PN: Chương 9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9:


Hách Vân Sanh nhíu nhíu mày, cái gì cũng không nói, lần thứ hai nghiêng nến đỏ.

Hiểu Hiểu nhìn tay Hách Vân Sanh chậm rãi nghiêng, thức thời ngậm miệng, hắn sợ sệt đầu hơi hơi rụt lại, mười ngón tay nắm chặt mép bàn gỗ tử đàn, ngay cả mười đầu ngón chân trắng loáng chưa từng thấy ánh mặt trời cũng cong lại.

Nóng rực lần thứ hai bao trùm lên thịt trụ yếu đuối của hắn, Hiểu Hiểu gắt gao thắt chặt bụng, lúc này không còn phát sinh chuyện vừa rồi nữa, giọt nến bình yên ở trên người hắn chậm rãi hạ nhiệt độ cô đọng lại.

Hách Vân Sanh dường như là khá thoả mãn với dũng cảm và thuận theo lần này của Hiểu Hiểu, động viên xoa xoa vật nhỏ trong tay, lần thứ hai nghiêng nến đỏ, lại một giọt nến chuẩn xác nhỏ trên giọt nến vừa cô đọng lại, giọt nến bị nóng chảy, lại chậm rãi đọng lại.

Giọt nến trên phân thân của Hiểu Hiểu càng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ dương vật mềm mại đều bị bao vây ở bên trong ngọn nến, hồng hồng, sau khi mang theo ngọn nến đọng lại thì cứng ngắc, nhưng nhìn rất tinh xảo đáng yêu.

Hách Vân Sanh biết, da dẻ dưới đáy ngọn nến của Hiểu Hiểu cũng nhất định đã nổi lên một tầng màu đỏ đáng yêu, phảng phất giống như thẹn thùng vậy, đáng yêu đòi mạng.

Trong tay Hách Vân Sanh vững vàng giơ ngọn nến theo bụng dưới của Hiểu Hiểu chậm rãi dời hướng lên trên, giọt nến cũng giống như một dòng sông nhỏ chảy xuôi đi, ở trên ngực cùng cái bụng tròn của Hiểu Hiểu đều bao trùm một tầng, ngay cả hai viên anh đào phấn hồng trước ngực y cũng không buông tha, chờ sau khi nhìn thấy thân trước của Hiểu Hiểu đã không còn chỗ nào có thể chứa đựng giọt nến nhỏ xuống nữa, một cây nến đỏ trong tay Hách Vân Sanh mới miễn cưỡng cháy hết.

Hách Vân Sanh vây quanh Hiểu Hiểu xoay vài vòng, sau khi thưởng thức xong kiệt tác của mình, lại nhen lửa một cây nến đỏ khác, "Chuyện tốt thành đôi, chỉ một cây nến đỏ, tin tưởng ngươi cũng sẽ không thỏa mãn, đúng không?"

Cái trán Hiểu Hiểu từ lâu đã bốc lên một tầng mồ hôi hột dày rồi, sắc mặt hồng hào dị thường, đôi môi nhạt màu cũng không biết từ lúc nào đã gắt gao mân vào nhau, vẻ đẹp ẩn nhẫn trông mỹ lệ lại mang theo một loại cấm dục, hắn nhìn Hách Vân Sanh, gật gật đầu, miễn cưỡng buông hàm răng ra nói: "Vâng chủ tử, Hiểu Hiểu hi vọng có thể ở bên cạnh chủ tử thật dài thật lâu, đương nhiên sẽ không thỏa mãn chỉ với một cây nến đỏ."

Dừng một chút, Hiểu Hiểu tự động xoay người, đem phía sau lưng vẫn chưa bị giọt nến tiếp xúc bạo lộ ra. Bởi vì trong bụng Hiểu Hiểu có rất nhiều chất lỏng vì lẽ đó hắn không cách nào nằm thẳng ra trên bàn được, chỉ có thể dùng đầu gối đẩy nửa người dưới lên để giảm thiểu áp lực đối với cái bụng, nhưng như vậy thì hết thảy tư mật giữa hai chân hắn tất cả liền bạo lộ ở trước mắt Hách Vân Sanh.

Hắn nói: "Xin Chủ tử tiếp tục vì Hiểu Hiểu đốt cây nến đỏ thứ hai."

Trên mặt Hách Vân Sanh từ sau khi đốt xong cây nến đỏ thứ nhất vẫn không chút cảm xúc nào rốt cục cũng có một chút nụ cười, y đứng ở phía sau Hiểu Hiểu, nghiêng nến đỏ, chuẩn xác đặt phía trên cúc huyệt bị ngọc thế chặn ra của Hiểu Hiểu.

Cúc huyệt liên tục mười mấy ngày đều bị ngọc thế tiếp đón nguyên vốn là có chút xu thế sưng đỏ, nhưng bởi vì kích thích trong giây lát, khiến cúc huyệt đã bằng phẳng hầu như không nhìn thấy bất cứ nhăn nheo gì trong nháy mắt co rút nhanh một cái, dĩ nhiên lại hiện ra mấy hoa văn đẹp đẽ.

Hách Vân Sanh hỏi, "Còn có bao nhiêu thời gian."

Hiểu Hiểu bởi vì đau đớn mà phản ứng có chút trì độn, một hồi lâu mới rõ ràng Hách Vân Sanh đến cùng là đang hỏi cái gì, hắn hô hấp ngột ngạt ồ ồ trả lời, "Còn có chưa tới một khắc nữa, chủ tử."

"Ồ!" Hách Vân Sanh vờ như hững hờ đáp một tiếng, động tác trên tay của y lại không ngừng, tiếp tục hỏi: "Ngươi nói... Nếu như ngươi đem chất lỏng thần kỳ này hàm lâu hơn một chút nữa, có thể sinh sản cho ta thêm mấy con nối dòng không?"

Hiểu Hiểu do dự nửa ngày, thăm dò nói: "Có lẽ sẽ đi... Nếu như chủ tử còn muốn để Hiểu Hiểu kéo dài hương hỏa cho chủ tử, Hiểu Hiểu có thể lại đi Thiên Sơn..."

Câu này của Hiểu Hiểu còn chưa nói hết, liền bị tràng pháo tay hữu lực đánh lên trên cánh mông cắt đứt, Hiểu Hiểu không có cách nào khống chế thân thể của mình được chúc về phía trước một chút, trong lòng cũng hiểu được những câu nói này lại chọc chủ tử không cao hứng nữa.

Hắn lập tức đem thân thể điều chỉnh lại, trên mông là bàn tay ấm áp của Hách Vân Sanh, trong khe mông còn đang không ngừng nhỏ xuống giọt nến nóng bỏng dằn vặt người. Hiểu Hiểu không dám nói thêm câu nào nữa, ngay cả nhận sai hắn cũng không dám nói.

Dừng nửa ngày, sau khi biết kẽ mông Hiểu Hiểu đã bị ngọn nến lấp kín, Hách Vân Sanh mới giống như hững hờ hỏi: "Hiểu Hiểu, ngươi vẫn chưa nghĩ rõ ràng nguyên nhân ta trừng phạt ngươi như thế sao?"

Chương 10:


Hô hấp của Hiểu Hiểu bỗng nhiên cứng lại, "Xin lỗi, chủ tử."

Hách Vân Sanh đem nến đỏ dời đi, từ chỗ khe mông của Hiểu Hiểu dời xuống một chút, "Xem ra ngươi vẫn chưa nghĩ rõ ràng a."

Hách Vân Sanh đi tới phía trước Hiểu Hiểu, giọt nến cố định nhỏ ở trên lưng của hắn, Hách Vân Sanh nhấc quần áo lên, đem dương cụ đã hoàn toàn ngạnh lên đặt bên mép Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu hiểu ý, duỗi lưỡi phấn ra cách một tầng tiết khố chậm rãi liếm láp đường viền vĩ đại của nó.

"Ta cũng không muốn để ngươi sinh con cho ta." Hách Vân Sanh nói: "Không phải là ta không muốn, mà là ta không thích ngươi tự chủ trương cãi lời ta!"

Hiểu Hiểu hạ thấp mí mắt chớp xuống ngăn trở hổ thẹn trong mắt, liền nghe Hách Vân Sanh nói tiếp: "Ngươi gọi ta một tiếng 'chủ tử', ta chính là chúa tể của ngươi, như vậy hết thảy của ngươi đều hẳn là do ta chưởng khống, ta không thích thứ thuộc về ta thỉnh thoảng lại cãi lời ta một chút, như vậy còn không bằng không có."

"Chủ tử!" Hiểu Hiểu sốt sắng muốn giải thích chút gì, lại bị dục vọng thô to của Hách Vân Sanh ngăn chặn miệng, hiển nhiên, Hách Vân Sanh cũng không muốn nghe hắn nói chuyện.

Hiểu Hiểu thức thời yên tĩnh lại, cách tiết khố liếm hút quy đầu của Hách Vân Sanh.

Hách Vân Sanh động thủ cởi tiết khố của mình xuống, đem dương cụ không còn che chắn một lần nữa nhét vào trong miệng Hiểu Hiểu, nói tiếp: "Ngươi nên rõ ràng, ta có thể cho ngươi một lần hai lần thậm chí là ba lần cơ hội, thế nhưng nếu như ngươi dựa dẫm vào sủng ái của ta đối với ngươi mà tùy ý làm bậy, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ quyết tâm ném ngươi ra ngoài cánh cửa!"

"A a..." Hiểu Hiểu lắc đầu, chỉ là đầu của hắn bị vật lớn trong miệng cố định không có cách nào di động mức độ lớn được. Hiểu Hiểu dừng một chút, một giọt hai giọt lệ châu* óng ánh cứ như thế chảy ra khỏi viền mắt, sau một khắc hắn đột nhiên nhanh chóng co rúm ngẩng đầu lên, ra sức mà vùi vào trong khố Hách Vân Sanh.

*lệ châu: nước mắt như hạt ngọc

"Khóc cái gì?" Hách Vân Sanh ngăn động tác có chút điên cuồng của Hiểu Hiểu lại, nâng khuôn mặt nhỏ của hắn lên dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt hắn, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không ngỗ nghịch ta, vậy loại chuyện kia liền cả đời cũng sẽ không phát sinh rồi."

Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, "Chủ tử, Hiểu Hiểu biết sai rồi! Hiểu Hiểu sau này nhất định sẽ ngoan có được không?" Dừng một chút, Hiểu Hiểu còn nói, "Chủ tử, ta yêu ngươi!"

Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu nở nụ cười, tựa hồ đối với việc hắn có giác ngộ như thế phi thường hài lòng, y đem cây nến đỏ còn sót lại không nhiều dựng trên băng ghế để nó chậm rãi cháy hết, đưa tay cầm lấy roi ngựa mà Hiểu Hiểu mang về, từng chút từng chút xoá sạch sáp nến trên lưng trên mông cùng trong khe mông Hiểu Hiểu.

Hách Vân Sanh dùng khí lực cũng không lớn, vừa không đả thương đến da dẻ non mềm của Hiểu Hiểu vừa đủ để Hiểu Hiểu chịu đựng đau được xoá sạch sáp nến màu đỏ kia.

Chờ đến khi da dẻ Hiểu Hiểu bị giọt nến đốt đến đỏ chót lộ ra toàn bộ, Hách Vân Sanh đột nhiên nắm chặt ngọc thế trong mông Hiểu Hiểu không hề báo trước mà rút ra.

Hiểu Hiểu nguyên bản còn đang đợi vung roi Hách Vân Sanh, đối với chuyện ngọc thế bị rút không chút chuẩn bị nào, đau đớn tích lũy đến trình độ nhất định hơn nữa cái kia bỗng nhiên bị ma sát hút ra khiến cho biến thành khoái cảm tự bùng nổ, trong cơ thể không còn bế tắc nháy mắt dâng trào ra chất lỏng lại là một trận kích thích tiêu hồn, cả người Hiểu Hiểu đều không tự chủ được mà run rẩy, nữ nhi hồng bên trong cũng phá tan niêm phong, không khống chế được mà bắn ra...

"A a a..." Thân thể Hiểu Hiểu co giật một trận...

Chất lỏng mới vừa tiết ra một nửa, Hách Vân Sanh bỗng nhiên từ phía sau vọt vào, chất lỏng cấp thiết kêu gào muốn đi ra bị dương vật thô to của Hách Vân Sanh ngăn cản, lại toàn bộ đánh vào trên vách tràng của Hiểu Hiểu, mang cho hai người một trận khoái cảm khó có thể dùng lời diễn tả được.

Hách Vân Sanh dựa vào cỗ khoái cảm này nhanh chóng chuyển động eo, dùng lực đánh xuyên lên, mỗi một lần rút ra đều vẻn vẹn chỉ để lại quy đầu ở bên trong, mỗi một lần tiến vào đều dường như muốn đem Hiểu Hiểu đẩy ngã...

Bàn tay Hách Vân Sanh thủ sẵn ở trên mông Hiểu Hiểu đột nhiên căng thẳng, sau một khắc tinh quan buông lỏng, dục dịch tích góp hơn mười ngày từng luồng từng luồng vọt vào lẫn vào trong máu cửu vĩ thần thú và Thiên Sơn tuyết thủy...

Hách Vân Sanh thở hổn hển hỏi: "Hiểu Hiểu, ngươi nói lần này ngươi có thể sinh cho ta mấy đứa đi?"

Toàn văn hoàn

Editor: bắt đầu từ khi làm dự án này đến khi kết thúc, ba người cuối cùng chỉ còn lại mình ta. Cho nên ta kiểu gì cũng phải phát biểu đôi câu chớ các đồng chí nhể?

Thứ nhất là, đa tạ các cô Lucee và Khả Tịch Nguyệt đã cùng đồng hành trong quá trình làm bộ nầy.

Thứ hai là, làm một bộ hiện đại trường kỳ sau đó quay ngoắt sang cổ đại thật đúng là con mọe nó khó, đề nghị các đồng chí đừng có thử để tránh nổi điên.

Thứ ba là, ta chốt ra được một câu, SM cùng ngược quả nhiên không hợp với phong thủy của ta, sau này tuyệt đối tránh được thì tránh!

Cuối cùng là, hết trơn rồi, ai vẫn còn chưa hết kích thích thì chuyển sang mấy bộ khác của nhà ta nhe!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy