chắc cũng tạo thành thói quen rồi đi!”

Jung Yunho cũng không trả lời ngay, nhìn đến giá sách ở góc quán, ở đó cũng có tạp chí gần đây nhất. Yunho mỉm cười vô địch nhìn chằm chằm hình JaeJoong trên bìa tờ báo kia nhẹ nhàng nói:

“Thói quen, cũng không phải là thói quen!”

Changmin ngẩng đầu nhìn hắn, lời nói của Yunho khiến cậu khó hiểu. Changmin vốn tưởng rằng Yunho không hề quan tâm đến những scandal loại này, thế nhưng ánh mắt hắn cứ nhìn bìa tạp chí kia rồi nói:

“Tôi không thích cậu ấy ở một nơi xa hoa trụy lạc như thế, thoạt nhìn rất cô đơn!”

Thu hồi ánh mắt, Yunho hơi nhìn xuống dưới thản nhiên nói:

“Bộ dạng như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy, có phải hay không tôi vẫn chưa làm tốt?!”

Bàn tay xoay xoay chén rượu của Changmin ngừng một chút, cậu bỗng nhiên hiểu được một người tính cách ngang tang như JaeJoong lại quyến luyến, yêu Yunho đến thế. Không cần phải nói nghìn vạn câu anh yêu em, cũng không cần phải có nhà lầu xa hoa, hay cả xe hồng lãng mạn. Tình yêu của Yunho có lẽ không hoa mỹ, không lãng mạn nhưng cái cách mà hắn dung nhập vào cuộc sống của JaeJoong một cách bình thản, lặng lẽ, không chút mạnh mẽ, cho đến khi ý thức được thì đã không thể rời khỏi hắn nữa rồi.

Nghĩ đến đây Changmin cười nói:

“Tôi biết anh lâu như vậy, đến giờ vẫn luôn nghĩ rằng trong đám bạn hữu anh sẽ là người kết hôn và có con sớm nhất”.

Yunho nở nụ cười.

“Tôi nhìn lão luyện trưởng thành vậy hả?”

Dừng lại một chút, Changmin liếc mắt nhìn Yunho rồi nói:

“Có lẽ trước mặt Kim JaeJoong thì không như thế nhỉ!”

Yunho cúi đầu cười không nói gì. Bạn bè bên cạnh họ rất nhiều, vài năm đầu họ luôn cổ vũ hai người bên nhau, đều đem theo tuổi trẻ sung mãn ra để hết mình ủng hộ tình yêu của hai người. Nhưng sau đó, năm tháng trôi qua, bọn họ dần trưởng thành, những người bạn đó cũng được năm tháng rèn luyện. Con đường tình cảm này luôn phải đi trên con đường gian nan, những lúc đau khổ, bạn bè thấy hai người như vậy ngẫu nhiên cũng sẽ nói, nếu mệt mỏi thì buông tay đi…

Con người bị cuộc sống nhào nặn sẽ lý trí và thực tế hơn, nhưng nhiệt tình đã biến mất. Thế nhưng…….

Bạn bè cũng không phải bản thân mình, buông tay, hai chữ này thoát ra từ miệng người khác thì vô cùng đơn giản, đâu phải như từ nơi sâu nhất

của nội tâm hắn và JaeJoong. Vẫn luôn cảm thấy tình cảm là ngọt ngào đau khổ, nhưng không thể buông tay.

Nguyên nhân vì buông không được cho nên dù đôi khi có mệt mỏi thế nào, đau đớn thế nào thì vẫn cố nhịn.

Nhiều năm như vậy hắn thường xuyên nghĩ, vì sao JaeJoong lại chọn hướng về hắn?

Yunho ngửa đầu uống cạn chén rượu sau đó nói tiếp, hơi thở còn thản nhiên mang theo mùi rượu.

“Năm ấy vừa mới biết JaeJoong là khi 16 tuổi, khi đó tôi nghĩ JaeJoong đúng là kiếp nạn của đời tôi, sao cậu ta lại xuất hiện trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net