Chương 72 - Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72: Lựa chọn

"..."

Trong nháy mắt như vậy, Mộ Tàn Thanh âm thầm bấm mình một cái, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tính cả một hồi trong Vạn Nha cốc bên kia, y và Tâm Ma mới chỉ gặp mặt ba lần. Ngoại trừ biết kẻ này là ma vật mà Linh tộc không tiếc dùng Huyền La pháp ấn treo giải thưởng, dốc toàn lực lùng bắt, những phương diện khác hầu như không biết được gì, hiện giờ đến ngay cả tên cũng không rõ. Nhưng mà, đối phương tựa hồ đối với y ôm ấp hứng thú cực độ, hai lần gặp gỡ chính là hai lượt giao phong. Mộ Tàn Thanh đến giờ hồi tưởng lại hai trường mộng cảnh kỳ quái lạ lùng đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Kẻ này mang lại cho y cảm giác uy hiếp còn hơn Ma Long phát rồ kia nhiều.

Bởi vậy thời điểm đối phương xuất hiện nơi đây, Mộ Tàn Thanh theo bản năng nhấc lên toàn bộ tinh lực chuẩn bị ứng phó hắn, lại không ngờ nghe được một câu nói như vậy. Y đầu tiên là sững sờ, sau đó lại cảm thấy buồn cười.

Ma tộc đến từ Quy Khư địa giới, là vật âm tà từ trong Thôn Tà uyên sinh ra. Bọn họ không cha không mẹ, dựa vào bản năng cắn nuốt ô trọc mở ra linh trí, sau đó từng bước một phát triển lớn mạnh, bản tính tham lam cực ác, dù có chia ra âm dương tính thể, lại không có khả năng sinh sản truyền thừa. Chính như thế, câu này của Tâm Ma quả thực là lời nói dối sơ sài đến nực cười.

Nhưng mà Mộ Tàn Thanh không cười ra tiếng, ánh mắt của y rơi lên cổ thi, chân nguyên "Hạo Hư công" vận chuyển vào hai mắt, khiến cho y dễ dàng nhìn ra thi thể này thuộc về Nhân tộc. Vải bố trên người đối phương và dây xích tràn đầy chú văn phức tạp, chỉ hơi vừa tiếp xúc, Phá Ma ấn trên ngực y đã bắt đầu toả nhiệt; Không phải cái nóng rát khi gặp ma vật, lúc này lại ấm áp tràn trề như tắm mình dưới ánh dương quang. Điều này chứng tỏ chúng cùng nguồn gốc với nhau.

"Đây là trấn ma phù văn thời viễn cổ, hiện giờ Phá Ma ấn chính là từ đó chuyển hóa ra. Đáng tiếc theo Ma tộc bị ép quay về Quy Khư địa giới, chú văn này đã sớm biến mất từ lâu." Tâm Ma đưa tay tựa hồ muốn chạm vào một góc phù bố, kết quả chỉ là chọc xuyên qua một vùng nước lặng.

Thấy cảnh này, Mộ Tàn Thanh tạm thời buông ý định động thủ xuống. Lần này, người nọ vẫn không dùng chân thân như cũ. Động thủ động cước với một cái huyễn ảnh là việc được không đủ bù mất.

Y nhăn mày lại, viễn cổ trấn ma phù văn đã theo Ma tộc bại lui mà trở thành ký ức mờ nhạt trong đám người tu hành, thuyết minh loại phù văn này chỉ nhằm vào Ma tộc chân chính mới hữu dụng. Nhưng mà bộ cổ thi trước mắt này, cho dù còn lưu lại một luồng ma khí đáng sợ, bản chất vẫn là Nhân tộc.

Mộ Tàn Thanh tâm niệm khẽ động, nghĩ tới một khả năng: "Ngươi đã là Tâm Ma, tất nhiên từ tâm mà ra. Như vậy... Nàng chính là cơ thể mẹ của ngươi sao?"

Tâm Ma khẽ mỉm cười không nói, khiến Mộ Tàn Thanh không có cách nào từ thái độ kín kẽ không một lỗ hổng này biết được manh mối. Y không thể làm gì khác hơn là bỏ qua đề tài này: "Ngươi khăng khăng chờ ta tới gặp nàng, là có tính toán gì?"

Tâm Ma eo lưng lệch đi, mềm mại tựa như không xương dựa vào trên người Mộ Tàn Thanh, cười nói: "Ta muốn ngươi chặt đứt đám xiềng xích đó."

Mộ Tàn Thanh đang muốn quẳng hắn ra, nghe vậy kiên quyết từ chối: "Ngươi nằm mơ đi!"

"Sao lại không nể chút mặt mũi như vậy chứ?" Tâm Ma cơ hồ hoàn toàn nằm nhoài trên người y, mặt mày hơi xụ xuống, tựa như ủy khuất "Các ngươi đều nói chết rồi là xóa hết chuyện quá khứ. Nhưng mà thân nương của ta đã quá cố ngàn năm, lại ở dưới này chịu nhiều cực khổ, cho dù là có oan nghiệt bằng trời cũng nên thanh toán. Tính tình ngươi vốn từ bi, làm sao lại không thể tác thành một phen hiếu tâm của ta chứ?"

Mộ Tàn Thanh đẩy hắn ra, Ẩm Tuyết nằm ngang chặn giữa hai người: "Ta cũng không phải mấy lão lừa ngốc trọc đầu miệng đầy từ bi, ngươi giả bộ đáng thương với ta làm cái gì?"

Tâm Ma ngước mắt lên, càng có vẻ rưng rưng muốn khóc: "Đại hồ ly nha, chẳng lẽ là muốn ta cầu ngươi mới được?"

Ma vật này có dung mạo cực kỳ dễ nhìn, lại quen làm muôn vàn sắc thái, dù cho Mộ Tàn Thanh ở trong lòng biết hắn không phải là thứ đồ gì hay ho, bị cái nhìn như thế vẫn cảm giác được xương cốt có chút nhũn ra. Cũng may yếu lòng không tới chốc lát, y đã phục hồi tinh thần, cười lạnh nói: "Không quản nàng là người hay ma, bị trấn ma phù văn giam sâu dưới lòng đất tuyệt đối không phải người lương thiện bình thường. Ta vốn đã phiền phức quấn thân, bằng một câu của ngươi lại muốn ta ôm tai họa?"

Tâm Ma từ trước đến giờ giỏi nghe lời đoán ý, nghe vậy khóe miệng nhếch lên, thu liễm vẻ điềm đạm đáng yêu sạch sành sanh, khoanh tay cười nói: "Ngươi có điều kiện gì?"

Mộ Tàn Thanh tâm niệm chuyển nhanh.

Y tự biết cân lượng, Tâm Ma tu vi cảnh giới đều trên mình nhiều, lại tinh thông mưu mẹo, cho dù tâm thần chỉ sơ hở chớp mắt cũng đủ để đối phương thừa lúc vắng mà vào, mê hoặc mình trong lúc bất tri bất giác đạt thành mục đích của hắn. Nhưng mà Tâm Ma không sử dụng biện pháp đó, trái lại khiêm tốn giao dịch với mình, chứng tỏ việc chặt đứt xiềng xích ngoại trừ Phá Ma ấn cùng nguồn gốc với phù văn, rất có thể còn yêu cầu nhằm vào phương diện tâm thần của người động thủ. Nếu không cam tâm tình nguyện, e rằng không thể thành công phát lực.

Đã như thế, thái độ hiện tại của Tâm Ma và biểu hiện của Cơ Khinh Lan trong Nhất Nguyên quan không hẹn mà gặp. Khả năng bọn họ có liên hệ, mà giữa cổ thi và tượng thần nhắm mắt sợ rằng cũng tồn tại một số liên quan.

Tượng thần nhắm mắt quan hệ đến mê thuật khổng lồ bao phủ Đàm cốc, mà từ trên người cổ thi sinh ra tóc dài trải rộng dưới lòng đất Đàm cốc, là căn nguyên sinh linh suy vong nơi này. Nhưng quy mô cướp đoạt sinh khí lớn như vậy đủ khiến cho cổ thi này hóa thành Thi ma hoặc Quỷ tu, hiện giờ lại vẫn là dáng dấp hoàn toàn không có một chút sinh cơ. Nếu không phải trấn ma phù văn áp chế quá mạnh, vậy thì bản thân cổ thi có khuyết thiếu khác, tỷ như... cặp mắt kia rõ ràng cho thấy sau khi bị trấn áp phong bế đã bị ai đó móc đi.

"Ngươi trước tiên thành thật trả lời ta ba vấn đề." Mộ Tàn Thanh vuốt qua báng kích "Ngươi là ma vật quen lừa người, bởi vậy ta muốn ngươi phát thệ."

Thế gian người tu hành xem trọng nhất lời thề. Tâm Ma không cảm thấy bất ngờ, chỉ thoáng nhướn mày: "Thề với trời?"

"Ngươi tin trời sao?" Mộ Tàn Thanh cười nhạo một tiếng "Ma vật, ngươi dám chống lại Tử Tiêu lôi kiếp, xem thần sứ đại biểu Linh tộc dốc toàn lực đuổi bắt như không có gì, chứng tỏ ngươi hoặc là ngông cuồng tự cao tự đại đến xem trời bằng vung, hoặc chính là có chỗ dựa lẩn tránh thiên đạo trừng phạt. Cho nên ta chỉ muốn ngươi phát thệ: nếu ngươi có nửa lời nói dối, đời này lòng ta như nước lặng, không còn tái ngộ, không còn tưởng niệm, những gì ngươi muốn lấy được trên người ta, sẽ mãi mãi không thể như nguyện."

Trên mặt Tâm Ma ý cười bất biến, đồng tử đen kịt bên trong tròng mắt từ từ chuyển động, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy.

Bị uy hiếp a; Hắn nghĩ như vậy; Xưa nay chỉ có mình đi bắt bí nhược điểm kẻ khác, đây là lần đầu tiên bị con mồi vừa ý quay ngược lại nắm lấy dây câu nha!

Con hồ ly này quả nhiên là tâm tư kín đáo lại tàn nhẫn quyết đoán. Chỉ cần bắt được một chút manh mối sẽ không tiếc lợi dụng, thường thường "nhất châm kiến huyết", mà hắn thời điểm đối mặt với mục tiêu yêu thích của mình luôn lười che giấu khát vọng, lúc này cuối cùng cũng xem như cảm nhận được nguy hiểm từ trên người con mồi truyền đến.

Tâm Ma híp híp mắt: "Ta thành thật trả lời, ngươi sẽ giúp ta?"

Mộ Tàn Thanh nhếch miệng lên: "Ta chỉ là cấp cho ngươi một cái khả năng."

"Ngươi lại ỷ vào điểm dung túng này, vậy mà dốc hết sức lực khi dễ ta!" Tâm Ma dường như bất đắc dĩ lắc đầu "Đều thối lui một bước, ta cam kết không lừa ngươi, nhưng bảo lưu quyền lợi che giấu một phần."

"Thành giao." Mộ Tàn Thanh nhìn về phía cổ thi "Câu thứ nhất, sau khi chặt đứt xiềng xích nàng sẽ thế nào?"

Tâm Ma đáp đến thẳng thắn: "Nàng ở ngàn năm trước cũng đã hồn phi phách tán, lưu lại túi da này bất diệt, dù cho thoát vây cũng không phục sinh được, chỉ là đối với ta còn có chút tác dụng thôi."

Không còn tận lực hỉ nộ bi thương ưu sầu, hắn nói tới bộ cổ thi này như nói chuyện của người dưng, Mộ Tàn Thanh nghe không ra được chút tình cảm thân tử nào, cũng không có thái độ phẫn uất gì cả.

Y rũ mắt xuống: "Thứ hai, ngươi và Cơ Khinh Lan đi đến Đàm cốc, cùng Cơ U có mưu tính gì?"

Lời này hỏi đến xảo diệu, nhìn như chỉ hỏi hành động mục đích, lại đặt ra nghi vấn quan hệ giữa Tâm Ma và Cơ Khinh Lan, kể cả phía sau việc Cơ U tính kế Đàm cốc có bọn họ chống lưng hay không. Nhưng mà Tâm Ma cười như không cười liếc mắt nhìn y, cũng xảo diệu đáp: "Theo như nhu cầu mỗi bên."

"..."

Sáu chữ biến tướng thừa nhận hắn cùng với Cơ U, Cơ Khinh Lan quan hệ tạm thời hợp tác, sâu một chút là gần như khái quát. Mặc dù không nói dối, lại nhẹ nhàng đẩy việc Mộ Tàn Thanh chân chính muốn biết trở về.

Mộ Tàn Thanh trong lòng hơi lạnh, bày ra vấn đề thứ ba: "Liên quan tới Đàm cốc, ngươi đều biết chân tướng sự việc?"

Tâm Ma cười to: "Ngươi thật không khách khí!"

Bên trong Đàm cốc khó bề phân biệt, liên quan đến rất nhiều bí ẩn. Vấn đề này nhìn như không rõ ràng lại rất rộng rãi, nếu như Tâm Ma nói thật, giao dịch này sẽ mất hết vốn liếng. Nhưng nếu hắn lại lảng tránh, việc muốn Mộ Tàn Thanh làm cũng tuyệt đối biến thành chuyện viển vông.

Mộ Tàn Thanh không tỏ rõ ý kiến: "Làm sao, không muốn trả lời?"

"Chuyện nơi đây ta đều biết." Tâm Ma dựng thẳng ngón tay ở trên môi nhẹ nhàng đáp "Đáng tiếc có một số việc tạm thời không nói được. Đây là muốn tốt cho các ngươi."

Trong mắt Mộ Tàn Thanh phát lạnh. Y có thể tự mình gánh chịu hậu quả, nhưng đối phương đề cập đến "các ngươi", chứng tỏ có một số việc hiện tại lộ ra sẽ liên lụy đến kẻ vô tội, mà y không có tư cách khiến cho người khác bởi vậy mà phải chịu tai họa.

"Ngươi đối với ta ôm ấp địch ý và cảnh giác, nhưng hiện tại so với đối phó ta, ngươi càng muốn giải quyết vấn đề lửa xém lông mày, như vậy tạm thời bỏ qua thăm dò, thế nào?" Tâm Ma đưa tay về hướng Mộ Tàn Thanh "Ta lúc này là thật sự muốn hợp tác với ngươi, mà ngươi cũng cần sự giúp đỡ của ta nha."

So với Cơ Khinh Lan thái độ quá mức ẩn nhẫn, Tâm Ma nhìn nhận minh bạch hơn một chút. Hồ ly này kỳ thực mềm không được cứng không xong, muốn lợi dụng y đạt được mục đích, cũng chỉ có thể biến mình thành lợi thế mang lên bàn cân, bởi vì y không tin bất kỳ cái gì thị phi yêu ghét, mà chỉ theo đuổi quá trình và kết quả thiết thực nhất.

Dù có thất tình lục dục, khó nén thiên tính lương bạc. Người như thế tuy rằng giữ vững giới hạn, sẽ không đi sai bước nhầm, lại chú định sống quá mệt mỏi cũng quá cô độc. Tâm Ma âm thầm phán xét Mộ Tàn Thanh, sau đó mỉm cười nhìn bàn tay của y cùng tay mình vừa chạm vào lập tức thu lại.

Thần thức ở dưới giếng này bị hoàn toàn áp chế, Mộ Tàn Thanh thẳng thắn lướt qua Tâm Ma, dùng mắt thường nghiệm xem thi cổ. Y phát hiện phù bố bao phủ toàn thân nhưng thật ra chỉ là một mảnh, phù văn bên trên cũng liên kết với nhau một cách hợp lý, tùy tiện gia tăng ngoại lực lôi kéo cũng không thể phá hoại một phần trong đó. Người hạ thủ là dọc theo vết ngắt của từng nét bút vẽ phù văn, vừa có thể đạt được mục đích, lại bảo đảm phù văn còn lại sẽ không bị liên lụy tổn hại.

Việc này tiết lộ hai điểm: một là đối phương hiểu biết trấn ma phù văn rõ như lòng bàn tay, hai là kẻ này không định giải thoát cho cổ thi. Vừa nghĩ đến đây, Mộ Tàn Thanh hỏi: "Tại thời điểm trấn ma phù văn thịnh hành, rất nhiều người am hiểu đạo này sao?"

"Trấn ma phù văn là ngàn năm trước Thiên pháp sư Thường Niệm vì đối kháng Ma tộc mà phát minh ra, chỉ có đám người Trọng Huyền cung kia mới sử dụng, những kẻ khác khó được thuật pháp này, chỉ vận dụng bùa chú sẵn có."

Như vậy, người hạ thủ ít nhất đã trải qua ngàn năm, xuất thân từ Trọng Huyền cung mà tinh thông trấn ma phù văn, còn phải quan hệ không ít với Đàm cốc Tân thị mới có thể biết bí mật cổ thi... Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên, khẳng định nói: "Là Cơ U!"

Ánh mắt Tâm Ma rơi trên đầu cổ thi. Mộ Tàn Thanh đưa tay thăm dò vào trong mái tóc vuốt nhẹ, đầu ngón tay đột nhiên cứng đờ: ở sau gáy cổ thi, vậy mà cũng sờ thấy một cái đinh.

So với tàn tướng của Cơ Khinh Lan trong linh vực, vẻ mặt cổ thi không đọng lại đau xót, quanh vết thương cũng không có gì khác thường, chứng tỏ cái đinh này rất có thể là sau khi nàng chết mới bị đóng vào. Mộ Tàn Thanh hơi do dự, trong tay vận chuyển chân nguyên hút nó ra, cách một tầng bình phong dùng yêu lực nắm trong lòng bàn tay.

Trong nháy mắt cái đinh rời khỏi thân thể, đám tóc dài không ngừng sinh trưởng đột nhiên ngưng lại, sau đó vẫn duy trì hiện trạng không tiếp tục lan tràn ra nữa. Mộ Tàn Thanh thấy thế, rũ mắt đánh giá vật trong tay. Cái đinh này dài chừng ba tấc, cỡ một cây châm lớn, dùng gỗ hòe tạo thành, mặt trên khắc đầy phù văn đỏ như máu, tương tự như Chú Hồn đinh, lại càng thiên về hút âm nạp khí.

Kết hợp với vị trí đối ứng của mũi đinh trong xương sọ, nhìn lại một chút đám tóc đã ngừng sinh trưởng, gương mặt Mộ Tàn Thanh lộ sát ý: "Nếu như ta không đoán sai, đôi mắt là khởi nguồn sức mạnh của chủ nhân thi thể này. Mà Cơ U móc nó ra, lại đâm cây Tụ âm đinh này vào trong đầu thi thể chính là môi giới để mạnh mẽ điều khiển tàn lưu ma khí. Vì vậy cổ thi sẽ bị luyện hóa thành mắt trận, những đám tóc kia vì vậy lan tràn ra toàn bộ Đàm cốc, lặng yên thu nạp khí huyết hồn phách của sinh linh nơi đây, sau đó thông qua Tụ âm đinh và đôi mắt truyền ngược lại trên người Cơ U. Cho nên bất luận Đàm cốc chết đi bao nhiêu sinh linh, cổ thi cũng sẽ không được lợi một chút sinh khí nào, đám hài cốt phụ trách trấn thủ bên ngoài cũng sẽ không bị kinh động ra khỏi tổ, chỉ có nàng ở trong bóng tối hưởng lợi."

Tâm Ma khẽ mỉm cười: "Thông minh!"

Suy đoán của Mộ Tàn Thanh được chứng thực, nhưng cũng không tự đắc, chân mày càng cau lại. Bởi vì như vậy chứng tỏ lúc trước y có một điểm đã đoán sai: ma thai và tượng thần nhắm mắt đều là ngụy chiêu trong kế hoạch của Cơ U, bộ cổ thi này mới chính là "nhất nguyên".

Trước đó mười lăm người chết đi là vì muốn triệt để kích phát tàn lực trong cơ thể nó, hoàn thành bố trí cuối cùng cho thị huyết tà trận. Nhưng mà trận pháp này chú định hậu lực không đủ, cho nên Cơ U dẫn Tân Lục thị dùng hương khói đưa tin kéo tu sĩ tới, dùng máu thịt tinh phách của bọn họ bổ khuyết trận pháp, sau đó lại dùng Bắc Đẩu uy hiếp A Linh mang đến càng nhiều tiếp viện làm năng lượng dự bị cho trận pháp.

Bọn họ cho rằng chỉ cần giải quyết ma thai, điều tra rõ chân tướng là có thể lôi ra kẻ đầu sỏ. Nhưng mà, Cơ U ngay từ lúc bắt đầu đã không thèm để ý mình có thể bại lộ hay không, hai ngày nay cố tình bày mê trận cũng là vì làm cho bọn họ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tại thời điểm bất tri bất giác đã ở trong vũng bùn càng lún càng sâu.

Nghĩ tới đây, Mộ Tàn Thanh âm thầm vận chuyển chân nguyên. Tuy rằng vẫn thông thuận như trước, nhưng lôi hỏa vốn xoay quanh nội phủ đã ảm đạm đi nhiều từ lúc nào không biết.

Mộ Tàn Thanh nhìn những sợi tóc kia, nhớ tới trước đó Tiêu Ngạo Sênh giảng giải một ít về Linh Khôi thuật, sắc mặt ngưng trọng: "Khiên Hồn ti!"

Lúc trước y đã hoài nghi Bắc Đẩu lần này thất thủ là bởi vì gặp gỡ cao nhân đồng đạo, nhưng bởi vì không đủ hiểu biết về Linh Khôi sư mà hạn chế suy nghĩ. Kỳ thực ở thời điểm bọn họ bước vào địa giới Đàm cốc, đám tóc này hóa thành Khiên Hồn ti cũng đã lặng yên bám vào. Cho nên Cơ U dù không ra khỏi cửa cũng có thể biết bọn họ ở vị trí nào để tăng thêm an bài, mà hai ngày đã đủ cho Khiên Hồn ti thăm dò vào trong thân thể, chờ đợi nàng ra lệnh một tiếng là lúc nào cũng có thể hành động.

Hiện tại y đến nơi này, e là Cơ U cũng đã biết. Như vậy tiếp theo nàng ...

Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, yêu lôi trong cơ thể lập tức vận chuyển. Nếu y không có cách nào tìm ra được Khiên Hồn ti, vậy thì dứt khoát thiêu luyện từng tấc từng tấc kinh mạch từ nội phủ đi khắp toàn thân. Những thứ đồ chơi đó tuy rằng linh hoạt quỷ quyệt nhưng cũng không phải không sợ lôi hỏa tinh khiết trời sinh.

Tâm Ma nhìn y thanh sắc bất động, khuôn mặt lại từ từ trắng bệch, không khỏi lắc đầu, đưa tay qua đỡ. Mộ Tàn Thanh vốn định cho hắn một cái cùi chỏ, đáng tiếc lúc này trong người như gặp lửa đốt, hành động cũng chậm chốc lát, chớp mắt đã bị đối phương ôm vào trong lòng.

"Ngươi đối xử với bản thân không khỏi quá nghiêm khắc." Tâm Ma ghé vào lỗ tai y thổi một hơi, ngay trước khi y phát tác đã lập tức đổi chủ đề "Ngươi có muốn biết tại sao nàng làm như vậy không?"

Mộ Tàn Thanh nghe nói ngẩn ra. Y ở trong đầu nhanh chóng tập hợp manh mối, nỗ lực hoàn chỉnh kế hoạch hành động của Cơ U, từ giữa suy đoán mục đích, lại phát hiện mình vấp một cái vấn đề trọng yếu: Cơ U lẻn vào động ngầm giấu cổ thi này là vào lúc nào?

Y không biết Đàm cốc và Tân thị, nắm giữ manh mối không nhiều lại hỗn loạn vụn vặt, có thể suy đoán đến một bước này đã là cực hạn trước mắt.

Tâm Ma hiếm khi nhìn thấy Mộ Tàn Thanh mặt ủ mày chau, sờ sờ đôi tai tiu nghỉu trên đỉnh đầu y, bị một cái tát vỗ bật tay cũng không tức giận, cười nói: "Thời điểm ngươi đi xuống đây hẳn là bị những hài cốt đó công kích? Chúng nó không có hồn phách tư tưởng, bản năng duy nhất lưu lại là trông giữ giếng Trấn Ma. Trừ phi giống như ta đây không có thực thể tồn tại, bất kỳ kẻ nào không có huyết thống đích truyền của Tân thị tiếp cận đều sẽ bị công kích."

Mộ Tàn Thanh tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển. Y nhớ lại, trước lúc mình động thủ, tất cả đám hài cốt đều hoàn hảo, chứng tỏ Cơ U có thể lẻn vào nơi này chắc chắn có cơ xảo nào đó. Mà Tân thị các đời đều là Sơn trưởng của Đàm cốc, ở đây truyền thừa ngàn năm, hiện giờ đích truyền huyết thống duy nhất là ma thai kia, Cơ U quả thực có thể dùng Linh Khôi thuật thao túng nó tiếp cận giếng Trấn Ma. Nhưng người đầu tiên chết bất đắc kỳ tử ở Đàm cốc là đầu năm nay, Cơ U lẻn vào chắc chắn phải là trước đó, ma thai lại sinh ra mới chỉ ba ngày, thời gian không khớp với nhau.

Nghĩ tới đây, y nhìn về phía cái đinh gỗ trong tay, lại nghĩ đến cây hòe già trong viện, hình dạng sinh trưởng ít ra cũng có ngàn năm, đám hài cốt Tân thị trong hồ nước và thi thể bên cạnh miệng giếng này cũng như vậy. Ba chỗ thiết trí này đều phải có quan hệ với động ngầm, so với trạch viện được xây dựng không tới trăm năm chênh lệch quá nhiều, thuyết minh Tân thị vốn không ở nơi này. Như vậy bọn họ chuyển nhà có liên quan đến Cơ U hay không?

Tâm Ma nhìn thấu ý nghĩ của y, nói: "Tám mươi lăm năm trước, đại Sơn trưởng Tân thị thứ ba mươi hai mang cả gia đình rời khỏi nơi cũ, ở trên mảnh đất này dựng lên trạch viện hiện giờ."

Hi Di phu nhân là Sơn trưởng thứ ba mươi lăm của Đàm cốc. Nàng cũng không phải là Tân thị đích truyền huyết thống, chỉ vì phu quân và con trai độc nhất đều vắn số mới cắn răng tạm đảm nhiệm. Như vậy đại Sơn trưởng thứ ba mươi hai của Đàm cốc chính là cha chồng của nàng. Từ đó về sau, hai đời con cháu chưa đến đầu bạc, chắt trai ba đời còn bị luyện thành ma thai, huyết thống Tân thị đoạn tuyệt, có thể nói đó là một bước ngoặt Tân thị từ thịnh biến thành suy.

Nhưng mà, nếu như Cơ U là vào lúc đó lẻn đến nơi này, tại sao cho tới bây giờ mới bạo phát mối họa?

Trừ phi, nàng bị chuyện gì ngáng chân không thoát thân được. Mộ Tàn Thanh nghĩ tới đây, nhìn về phía đôi mắt trũng sâu của cổ thi. Dù cho nó là tỳ vết duy nhất trên tấm dung nhan tuyệt mỹ này, vẫn không có cảm giác khủng bố hoặc tiếc nuối, chỉ khiến người cảm thấy ngay cả tàn khuyết cũng là đẹp. Nếu mà thi thể này sống lại, khuynh đảo chúng sinh dễ như trở bàn tay.

Trấn ma chú văn chỉ hữu dụng đối với Ma tộc, vì sao có thể phong cấm một con người? Cơ U phí hết tâm huyết lẻn vào nơi này mang đôi mắt của nàng đi, có ích lợi gì? Mộ Tàn Thanh trong lòng xoay chuyển như chớp, chợt nhớ Tiêu Ngạo Sênh nói bên người Cơ U có Ma La Ưu Đàm Hoa.

Ma La Ưu Đàm Hoa là bản thể căn cơ của Ưu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net