Chương 150 - Tàn cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 150: Tàn cục

Đèn hoa rực rỡ phù hoa,

Cửa son hàn xá hoan ca đêm dài.

Hoàng hậu hoăng thệ, vốn nên dùng quốc tang cử hành. Chưa nói đến vạn gia đèn đuốc, tất cả những lễ hội tiệc tùng đều phải tạm dừng. Lụa là tươi đẹp đều đổi thành bạch y, châu ngọc trang sức đều cất sạch, lập Diên Khốc điện, than khóc suốt bảy ngày.

Nhưng mà, mẫu gia của Chu hoàng hậu cấu kết Ma tộc, mưu nghịch phạm thượng; Đế vương niệm tình nghĩa phu thê, tuy không phế hậu xoá tên, đến cùng cũng không thể dùng kim tĩnh ngọc táng nàng (*). Lại đúng lúc đến phúc tiết, Thiên Thánh đô cần gấp một hồi thịnh điển để trấn an nhân tâm xao động thấp thỏm mấy ngày liên tiếp, tin tức Chu hoàng hậu hoăng thệ đã bị vững vàng áp chế trong cung thành, thi thể đặt ở băng thất nơi Phượng Loan cung sẽ được an táng sau khi án Chu gia mưu nghịch kết thúc.

[(*) kim tĩnh ngọc táng: là một hình thức mai táng cao quý nhất thời xưa, dùng quan tài vàng, chôn kèm châu ngọc]

Bởi vậy, đối với bách tính trong hoàng thành mà nói, đây là một đêm không ngủ có thể thoả thích vui cười.

Cho dù quý nhân thế gia, hay là công thương nông sĩ lúc này đều ra khỏi nhà, hô bằng gọi hữu đi dạo trên trên đường phố phồn hoa. Ánh đèn lay động, pháo hoa tựa gấm. Đầu đường có đám sơn đông mãi võ, khoe khoang ảo thuật, ngửa đầu uống thả cửa nửa vò rượu, sau đó há miệng phun ra một ngọn lửa dài rực rỡ.

Triêu Nhan phường trong Thiên Thánh đô là địa điểm đám văn nhân mặc khách ưa thích nhất. Nó được xây dựng trên thuỷ vực nội thành, nơi sông đào bảo vệ thành chảy qua. Vô số lâu thuyền, hoa thuyền lẫn yên liễu họa kiều ngang dọc khắp nơi, tạo thành khung cảnh Triêu Nhan phường vĩnh viễn sinh động. Lang quân ở đầu thuyền hát vang ngâm xướng, nương tử ở bờ sông thả đèn kết hoa. Nó không phải ôn nhu thôn khiến xương nhũn hồn mê, nhưng tình nồng ý đượm miên man trong làn khói, len lỏi giữa dòng chảy, không thua hồng phấn thanh tân chút nào.

Hội hoa đăng xuôi theo dòng nước. Nếu như có lang quân hứng khởi móc lên một cái, mở câu đố chữ trên đèn, là có thể cầm chiếc đèn hoa này lên bờ tìm nữ lang đã thả đèn đó, cùng tâm sự tỉ mỉ. Người đương thời nảy sinh tình cũng theo lễ nghĩa, phương pháp như thế vẫn có thể xem là ngày hội phong nhã.

Diệp Kinh Huyền ngồi ở mũi thuyền, bên người còn đặt một nhánh sào tre. Đáng tiếc hắn mặc dù cảm thấy thú vị, lại cũng không có hứng thú trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe được động tĩnh phía sau, lập tức cười nói: "Đại hồ ly, cảm giác như thế nào?"

Sau lưng truyền đến một thanh âm nhàn nhạt: "Ngươi thật sự là hận ta. Ta sớm phải biết điều đó."

Mộ Tàn Thanh cảm thấy được cả người mình không ổn, chỉ muốn túm lấy cây sào phóng qua, hất cái tên đầy bụng xấu xa này xuống thuyền nuôi cá.

Sớm tại năm đó, thời điểm đi tới Hàn Phách thành Tâm Ma đã biết y có bệnh say sóng. Đây không chỉ là thiên tính của yêu quái sống trên cạn, mà còn là vì Mộ Tàn Thanh khi còn bé, chạy trốn dưới tay thợ săn, hoảng quá không chọn đường rơi vào trong hầm băng, cũng may không bị chết đuối.

Cho đến hiện giờ, Mộ Tàn Thanh trải qua sóng to gió lớn, cũng không sợ cái gì hồng thủy ngập đầu, nhưng bệnh say sóng đã thành tật in vào trong xương, vừa bò lên mặt boong thuyền dập dềnh, đã theo bản năng bay lên loại cảm giác choáng váng bủn rủn.

"Đây chính là ngươi nói muốn cùng nhau ngắm pháo hoa." Diệp Kinh Huyền đưa tay đỡ, để cho y dựa vào người mình "Phố xá tuy rằng náo nhiệt, cũng không có quang cảnh gì mới mẻ, chỉ có dòng người cực kỳ đông đúc náo động. Không bằng du thuyền trên sông, ngắm một hồi thủy sắc thiên quang."

Mộ Tàn Thanh lườm hắn một cái: "Vậy không đi lên đỉnh núi, đừng nói là xem pháo hoa, hái sao dò trăng cũng có thể làm được."

"Trên đỉnh núi quả thật là tốt, nhưng đáng tiếc cao xử bất thắng hàn (*)." Diệp Kinh Huyền đưa cho y một bình rượu "Có ngươi ở bên người, ta đặc biệt sợ lạnh."

[(*) nghĩa đen: càng lên cao càng lạnh. Nghĩa bóng: người ở địa vị càng cao càng cô đơn]

"..." Mộ Tàn Thanh nuốt lời đến khóe miệng trở vào. Y bất động thanh sắc uống rượu, đôi tai lông xù lại từ đỉnh đầu lặng yên lộ ra.

Diệp Kinh Huyền đưa tay sờ sờ nặn nặn, thở dài nói: "Ta chưa từng gặp hồ yêu nào da mặt mỏng như ngươi cả!"

Mộ Tàn Thanh một trảo đập bay móng vuốt không an phận của hắn, nâng bình trực tiếp ấn vào cái miệng kia, ác thanh ác khí nói: "Ồn ào, uống đi!"

Hai người bọn họ ngồi một trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ đơn giản, ngay cả cái mái che hay mành sa đều không có, giữa Triêu Nhan phường sáo trúc sênh ca hoàn toàn không hợp. Cũng không biết Diệp Kinh Huyền dùng thuật che mắt gì, bọn họ có thể nhìn thấy những nhân vật khác, mà những người kia cho dù ở trên thuyền hay bờ sông đều không thấy được chiếc thuyền gỗ nho nhỏ xuôi dòng này. Hết thảy những tiếng ồn ào náo động không đáng kể sẽ tự động theo gió cuốn đi. Cho nên toàn thành cuồng ca hoan vũ, chiếc thuyền nhỏ này vẫn còn có thể yên yên bình bình.

Theo Diệp Kinh Huyền chậm rãi xoa ấn huyệt đạo trên đầu, Mộ Tàn Thanh dần dần bình tĩnh lại tâm tình. Lúc này y tựa như một con mèo to xác thoả mãn, ngoan ngoãn nằm trên đùi Diệp Kinh Huyền, ngước nhìn tinh hỏa đầy trời trên đỉnh đầu.

Tu hành năm trăm năm, đây là lần đầu tiên y có thể thoả thích thưởng thức phong cảnh nhân gian như vậy, cho nên tâm thần không tự chủ thả lỏng, lại có chút buồn ngủ.

"Lúc trước nhìn thấy có đám Linh vu đi qua trên bờ, chắc là dạ yến hoàng cung đã bắt đầu." Mộ Tàn Thanh câu được câu không mở miệng tìm chuyện để nói. Y cũng không muốn cứ như vậy ngủ thiếp đi, uổng phí ngày tốt cảnh đẹp, càng phụ lòng người trước mắt.

"Ngự Phi Vân hạ lệnh cung yến giản lược, chỉ mời thành viên tôn thất và một ít trọng thần triều đình, chắc là ở Minh Huy lâu khai yến. Pháo hoa đầu tiên chính là từ nơi đó bay lên." Diệp Kinh Huyền khóe môi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm y "Chu gia một đêm lật tàu, không thể thiếu tôn thất và triều thần đồng lòng. Trận cung yến này là để chúc mừng, cũng là để đánh động người hữu tâm."

Nói tới chính sự, Mộ Tàn Thanh khôi phục chút tinh thần: "Thịnh vương, hay là Diệp tướng?"

"Không phải chỉ có bọn họ." Diệp Kinh Huyền nhìn về hướng cung thành xa xa "Dù thế nào đi nữa, cũng chỉ là nội vụ triều đình, không liên quan đến chúng ta."

Mộ Tàn Thanh trầm mặc chốc lát: "Ta chỉ là có chút lo lắng cho Phi Hồng."

"Đó cũng là vận mệnh của nàng." Diệp Kinh Huyền cúi đầu, ý cười bỗng dưng có chút lương bạc "Ngươi ở trước mặt ta nói như vậy, ta thực không cao hứng nha."

"Ngươi uống dấm chua?" Mộ Tàn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười "Chưa nói ta với nàng chỉ là tình nghĩa bằng hữu, cho dù có cái khác, vậy cũng chỉ có thể đổi xưng hô gọi sư tẩu."

Ngón tay Diệp Kinh Huyền đè lên đôi môi ngăn y lải nhải, cảnh cáo nói: "Ở trước mặt ta, chỉ cho phép nhớ ta."

Mộ Tàn Thanh hận không thể cắn hắn một cái, cuối cùng không cam lòng, nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay kia.

"Vậy ta sẽ không khách khí." Y nắm chặt lại cổ tay Diệp Kinh Huyền "Chuyện lúc trước chưa nói xong, hiện tại có thể tiếp tục không?"

Diệp Kinh Huyền bật cười: "Nóng lòng như vậy, không đợi nữa sao?"

"Đợi thêm ta sợ ngươi lại biên lời nói dối tròn trịa đến gạt ta." Mộ Tàn Thanh không khách khí chút nào nói "Đồ xấu xa nhà ngươi hỉ nộ vô thường, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Lần trước nói không gạt ta, ai biết lần này có nói dối hay không?"

"... Ngươi cũng không giống trước đây dễ lừa gạt." Diệp Kinh Huyền thở dài "Đáp ứng chuyện của ngươi, ta đương nhiên sẽ không nuốt lời. Nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta một điều kiện."

"Có thể, nói đi."

Y thẳng thắn trả lời dứt khoát khiến Diệp Kinh Huyền đuôi lông mày đều nhiễm lên ý cười. Hắn cúi người chạm trán lên trán Mộ Tàn Thanh, nói: "Ta muốn ngươi tùy tâm sở dục, tự mình làm một lần lựa chọn."

Mộ Tàn Thanh hơi giật mình, không kịp đặt câu hỏi, chỉ thấy đôi mắt gần trong gang tấc kia đột nhiên biến sắc, tựa như ngôi sao lạnh lẽo trong màn đêm nhanh chóng đảo ngược khuếch đại, vòng xoáy trắng đen xen kẽ thoáng chốc như sương mù che trời.

Đây không phải là lần thứ nhất Mộ Tàn Thanh tiến vào Bà Sa ảo cảnh, nhưng là lần đầu tiên tỉnh táo như vậy.

Trong không gian hoang dã vô số Huyền Minh mộc sinh trưởng mênh mông bất tận. Tâm hải bình yên không gợn sóng, sương trắng mông lung che kín bầu trời, vạn vật ở nơi này đều trở nên mờ ảo, như mộng như thật. Mộ Tàn Thanh lang thang không mục đích trong đó, thật vất vả mới thấy được bóng lưng quen thuộc kia, bèn co giò chạy như bay đến, không ngờ lại đụng đầu một cái mắt nổ đom đóm, cũng may không ngã nhào xuống đất.

"Cầm..." Mộ Tàn Thanh ngẩng lên, phát hiện mình vậy mà hoa mắt. Đứng thẳng trước mặt y căn bản không phải là Tâm Ma bổn tướng, mà là một cây Huyền Minh mộc kỳ quái.

Nó đã chết héo, vỏ cây nứt nẻ, hoa lá úa tàn, hơn nửa bộ rễ đều lộ ra ngoài, thân cây vốn tráng kiện có chút nghiêng ngả, không biết thời điểm nào sẽ ngã xuống mục nát.

Huyền Minh mộc là nghiệp chướng trong lòng sinh linh thiên hạ biến thành chấp tướng, vọng niệm sinh ra quang vinh, chặt đứt vọng niệm thì sẽ suy, một khi khô héo sẽ hóa thành bùn đất bồi đắp Bà Sa thiên, không hề lưu lại cây khô vô dụng, trừ phi chủ nhân của nơi này có ý định giữ nó.

Thanh âm của Cầm Di Âm bỗng vang lên sau lưng Mộ Tàn Thanh: "Nó là cây Huyền Minh mộc đầu tiên của vùng đất này, mọc vào lúc ta ra đời, chớp mắt sinh ra, chớp mắt diệt vong."

Mộ Tàn Thanh quay đầu lại, chỉ thấy hắn khoác một thân trường bào màu đen đứng bình thản, làn da trắng xanh cùng quần áo tóc tai đen tuyền càng thêm đối lập, phối hợp với cặp mắt quỷ mỹ và đôi môi màu đỏ tươi như máu, có vẻ mê hoặc kinh diễm không nói nên lời.

"Tại thời điểm ngươi ra đời đã có. Như vậy..." Tâm tư Mộ Tàn Thanh xoay chuyển "Nó đến từ chính cha mẹ ngươi?"

Khóe môi Cầm Di Âm hơi cong lên, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nắm tay y nhẹ nhàng đặt lên thân cây khô, nói: "Ta dẫn ngươi đi nhìn."

Bàn tay và vỏ cây chạm vào nhau, thân cây nứt nẻ thô ráp như sống lại. Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy trong đầu như bị đâm một cái, vô số mảnh vỡ ký ức trước nay chưa từng có dồn dập ập tới. Y do dự một chút, chung quy vẫn xuất phát từ tín nhiệm đối với Cầm Di Âm, bèn thuận theo nhắm mắt lại, để mặc ý thức bị nuốt vào.

Cùng lúc đó, trong hiện thực Diệp Kinh Huyền mở mắt, vững vàng ôm lấy thân thể Mộ Tàn Thanh ngã ra, ý cười nơi khóe môi chùng xuống, đôi mắt thâm thúy như vực sâu.

Lại một vòng pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, thời điểm khắp thành ồ lên reo hò, đột nhiên có một thân ảnh màu xám lặng yên không một tiếng động rơi lên đuôi thuyền, khẽ cười nói: "Bổn tọa còn nghĩ ngươi sa vào thanh sắc, đã quên mất chính sự."

"Trận pháo hoa này rất đẹp." Diệp Kinh Huyền đặt Mộ Tàn Thanh xuống thuyền, lại tung ra một cái áo khoác đắp lên người y, càng nhìn càng không nỡ dời mắt.

Người áo xám thấy thế tấm tắc kinh ngạc: "Bộ dáng này của ngươi, khiến bổn tọa phải hoài nghi câu «Tâm Ma vô tâm» là giả."

"Đám ngụy quân tử như các ngươi tự xưng cao thượng xuất trần, cho dù có tâm cũng chưa chắc nhận thức tình." Diệp Kinh Huyền đứng lên, ánh mắt sắc bén như băng nhọn "Trong cung hiện giờ tình huống thế nào?"

"Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ ngươi." Người áo xám cơ hồ không thu liễm ý cười bên môi được, "Chỉ chậm một chút nữa, chờ hồ ly này tỉnh lại, là có thể nhặt xác cho Ngự Phi Hồng."

"Ngươi sẽ không sợ nàng thật sự chết mất?"

Người áo xám nói: "Người sinh ra không thể lựa chọn, có vài con đường cũng giống vậy. Nàng nếu sinh ra trong gia đình đế vương, cũng chỉ có hai con đường sống hay chết. Bổn tọa chọn trúng nàng làm truyền nhân, dám mạo hiểm thiên phạt truyền cho nàng kinh điển tối cao vô thượng, nàng lại muốn thoái ẩn, làm sao dễ thế được?"

"Tam Bảo sư quả thực như thể chân tay, ngay cả thủ đoạn cũng không chênh lệch bao nhiêu." Diệp Kinh Huyền cười nhạo một tiếng "Thôi, đừng quên giao dịch của chúng ta là được."

"Bổn tọa sẽ không thất tín đến đây." Dừng một chút, ánh mắt người áo xám trở nên thâm trầm "Trái lại là ngươi chuyến này... không khác nào phản bội Phi Thiên Tôn. Không sợ hắn tìm ngươi tính sổ sao?"

Diệp Kinh Huyền hỏi ngược lại: "Ta đã sợ qua ai?"

Người áo xám sửng sốt, chợt cười ha hả. Diệp Kinh Huyền vừa nghe đã không kiên nhẫn, tiện tay bổ một đạo kình phong tới, thân ảnh kia lập tức bị tách làm hai, rơi vào trong nước thành hai nửa người giấy.

Diệp Kinh Huyền cúi đầu liếc nhìn Mộ Tàn Thanh, ngón tay vô thức xiết vào mở ra vài lần, cuối cùng cũng rời đi không quay đầu lại.

Vào giờ phút này, máu tươi bắn tung tóe trên các bức tường trong Minh Huy lâu, cả sảnh đường tĩnh mịch.

Ngự Phi Vân bị Ngự Sùng nghiệp và hai kẻ con cháu trong tôn thất áp chế. Hắn không bị thương chút nào, lại cảm thấy dòng máu toàn thân đều lạnh buốt, đôi mắt vằn đỏ gắt gao nhìn chằm chằm một hướng khác.

Máu tươi chậm rãi chảy qua đế giày, Ngự Sùng Chiêu khom lưng nhặt lên cánh tay bị chặt đứt kia, từ trên ngón tay trỏ còn đang co giật gỡ Kỳ Lân ngọc giới xuống, đeo lên tay của mình, mê muội nhìn chằm chằm vào giới chỉ chạm trổ đó, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên.

"Di vật Cao tổ, thủ quân trung bộ mười sáu thành..." Ngự Sùng Chiêu xoay người "Đa tạ bệ hạ long ân, vi thần từ chối thì bất kính."

Sáu tên võ quan vừa mới phản kháng, rốt cuộc bị dược lực ảnh hưởng, hiện tại đều đã bị hắc giáp binh bắt giữ. Bọn họ trợn mắt nhe răng nhìn sang bên này, một tên quan văn đôi mắt sung huyết, tức giận chửi mắng: "Nghịch tặc! Nghịch tặc!"

Người có phản ứng đầu tiên lại là A Biệt. Nàng chính là công chúa Tây Tuyệt cảnh hòa thân, không chỉ có thể khiến Chu gia kiêng kỵ tầng tầng, cũng làm cho Ngự Sùng Chiêu vạn bất đắc dĩ không dám đả thương đến tính mạng. Nàng nhân dịp chưa bị kiềm chế, một chưởng xuất kích, trực tiếp đánh tên hắc giáp binh ngăn cản nàng xương ngực nát bét, đoạt đao chém về phía Ngự Sùng Nghiệp!

"Keng..."

Đao kiếm ở ngay trước mặt Ngự Sùng Nghiệp chạm vào nhau. Hắn sợ đến thất hồn lạc phách. Chỉ thấy Ngự Sùng Chiêu trở tay một kiếm quay về tiếp trợ. A Biệt trong lòng biết không thể cùng hắn liều mạng, mượn lực một cái hư hoảng thoát ra khỏi vòng chiến, trường đao quét ngang bổ ra hai tên hắc giáp binh, bảo hộ trước mặt Ngự Phi Hồng.

"Điện hạ!" Đây là góc khuất trên bậc thềm, nàng một mặt căng thẳng chăm chú đề phòng phía trước, không dám liếc mắt nhìn về phía sau, nhưng có thể từ mùi máu tanh càng ngày càng đậm biết được tình huống Ngự Phi Hồng không ổn.

Cánh tay trái Ngự Phi Hồng đứt gọn từ khuỷu tay, song đao đều đã rơi mất. Hắc giáp binh vừa mới nhân cơ hội giết tới, dùng đao kích hất nàng xuống đất. Không ai biết trên người nàng có bao nhiêu vết thương, cũng không ai biết... nàng còn sống hay không.

Cũng may A Biệt nghe được động tĩnh, Ngự Phi Hồng dùng tay phải còn sót lại chống đỡ thân thể, nhưng không bò dậy nổi, cổ họng bị máu chặn lại, căn bản nói không ra lời.

"Không ngờ quý phi nương nương lại có thân thủ bực này."

Mắt thấy Ngự Sùng Chiêu cầm kiếm áp sát, bụng A Biệt đau nhói, khí lực cũng nhũn ra. Trong lòng nàng biết không ngăn được hắn, trở tay gác đao lên cổ mình, lạnh lùng nói: "Bọn ngươi nếu như tiến lên nửa bước, bổn cung lập tức tự vẫn tại chỗ. Cho dù ngươi có thể cướp hoàng quyền đảo lộn thị phi, bổn cung gả vào Trung Thiên cảnh là có Tây Tuyệt Yêu hoàng Nhân hoàng chống đỡ. Không biết các vị có dám đối mặt với Tây Tuyệt cảnh vấn trách hay không?"

Ngự Sùng Chiêu dĩ nhiên là có. Nhưng một mình hắn có can đảm này, không có nghĩa là những người khác cũng dám.

"Vương gia, thời gian không nhiều lắm." Diệp Hành đúng lúc mở miệng nói "Cầm ngọc giới và binh phù, để bệ hạ lập tức viết chiếu thư thoái vị nhường ngôi. Kéo càng lâu càng dễ gặp trở ngại."

Ngự Sùng Chiêu chau mày. Dùng tính cách của hắn vốn là thích nhổ cỏ tận gốc, nhưng Diệp Hành nói thực sự có lý, cứu vớt Ngự thị hoàng vận mới là ưu tiên hàng đầu, tạm thời để Ngự Phi Hồng kéo dài hơi tàn cũng không sao, không cần vì thế mà trở mặt với Tây Tuyệt cảnh.

"Nể mặt quý phi nương nương ..." Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngự Phi Vân, đôi mắt nham hiểm như diều hâu "Bệ hạ, viết chiếu thư đi."

Ánh mắt Ngự Phi Vân rơi vào trên mặt hắn. Đôi mắt đó xưa nay đều ôn nhu đến gần như yếu đuối, hiện tại lại chiếu ra lạnh lẽo và sát ý không gì sánh kịp. Chỉ nháy mắt này, ba người Ngự Sùng Nghiệp đang áp chế hắn cũng không khỏi run rẩy toàn thân.

Ngự Sùng Chiêu trong lòng giật thót, mắt thấy mũi kiếm sẽ tiếp tục quay trở lại, Ngự Phi Vân rốt cuộc cắn răng mở miệng: "Dừng tay! Trẫm... đáp ứng ngươi!"

Cung nhân cả người run rẩy rất nhanh dâng lên văn phòng tứ bảo và giấy lụa quấn trục ngọc. Rượu ngon món lạ trên bàn cùng hoa tươi trái cây đã sớm bị quét xuống đất, Ngự Phi Vân tránh khỏi vòng vây, ánh mắt lạnh lùng đảo qua gương mặt từng người nơi đây, ghi khắc đủ loại thần sắc vào trong đáy mắt, rốt cuộc đề bút viết nhanh.

Hắn dùng lực rất lớn, suýt nữa bóp gãy cán bút. Sau khi lưu loát viết xong một phần chiếu thư, Ngự Sùng Nghiệp một tay đoạt lấy, cấp tốc nhìn qua hai lần, biểu tình mừng như điên giao cho Ngự Sùng Chiêu.

"Chúc mừng Vương gia, không, không... Chúc mừng bệ hạ!" Ngự Sùng Nghiệp vội không kịp chờ, nịnh nọt nói "Bệ hạ long chương phượng tư, hiện tại đúng như mọi người mong đợi!"

Ngự Sùng Chiêu mắt sáng như đuốc xem xong chiếu thư, xác định nội dung không có sai lệch, nhưng chân mày càng nhíu chặt hơn: "Ngọc tỷ ở nơi nào?"

Nếu không có ngọc tỷ đóng dấu, chiếu thư nhường ngôi chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy lộn.

"Ngọc tỷ không ở trong tay trẫm." Ngự Phi Vân lạnh lùng nói "Thả bọn họ, để ngự y trị liệu cho hoàng tỷ. Nếu nàng có mệnh hệ gì, trẫm cho dù chết cũng sẽ không cho ngươi lấy được ngọc tỷ!"

Ngự Sùng Chiêu đã bị ngôi vị hoàng đế sắp tới tay choáng váng đầu óc. Hắn không màng đến người bên cạnh khuyên can, đưa kiếm chỉ vào A Biệt, điềm nhiên nói: "Giao ngọc tỷ ra, bằng không bổn vương hiện tại sẽ mổ bụng quý phi nương nương ra, để bệ hạ gặp con sớm một chút!"

Nào ngờ A Biệt ngoài mềm trong cứng, không một chút nào sợ hắn, trái lại bước về phía trước một bước: "Đến a!"

Mắt thấy một hồi huyết án sắp xảy ra, Diệp Hành xông lên phía trước, lạnh giọng quát lên: "Vương gia, không thể bởi vì nhỏ mất lớn!"

Nhìn thấy Diệp Hành, sát ý trong mắt Ngự Sùng Chiêu rốt cuộc thoáng rút đi.

Ý kiến của những người khác hắn có thể không màng, Diệp Hành thì lại không thể. Ngự Sùng Chiêu quay lại kinh thành hai mươi năm qua, cơ hồ dùng hết tâm huyết để lôi kéo tôn thất huân quý cùng mượn Hoằng Linh Đạo gầy dựng thế lực, khống chế đối với bá quan trên triều lại tương đối yếu ớt. Mà Diệp gia tuy rằng huyết thống đơn bạc, căn cơ lại vững chắc, giao hảo cực tốt với cả huân quý lẫn văn võ đại thần trong triều. Mạng lưới giao thiệp khổng lồ như vậy mới có thể làm hậu thuẫn cho hắn trở thành hữu tướng, địa vị ngang với Chu Trinh, chưa nói đến sau khi Chu gia rơi đài, không biết có bao nhiêu cỏ đầu tường quay đầu quy phục.

Mặc dù Ngự Sùng Chiêu và Diệp Hành sớm có cấu kết, hiện giờ cũng không hoàn toàn chắc chắn khống chế được thế lực lớn mạnh của đối phương. May mà lần này tính mạng Diệp Kinh Huyền như ngàn cân treo sợi tóc, phải dựa vào Hỗn Nguyên đỉnh kéo dài mạng sống, bằng không hắn còn không dám đưa Diệp Hành vào kế hoạch lần này. Phải biết rằng có người này ra mặt, sau khi bức vua thoái vị rất nhiều việc đều có trợ lực, không lo không chặn nổi miệng lưỡi bá quan.

"... Phong tỏa Minh Huy lâu, truyền ngự y." Ngự Sùng Chiêu chậm rãi thu kiếm vào vỏ, liếc nhìn đám quan lại bị hắc giáp binh khống chế "Thỉnh Diệp tướng ở lại nơi này thu xếp tàn cục."

Thấy hắn nghe theo lời khuyên của mình, Diệp Hành không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vương gia yên tâm."

"Bệ hạ, hiện tại có thể giao ra ngọc tỷ rồi đi?" Ngự Sùng Chiêu quay đầu "Sự kiên nhẫn của Bổn vương không nhiều lắm."

Ngự Phi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net