Chương 108 - Ma ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108: Ma ảnh

Thiên Tịnh sa

Hai tấm đệm hương bồ, một chén trà nóng.

Mộ Tàn Thanh nâng chén trà ngồi bên cạnh hồ, đối diện là Thường Niệm nhắm mắt minh tưởng. Sau khi hóa ra đệm hương bồ và chén trà, vị Thiên pháp sư này rốt cuộc không nói gì nữa, toàn bộ Thiên Tịnh sa yên tĩnh không một tiếng động.

Y cũng không tùy tiện quấy rối, chỉ nâng chén trà nhỏ này không tư không vị mà uống. Nước trà ấm áp vừa phải, tản ra mùi thuốc như có như không, sau khi vào trong bụng lập tức cảm thấy khoan khoái, ngay cả khí mạch bị Phược Linh tỏa trói buộc khiến tắc nghẽn đau đớn cũng giảm bớt không ít.

Trong lòng khẽ thả lỏng, tâm tư Mộ Tàn Thanh trong không khí yên tĩnh như vậy khó tránh khỏi dần dần bay xa, cảm thấy mọi việc mình trải qua ngày hôm nay như trong giấc mộng. Bất kể là tàn niệm của Hư Dư trong Mộ kiếm, hay là con ốc sên gánh nặng mà đi trong Vấn Đạo đài, đều để lại cho y ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Nhưng mà, ngàn vạn tâm tư chuyển qua đầu óc, cuối cùng lại cố định trên hai hình ảnh, một là nam nhân thần bí bị cầm tù dưới tàng cây kia, hai là Cự Luân lơ lửng trong lòng bàn tay thần linh. Người trước mang lại cho y cảm giác nghi hoặc vừa quen thuộc vừa xa lạ, người sau khiến y cảm thấy chấn động trước nay chưa có.

Thanh âm Thường Niệm bỗng nhiên vang lên: "Tâm ngươi không tĩnh."

Mộ Tàn Thanh đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nước trà trong chén đã biến thành nguội lạnh, uống vào nhạt nhẽo lại vô vị.

Thường Niệm chậm rãi mở mắt, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào y: "Chén trà này dùng Tịnh Huyền đan làm thuốc, lấy nước Nhật Nguyệt trì mà pha, vốn không nóng lạnh hay ngọt đắng, toàn bộ đều liên quan đến người thưởng thức. Nếu người tĩnh tâm ngưng thần trừ bỏ tạp niệm, uống qua trà này có thể tiêu giải bệnh trong ngoài, đả thông kinh mạch bách hài."

Mộ Tàn Thanh đặt chén trà xuống, cúi đầu nói: "Ta... Là vãn bối tâm niệm quá xốc nổi, phụ lòng thiện ý của Tôn giả."

"Chỉ là cơ duyên đơn giản, không phân biệt đúng sai." Thường Niệm nói "Chính như ngươi tự tiện xông vào Vấn Đạo đài, quấy thần quân bế quan, vốn là phạm vào cấm quy chí cao của Trọng Huyền cung. Tuy thế, sự việc xảy ra ngươi không cố ý, chỉ là gặp may đúng dịp, dĩ nhiên không có tội."

Mộ Tàn Thanh từ trước đến giờ luôn nhạy cảm: "Ý Tôn giả là... đã từng có việc xảy ra trùng hợp như vậy?"

Tuy là y dò hỏi, trong lòng lại đã có đáp án. Nếu từ Mộ kiếm tầng thứ mười tám có thể đi đến Vấn Đạo đài, như vậy người phát sinh cái loại "trùng hợp" này là ai cũng không cần phải nghĩ nữa.

Quả nhiên, Thường Niệm gật đầu nói: "Lần trước người giống như ngươi vậy, chính là tiền nhiệm chủ nhân Kiếm các. Nghe nói ngươi vì Linh Nhai chân nhân liễm cốt an táng, thụ võ đạo ngoại công của hắn, cái này cũng là một đoạn cơ duyên lớn. Nhưng đáng tiếc các ngươi không thể chân chính kết làm một đoạn duyên phận sư đồ."

Ánh mắt Mộ Tàn Thanh hơi rủ xuống, thành khẩn nói: "Kiếm đạo đại năng như Linh Nhai chân nhân, ngàn năm qua có một không hai, vãn bối có thể được một phần truyền thừa này đã là vạn hạnh, không dám đòi hỏi cái khác."

Thường Niệm hỏi: "Kiếm các thiếu chủ Tiêu Ngạo Sênh cùng ngươi giao tình thâm hậu, lại có phần duyên phận này, hắn muốn thay sư phụ thu đồ đệ, dẫn ngươi vào Đạo Vãng phong, không biết ngươi có tính toán gì không?"

"Vãn bối vốn là tán tu, một thân công pháp đều là tạp học, đi tới ngày nay đã cảm thấy gian nan. Hiện giờ Tiêu sư huynh không ghét bỏ, có thể vào Kiếm các tiềm tu dĩ nhiên là vận may lớn, tuyệt không lý lẽ từ chối, chỉ có điều..." Mộ Tàn Thanh biểu tình lộ vẻ kinh hỉ sau đó cười khổ "Ta bây giờ chính là thân mang tội, đừng nói là dự định tiền đồ, ngay cả sinh tử họa phúc cũng chưa biết chừng, thì làm sao dám viễn vọng?"

Dừng một chút, y nhấc mắt nhìn về phía Thường Niệm, chắp tay cúi đầu nói: "Vãn bối cả gan, thỉnh Tôn giả chỉ điểm sai lầm."

Thường Niệm lẳng lặng nhìn y, trong con ngươi thoáng chốc lóe lên tia sáng nhạt của tinh hà, chỉ chớp mắt đã không còn hình bóng.

Lúc này đối mặt với Mộ Tàn Thanh, những gì hắn nhìn thấy càng minh bạch hơn, cũng lại càng thêm mơ hồ.

Rõ ràng mệnh quỹ của đối phương đã dần dần trùng điệp với quỹ đạo của Sát tinh, hắn có thể nhìn thấy huyết đồ và nghiệp lực bao phủ dây dưa trên Tinh Thần (*). Mà mơ hồ là do ngoại trừ mệnh quỹ này, hắn vậy mà không thể nhìn được bất kỳ thứ gì khác.

[(*) theo người xưa Tinh là các vì sao đứng yên (định tinh) tương ứng với Thiếu âm. Thần (hay Thìn) là các ngôi sao chuyển động () tương ứng với Thiếu dương]

Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Thường Niệm có thể nhìn thấy tương lai mệnh quỹ của tất cả chúng sinh trong thiên hạ, cho dù chúng có rất nhiều loại khả năng phát triển, cũng đều trải ra bằng phẳng dưới ánh mắt của hắn. Chỉ có lần này đôi mắt của hắn bị Sát tinh mệnh cách che đậy, một ngày không phá mệnh này, hắn sẽ không có cách nào nhìn thấy tương lai của Mộ Tàn Thanh.

Biến số không thể đoán biết như thế, từ trước đến giờ đều khiến Thường Niệm cảnh giác. Trước đó cũng có một kẻ làm cho hắn lưu ý chính là Cơ Khinh Lan. Quỷ tu kia đạo hạnh tuy rằng cao thâm cũng không thể ngang hàng với Tam Bảo sư. Nhưng mà Tư Tinh Di không thể ở trên Tinh bàn tìm ra ngôi sao chủ mệnh của đối phương, Thường Niệm dùng thần thông quan trắc cũng chỉ thấy được một cái kiến trúc hình tròn cực kỳ mơ hồ, đến nay vẫn không thể tìm ra lời giải.

Cơ Khinh Lan đã cùng Ma tộc làm bạn, Mộ Tàn Thanh lại sẽ như thế nào đây?

Những ý nghĩ này trong đầu Thường Niệm nhanh chóng lướt qua. Hắn khép hờ đôi mắt che giấu tơ máu, nói: "Ngươi nếu không hối hận việc mình đã làm qua, vậy thì không cần vì thế trông trước trông sau, bỏ ưu khuyết điểm sang một bên, theo bản tâm mà đi thôi."

Thanh âm Mộ Tàn Thanh hơi khàn: "Nếu như ta không thẹn với lương tâm, thế nhân lại khắt khe với ta thì sao? Đúng sai treo ở trong lòng, công tội lại do miệng lưỡi người đời, giữa hai việc đó từ trước đến nay đều khó cân bằng, đã có bao nhiêu người đặt mình trong dòng lũ mà vẫn không thay đổi bản tâm?"

Y từ trước đến giờ luôn cảnh giác, đối với Thường Niệm chỉ có tôn kính mà không có tín nhiệm, vì vậy phía sau cuộc đối thoại nhìn như bình thường này đều cẩn thận kín kẽ. Nhưng mà câu chuyện nói đến đây, dù là Mộ Tàn Thanh vốn muốn thăm dò, cũng khó tránh khỏi toát ra mấy phần ủy khuất và hoang mang.

Thường Niệm hỏi ngược lại: "Một người nói ngươi sai và một vạn người nói ngươi sai, trên bản chất không cũng không khác biệt gì. Như vậy, ngươi sẽ vì miệng đời bàn luận mà nghi ngờ chính mình sao?"

Mộ Tàn Thanh lặng lẽ không lời.

"Tịnh Tư chính là chủ nhân của Trọng Huyền cung, xử sự chấp pháp từ trước đến giờ công bằng chính trực, ngàn năm nay chưa mắc sai lầm. Ngươi thân là người chấp chưởng Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt cảnh, thị phi đúng sai sẽ không phụ thuộc vào miệng lưỡi chúng nhân, mà do nàng đánh giá công tội. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, không bằng để nó trôi qua." Ngữ khí Thường Niệm nhàn nhạt "Trái lại là chính ngươi, trước sau tiến vào Mộ kiếm tầng cao nhất cùng Vấn Đạo đài, nghe thấy nhìn thấy tất không tầm thường, có cảm ngộ gì?"

Mộ kiếm tầng thứ mười tám tuy là vì Thường Niệm trợ lực mới dựng thành, nhưng sau khi trận pháp khánh thành, bứt một sợi tóc động toàn thân, không phải mệnh sát tinh không thể vào. Bởi vậy ngay cả Thường Niệm cũng chỉ biết là trong tháp thất tầng kia có tàn niệm của sát thần Hư Dư, không biết được Tiêu Túc từng ở bên trong lưu lại cái gì.

Mộ Tàn Thanh không biết chuyện này, nhưng mà bản năng bẩm sinh của yêu thú khiến cho y cảm thấy «Tam thần kiếm chú pháp» ẩn giấu nguy cơ, sau khi ở trong lòng nhớ lại, lập tức dìm việc nọ lẫn nam nhân thần bí trong Vấn Đạo đài xuống, thoáng sửa lại từ ngữ một chút, sau đó kể lại việc sát thần Hư Dư đúc kiếm lập đạo và sinh tử nhân quả của ốc sên, cuối cùng ngẩng đầu lên, lộ ra thần sắc có chút ngạc nhiên chen lẫn kính nể: "Tôn giả, người lột vỏ ốc sên kia... chính là Đạo Diễn thần quân sao?"

"Không sai." Thường Niệm nói "Ngươi chứng kiến ốc sên đó, chính là sinh linh khai trí đầu tiên của Huyền La nhân giới, có hạnh vận lớn."

Mộ Tàn Thanh sững sờ: "Nhưng mà..."

"Con ốc sên này là sinh linh đầu tiên của nhân giới, cắn nuốt địa khí hỗn độn dùng để tu hành, thành tựu thân trường thọ. Tuy nhiên, nó tính vô thường, thích lười biếng lại tham lam, tùy tiện nô dịch sinh linh chưa khai trí để nó sử dụng. Vỏ ốc sên bao quát nhân giới vạn tượng, gặp nạn thì lại trốn vào trong, không sợ đao thương thủy hỏa, chúng thần cũng không biết làm sao đối phó. Chỉ có Đạo Diễn thần quân, là vị thần của tạo hóa, thi pháp dời toàn bộ trọng lực của Huyền La nhân giới lên vỏ ốc sên. Cho dù nó có cắn nuốt ý niệm của chúng sinh, cũng chỉ thể gánh vác sức nặng thế gian nửa bước khó dời."

Thường Niệm rũ mắt xuống "Sau đó, sát thần Hư Dư thuận theo mệnh trời, chém giết chúng thần viễn cổ để chứng đạo, thiên hạ chỉ có con ốc sên này không sợ thanh kiếm của Hư Dư. Chúng thần đối với nó cưỡng bức dụ dỗ đều không được đáp lại, mà nó hướng Đạo Diễn thần quân khẩn cầu giao dịch: chỉ cần thần quân chịu dỡ xuống gánh nặng cho nó, sẽ nguyện trả bất cứ giá nào. Nhưng mà nó gánh vác thế giới Huyền La đã có vạn năm, hai bên liên hệ chặt chẽ không thể tách rời. Chỉ có lột vỏ ốc sên ra, mới có thể giải thoát."

Mộ Tàn Thanh sau khi nghe xong, nhất thời khó có thể diễn tả được cảm thụ, hơi lắp bắp hỏi: "Vậy ...vậy vỏ của nó ..."

"Thần quân được vỏ ốc sên, chính là thay thế nó gánh chịu toàn bộ trọng lượng của Huyền La nhân giới, từ đó không có cách nào trở về Nguyên Sơ thiên giới, cũng chứng đạo «một đường sinh cơ», trở thành viễn cổ chân thần duy nhất tồn tại dưới kiếm sát thần Hư Dư." Ánh mắt Thường Niệm khẽ động "Từ khi Thiên Tịnh sa hình thành, ta đã ở đây phụng dưỡng Tôn thượng, chỉ biết Ngài luyện hóa vỏ ốc sên kia thành Thần khí, trái lại cũng chưa từng thấy tận mắt."

Mộ Tàn Thanh hơi rung động, y nhớ tới hình ảnh nhìn thoáng qua trước đó: thời điểm cuối cùng rời khỏi Vấn Đạo đài, bàn tay thần linh nâng Cự Luân đỉnh thiên lập địa quan sát chúng sinh, cơ hồ trùng điệp với cảnh tượng thần linh ở trong mây gỡ vỏ ốc sên lúc đầu. Nếu như hai thân ảnh mờ mịt đó đều là Đạo Diễn thần quân, quan hệ giữa vỏ ốc sên và Cự Luân như vậy không cần nói cũng biết.

Y mới vào Vấn Đạo đài, đã nhìn những việc đó rất rõ ràng, Thường Niệm phụng dưỡng Đạo Diễn thần quân vô số năm tháng, lại nói chính mình chưa từng thấy qua? Đã như thế, nam nhân đeo mặt nạ bị giam cầm dưới tàng cây kia, Thường Niệm có biết hay không?

Mộ Tàn Thanh ngửa đầu uống nốt ngụm trà cuối cùng không tư không vị, dấu đi toàn bộ vẻ kinh ngạc của mình, lúc này mới đứng dậy cung kính hành lễ với Thường Niệm, nói: "Vãn bối nghe tiếng Tam Bảo sư nổi danh đã lâu, hôm nay may mắn cùng Tôn giả uống trà nói chuyện, gặt được ích lợi không nhỏ, quả thật là vạn hạnh. Đáng tiếc, vãn bối trên người chịu Phược Linh tỏa, lại lo lắng cho an nguy của sư huynh, cũng nên quay lại Trọng Huyền cung sớm, vì vậy xin phép cáo từ Tôn giả. Tương lai nếu như có cơ duyên sẽ cung thỉnh lĩnh giáo."

Thường Niệm hiếm thấy trong lòng thầm tiếc nuối. Mặc dù nói đôi mắt của hắn bị sát tinh mệnh cách che đậy, ngũ giác nhận thức lại không hề hao tổn. Hôm nay một phen đối thoại, Mộ Tàn Thanh biểu hiện không một chỗ nào không hợp ý hắn, chẳng trách cái kẻ quái đản vô thường như Cầm Di Âm cũng nguyện ở trên người y hao hết thủ đoạn tinh lực.

Đây chính là một khối mỹ ngọc, nếu như y không phải là mệnh trời sát tinh, ngày sau tất trở thành đại năng trong Huyền môn, thành tựu tuyệt đối không kém Tiêu Túc nửa phần. Nhưng mà... cái gọi là «nếu như» chung quy chú định là không tưởng.

"Hôm nay ta cùng với tiểu hữu cũng là có duyên. Hiện giờ chia tay, cũng nên có lễ tặng." Thường Niệm nhìn Mộ Tàn Thanh nói "Ta trường cư ở Thiên Tịnh sa, thân vô ngoại vật, bình sinh chỉ chứng đạo là có chút thành tựu. Xem mệnh tinh của tiểu hữu, chính là..."

Trong lòng Mộ Tàn Thanh bỗng dưng run lên. Y nhìn cặp mắt trước sau vẫn bình thản của Thường Niệm, trên lưng chẳng biết vì sao dâng lên một luồng hàn ý, có lòng muốn đổi đầu đề câu chuyện. Nhưng người và miệng đều như hóa đá, một chút cũng khó động, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn lão nhân trước mặt này há miệng khép mở, tiếp tục nói.

"Tàng Kinh các chủ Nguyên Huy, phụng mệnh mang theo Chung Linh sách đến Thiên Tịnh sa, cầu kiến Thiên pháp sư!"

Đột nhiên, một thanh âm từ trên trời truyền đến, chẳng hề lớn lại thẳng đến lòng người, vừa đúng lúc cản lại một câu của Thường Niệm. Ngay sau đó, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy cỗ áp lực vô hình kia trong khoảnh khắc tiêu thất, dưới chân y lảo đảo một cái, nhìn cũng không dám nhìn Thường Niệm, lập tức theo tiếng quay lại.

Một vị lão giả mặc trường bào màu xanh biếc gạt mây mà đến, áo dài tay rộng, khăn vuông vấn tóc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đồ vật tối tinh quý chỉ có quyển sách trong tay, thoạt nhìn như lão tú tài nghèo túng của Nhân tộc. Nhưng mà có một tiếng vừa nãy kia chớp mắt truyền khắp Thiên Tịnh sa, Mộ Tàn Thanh nhất quyết không tin hắn chỉ là lão hủ nho tay trói gà không chặt.

Nguyên Huy đi chậm rãi, lại chỉ trong hai ba nhịp thở đã đến gần, nhìn cũng không nhìn Mộ Tàn Thanh, trước tiên hướng Thường Niệm thi lễ một cái, lúc này mới hai tay trình Chung Linh sách lên, nói: "Đa tạ Tôn giả tương trợ, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã tạm khóa thiên hàng dị tinh trong đó, không dám sang tay người khác, hiện giao cho Tôn giả xử trí."

Thường Niệm yên lặng liếc mắt nhìn hắn, giơ tay nhận lấy pháp khí.

Mộ Tàn Thanh ở bên cạnh nhìn, không nhịn được hỏi: "Dị tinh?"

"Một canh giờ trước, trên Bắc Cực đỉnh hiện ra dị tinh, suýt nữa đập vào Đạo Vãng phong, hiện đã bình an vô sự. Chỉ e thiên giáng bất tường, là có tai họa sắp xuất hiện, không thể không phòng." Nguyên Huy quay đầu nhìn y một chút "Hậu sinh nhà ngươi thì ra là ở đây. Tiêu Ngạo Sênh đang nóng lòng sốt ruột, mau theo lão hủ đi Khôn Đức điện. Có tin tức liên quan tới ma đạo truyền về, ngươi cần đến đó một chuyến."

Mộ Tàn Thanh trước đó chưa từng gặp Nguyên Huy, nhưng có thể nhận ra được vị lão giả này đối với mình có thiện ý mơ hồ, không chậm trễ chút nào mà mượn sườn núi hạ lừa, khom người hành lễ với Thường Niệm nói: "Đã như vậy, vãn bối xin cáo từ."

"Đi đi." Thường Niệm mở Chung Linh sách ra, sau khi kéo xuống một tờ khắp nơi đỏ như máu, đưa sách trả lại chủ nhân "Nguyên Huy, ngươi làm rất tốt."

"Chuyện bổn phận, không dám nhận Tôn giả khen ngợi." Nguyên Huy cúi đầu tiếp nhận Chung Linh sách, nhìn như không hề khác thường. Chỉ có Thường Niệm biết, tại thời điểm hắn tiếp nhận hơi run lên một cái.

Phía Khôn Đức điện bên kia có việc gấp, Nguyên Huy và Mộ Tàn Thanh không tiếp tục lưu lại, một già một trẻ cùng rời đi. Trong Thiên Tịnh sa to lớn chỉ còn dư lại Thường Niệm đứng lặng lẽ bên Nhật Nguyệt trì, giữa những ngón tay kẹp một tờ giấy, nhìn theo bóng lưng của bọn họ mãi đến tận lúc biến mất.

"Nhất thời hồ đồ, cuối cùng là..." Một hồi lâu sau, hắn có chút mệt mỏi thở dài, cũng không biết một tiếng này đến tột cùng vì ai mà cảm thán.

Trọng Huyền cung, Khôn Đức điện.

Sau khi Mộ Tàn Thanh theo Nguyên Huy chạy tới nơi này, sáu Các chủ, chấp sự chín điện rốt cuộc đến đông đủ, ngay cả Kiếm các và Tam Nguyên các cũng có thiếu chủ đứng ra nghị sự. Nhìn thấy Mộ Tàn Thanh đi vào, Tiêu Ngạo Sênh liếc mắt thật nhanh quan sát y một cái, xác định đối phương không có gì đáng ngại mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ ưu lo giữa chân mày vẫn không giảm bớt.

Tịnh Tư ngồi ở vị trí chủ tọa, hai sư đồ xa cách nhiều ngày gặp ngay trước mắt, cả hai lại đều không nhìn đối phương một cái. Nàng thấy Nguyên Huy vào chỗ, bèn nói: "Bắc Đẩu, ngươi lập tức nói rõ tình huống."

"Dạ." Bắc Đẩu từ phía sau U Minh theo tiếng đi ra. Mấy ngày không gặp, hắn mặc dù không gầy đi, trên người lại thêm túc sát khí, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi máu tanh.

"Đệ tử phụng mệnh cùng các sư huynh đệ đồng môn trùng kiến Đàm cốc, vốn là tất cả thuận lợi. Bốn ngày trước, vì bố trí trận pháp cần di dời hết thảy bách tính trong phạm vi mười dặm, từng người chúng ta ngự không đi bốn phía giao tiếp cùng bách tính. Không ngờ đệ tử sau khi đến thôn trang đã nghe được gió tanh đập vào mặt, đi vào chỉ thấy thây ngã khắp nơi. Hành vi hung thủ khiến cho người ta sợ hãi, kẻ tử vong đều da thịt khô quắt, bị hút khô tinh huyết mà chết, đồng nam đồng nữ lại bị móc lấy tâm can... Đệ tử ở trong nhà thôn trưởng tìm ra danh sách, toàn thôn nam nữ già trẻ tổng cộng 176 người, ngoại trừ 32 thợ thủ công ra ngoài làm việc, còn lại đều đã gặp nạn."

Thanh âm Bắc Đẩu chuyển lạnh, năm ngón tay nắm chặt thành quyền "Đến lúc đệ tử cùng những sư huynh đệ khác hội hợp, mới biết trong phạm vi mười dặm đã không còn người sống. Chúng ta lập tức hướng tám phương triển khai tìm tòi truy tra. Cho đến đêm hôm đó, mới cứu được bách tính gặp nạn ở ngoài năm mươi dặm, hung thủ chính là ma tu."

"Ma tu!" Tiêu Ngạo Sênh lên tiếng đầu tiên "Có tra được nhân số và lai lịch của bọn chúng? Có mục đích gì?"

"Nhân số cụ thể không biết, e sợ không dưới ngàn người, long xà hỗn tạp, thực khó đối phó."

"Không biết?" Ánh mắt Lệ Thù lạnh lẽo "Chúng ta ở Đàm cốc để lại hơn hai trăm tu sĩ, đều là hạng người tu vi không nông cạn, kinh nghiệm đầy đủ, lại còn có Thiên Cơ các thiếu chủ là ngươi tọa trấn, ma tu gây họa phạm vi lớn như thế, ngươi lại nói không biết?"

Lời này thực sự không êm tai, tuy nhiên đã hỏi đến điểm mấu chốt, dù là U Minh sắc mặt âm trầm cũng không thể bác bỏ. Bắc Đẩu trái lại cũng thản nhiên đối mặt: "Hồi bẩm Lệ các chủ, đệ tử phân tổ các vị đồng môn ra làm việc, có một nửa người tuần tra ngoại vi. Chuyện xảy ra đột ngột, ngày hôm trước còn có sư đệ cùng bách tính giao tiếp, sau một đêm đã xảy ra chuyện, chúng ta khó thoái thác tội của mình. Nhưng đêm đó quả thực không có phát hiện bất cứ điểm gì bất thường, ngay cả thôn trấn gặp nạn cũng đều bị thu thập chỉnh tề, ngoại trừ thi thể ra, nửa phần vết máu oán linh cũng không còn lưu, vì vậy không làm kinh động pháp khí cảnh báo."

Mộ Tàn Thanh khẽ nhíu mày. Nếu xác định là rất nhiều ma tu đồng thời ra tay, như vậy trong một đêm đồ sát mấy chục dặm cũng không phải việc khó. Kỳ quái ở chỗ bọn chúng sau khi giết chóc, hiện trường quá mức sạch sẽ, lúc này mới khiến các tu sĩ không phát hiện dị trạng, chậm thời cơ đi đến cứu viện.

Nhưng mà ma tu từ trước đến giờ làm việc không kiêng dè gì, dám ở địa phương gần tu sĩ Trọng Huyền cung như vậy đại khai sát giới, đương nhiên sẽ không sợ bọn họ đến đấu pháp. Phải biết rằng, so với huyết nhục linh hồn phàm nhân, tu sĩ mới là thuốc bổ tốt nhất cho bọn chúng. Ở thời điểm biết rõ thực lực chiếm ưu thế, bọn chúng nhất định không có đạo lý buông tha miếng thịt mỡ đến bên miệng, thừa dịp Bắc Đẩu bọn họ còn chưa phát hiện, giành trước đánh lén Đàm cốc mới là hành động tốt nhất.

Sự khác thường tất có trá. Ánh mắt Mộ Tàn Thanh hơi nheo lại. Y mặc dù ở trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, lại biết hiện tại không có chỗ cho mình nói chuyện, bèn yên tĩnh làm cái vách tường hoa. Không ngờ Bắc Đẩu nói tới nói lui, lại vòng câu chuyện đến trên người y.

"Đám ma tu này lòng dạ độc ác, hành động tiến thoái đều đâu vào đấy, phối hợp lẫn nhau, không giống bình thường. Ngoại trừ sớm có dự mưu, càng giống như là có hắc thủ sau màn ở trong bóng tối điều khiển. Đệ tử sai người khẩn cấp di dời bách tính, đồng thời phong tỏa chiến cuộc nhằm kiềm chế hành động bọn họ, mượn Đàm cốc địa lợi biến trận mai phục muốn dẫn đám ma tu này vào bẫy. Nhưng mà..." Trong mắt Bắc Đẩu hiện lên một tia tàn nhẫn "Có một nữ ma tu cầm quạt lông vũ trong tay đột nhiên xuất hiện, triển khai chú pháp mê hoặc đồng môn chúng ta tự giết lẫn nhau. Đệ tử vốn là Linh Khôi thân không bị ảnh hưởng, các sư huynh đệ lại bị nàng dẫn vào ma đạo. Nếu không có vị tiểu cô nương này cứu giúp, sợ là tử thương càng nhiều."

Mộ Tàn Thanh nghe đến đó đột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net